Chương 103: Đừng quá kiêu ngạo

“Lão bản, tính tiền!”

Trước bàn chén bát ngổn ngang, cự hán (người đàn ông cao to) ngực đeo huy

chương thập tự (十) Lang Đầu, đỉnh đầu quấn một vòng băng gạc giọng nói

oang oang giống như tiếng sấm nện xuống, làm chấn động ly rượu trên quầy của quán rượu cũng hơi lắc lư.

Lão bản quán rượu vội vàng cười

theo đi tới nghênh đón: “Hoan nghênh ngài tới chiếu cố, ngài gọi năm

mươi phần thịt thăn, ba suất khoai tây rau dưa xào, sáu mươi ghim rượu

mạch, tổng cộng là năm trăm tiền đồng.”

”Ngươi nói bao nhiêu?!” Cự hán chợt cất cao giọng hỏi.

”Năm...... năm trăm tiền đồng......” Lão bản nơm nớp lo sợ trả lời.

Cự hán uy hϊếp trừng mắt về phía lão bản: “Đắt tiền như vậy, chẳng lẽ chỗ này của các ngươi là hắc điếm sao?”

”Làm sao có thể chứ, tiểu điếm kinh doanh mấy chục năm, giá cả vừa phải vẫn là tiếng lành đồn xa......”

Lão bản còn muốn giải thích, vừa liếc mắt một cái thấy rõ huy chương thập

tự Lang Đầu (十) trước ngực hai người, lập tức sửa lại ý tứ: “Đúng lúc

hôm nay bổn điếm đang mừng ba mươi năm hoạt động, các hạ ngồi vừa lúc là số ba mươi, theo quy củ có thể miễn phí dùng cơm, không cần trả bất kỳ

phí dụng.”

”Miễn phí? Ha ha, lão đại, vận khí chúng ta thật tốt. Lần sau còn tới tiệm này!”

Chờ cự hán và người trung niên được hắn gọi là lão đại đi ra cửa, tươi cười miễn cưỡng chất lên khuôn mặt của lão bản nhất thời xụ xuống: “Ánh sáng ở trên cao, van ngài phù hộ Tật Phong Lang không cần trở lại trong tiệm của ta! Đám người này ăn cơm mua đồ không trả tiền là chuyện thường

ngày, ai dám thu tiền bọn họ thì bọn hắn liền đánh người đó. Quang Minh

chi thần ơi, van xin ngài giáng lâm nhân thế thu phục bọn ác ôn này đi!”

Nhĩ lực của Cự hán còn chưa đủ để nghe được lão bản nhỏ giọng thầm mắng,

vẫn vui mừng bừng bừng như cũ: “Lão đại, lần này chẳng những ngài mua

được ma thú trung cấp Tử Vong Chi Cốc, còn đến tặng nó kịp ở trước vòng đấu loại Đô thành. Ngày hôm qua Đoàn trưởng

nhận được ma thú rất là vui mừng. Đợi sau này hắn lại làm thị vệ trưởng

trên Hội Nguyên Lão, vậy thế lực của chúng ta ở tại Triêu Hoa đế quốc

này càng tiến một bước! Đoàn trưởng nhất định sẽ ra sức khen ngợi ngài!”

”Lão đại” là nam tử trung niên một khô gầy, áo bào giày vải, đôi mắt nhỏ híp lại, thoạt nhìn lập tức thấy được kì thực có mấy phần phong phạm cao

thủ. Dựa vào tu vi trung cấp cấp ba, hắn đang đảm nhiệm chức đội trưởng

Tật Phong Lang, coi như là có chút quyền thế.

Nghe thủ hạ nịnh

nọt như thế, trong lòng đội trưởng bất giác lâng lâng: “Đó là đương

nhiên. Con Thạch Vân Tích Dịch này là trung cấp sơ cấp có một thân

Nhuyễn Giáp chắc chắn vô cùng, đao thương tầm thường căn bản không đả

thương được nó. Mà lực công kích của nó cũng tương đối cường hãn linh

hoạt, vô luận là cái lưỡi hay là cái đuôi, cũng có thể trong nháy mắt

công kích được mục tiêu cách năm thước, có thể nói là có một sự giúp đỡ

lớn trong lúc tác chiến. Nếu như đoàn trưởng có thể ở trước trận đấu

thuần phục được con Tích Dịch này, thực lực tác chiến tối thiểu sẽ đề

cao hai phần. Đến lúc đó, Đại Nguyên Lão âm thầm ủng hộ chúng ta cũng sẽ mở mày mở mặt.”

”Hắc hắc, lão đại, thật ra thì ta còn có chút

không hiểu: nếu chúng ta dựa vào Đại Nguyên Lão âm thầm ủng hộ mà trở

thành dong binh đoàn đệ nhất Triêu Hoa. Vậy tại sao còn phải đi theo quy trình tham gia thi đấu? Đại Nguyên Lão trực tiếp phong đoàn trưởng

chúng ta làm thị vệ trưởng, lại chỉ định phong đoàn viên chúng ta làm

thị vệ không được sao? Cần gì phiền phức như vậy.”

”Ngươi chính

là không thích động não, nếu không chuyện đơn giản như vậy cần gì xin ta dạy. Phải biết, mặc dù Đại Nguyên Lão đang rất có thế lực trong Hội

Nguyên Lão, vững vàng vượt trên những nguyên lão khác có ý kiến đối với

hắn một bậc. Nhưng danh tiếng ở trong dân gian cũng không được tốt lắm.

Theo như luật của Triêu Hoa đế quốc, thứ dân nếu cảm thấy quyết sách Hội Nguyên Lão bất công, là có quyền phản đối. Mặc dù bọn họ không có quyền lực gì, nhưng quậy tưng lên cũng đã đủ đau đầu người khác. Vì cho người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng, chúng ta tạm thời phải đưa

đẩy cho xong chuyện, cùng tham gia đấu loại với những người khác.”

Cự hán nhất thời bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy, thật đúng là phiền toái. Theo ta nói, ai dám không phục, thì đánh tới khi hắn chịu phục

mới thôi, cần gì dài dòng như vậy.”

”Giáo huấn ngươi bao nhiêu

lần rồi, động não nhiều hơn một chút, chớ có há mồm ngậm miệng chính là

đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Chờ đoàn trưởng làm đến thị vệ trưởng, chúng ta

cũng phải từng bước từ dong binh đoàn liếʍ máu mũi đao kiếm sống, biến

thành quan viên chính thức đế quốc. Đến lúc đó, rất nhiều chuyện không

cần bằng võ lực là có thể giải quyết.”

Cự hán nghe lời không có

nghe nghĩa, lực chú ý chỉ tập trung ở một đoạn làm quan.

Sờ sờ băng gạc trên đỉnh đầu, hắn ba phần oán

độc bảy phần hưng phấn nói: “Chờ làm quan rồi, đầu tiên ta muốn phát

Lệnh Truy Nã, bắt lấy nha đầu chết tiệt ngày đó ở Ngải Lợi đả thương ta

tới nhốt vào trong ngục giam, hung hăng hành hạ nàng! Để cho nàng khóc

quỳ gối sám hối dưới chân ta!”

Nhắc tới chuyện ngày đó, trong mắt đội trưởng cũng thoáng qua vẻ tàn nhẫn: “Mấy năm nay thanh danh chúng

ta vang dội Tát Lan Ca, vẫn có vài người không phục như cũ. Chờ lần này

nhập chủ vào Hội Nguyên Lão rồi, ngược lại ta muốn nhìn xem, còn có ai

dám bất kính đối với chúng ta nữa!”

Khi đang nói chuyện, hai người thấy cách đó không xa người người nhốn nháo, không khỏi cũng đi tới gần xem náo nhiệt.

Đợi thấy rõ nhân vật trung tâm bị mọi người bao bọc vây quanh rồi, cự hán

oa oa kêu to lên: “Lão đại! Chính là nàng ngày đó đoạt Sư Thứu với chúng ta, nha đầu chết tiệt còn đánh làm tổn thương ta!”

Người đang bị bao vây như sao quay quanh trăng dĩ nhiên là Phượng Vũ. Đây đã là ngày

thứ tư nàng mở lôi đài khiêu chiến, cao thủ nghe được tin tức tiến lên

ước chiến trước trước sau sau cộng lại chừng hai mươi, ba mươi người,

nhưng đều không ngoại lệ, cũng thua ở dưới tay nàng.

Theo bại

tướng dưới tay càng ngày càng nhiều, danh tiếng của nàng tại Đô thành

Triêu Hoa quốc cũng càng ngày càng vang dội. Đánh bại Phượng Vũ, đã trở

thành một trong những phương pháp mà mấy ngày gần đây tất cả tu sĩ trong Đô thành Triêu Hoa quốc muốn chứng minh thực lực của mình. Nhưng lấy

làm tiếc chính là, trước mắt còn chưa có người nào có năng lực hoàn

thành cái “hành động vĩ đại” này.

Mấy ngày qua, đội trưởng ít

nhiều cũng nghe qua tin đồn về Phượng Vũ, nghe thuộc hạ chỉ ra và xác

nhận nàng là thiếu nữ ngày đó khıêυ khí©h bọn hắn, cũng không kỳ quái.

Hắn cẩn thận dò xét Phượng Vũ, không khỏi nhíu mày: “Kỳ quái, thế nhưng ta

không nhìn ra tu vi của nàng. Chẳng lẽ nàng còn nhỏ tuổi, thực lực lại

không kém ta bao nhiêu? Ưm, mặc kệ là Thiên Phú Dị Bẩm thế nào, thì tối

đa nàng cũng là trung cấp cấp hai đi, tự nhiên có thể đánh thắng thủ hạ

mãn cấp hạ của chúng ta.”

Hắn hoàn toàn không có nghĩ qua tu vi của Phượng Vũ có thể cao hơn hắn, ở trong lòng hắn, đó là chuyện không thể nào.

Nghĩ đến mình khổ cự tu hành đến hơn ba mươi tuổi, mới bước qua con đường

trung cấp này. Mà Phượng Vũ tuổi còn trẻ thì đã có tu vi như thế, lòng

của tên đội trưởng không khỏi nổi lên mấy phần ganh tỵ: “Hừ, nữ nhân

không thành thật đợi ở trong nhà giúp chồng dạy con, lại chạy ra bên

ngoài xuất đầu lộ diện, thật sự quá không quy củ! Huống chi nàng còn dám bất kính đối với Tật Phong Lang chúng

ta, hôm nay ta liền tính sổ trừng phạt luôn, phải giáo huấn nàng một

chút! Tốt nhất ra tay phế bỏ kinh mạch của nàng, để cho nàng cũng không

thể tu hành!”

Tên đội trưởng thường ngày thì có sở thích ngược

đãi tù binh bắt được. Vừa nghĩ tới chiến thắng rồi, thiếu nữ xinh đẹp

này sẽ mặc cho mình muốn làm gì thì làm, không khỏi hưng phấn đến khẽ

run lên.

Hơi trấn định lại, hắn chậm rãi bước ra, đi lên đài cao: “Cao thủ chân chính khinh thường để ý tới phân tranh nho nhỏ này, ngươi cho rằng Đô thành không người sao? Tiểu cô nương, không nên quá phách

lối, hôm nay liền do trung cấp cấp ba ta đây tới gặp ngươi.”

Theo lời của hắn, trong đám người cùng nhau phát ra tiếng thán phục. Cũng

không phải bởi vì hắn tác phong nhanh nhẹn cỡ nào, mà là thực lực của

hắn —— cao thủ trung cấp cấp ba, dù cho có dõi mắt khắp Đô thành cũng

không thấy nhiều.

—— trước đó khiêu chiến Phượng Vũ căn bản đều

là tu sĩ mới vừa bước vào trung cấp, thực lực của người đang khiêu chiến này coi như là cao nhất trong đó. Truyền kỳ Phượng Vũ liên tục bất bại, có thể kết thúc ở trên tay hắn hay không?

Nghĩ tới khả năng này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, chỉ sợ bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ lúc chiến đấu.

Mà ở trong không gian ma thú người bình thường không chạm tới, lại vang

lên giọng nói tràn ngập mỉa mai của Hồng Y mỹ nhân: “Chậc chậc, thật là

rất giỏi, trung cấp cấp hai a ~”

Ngồi ở đối diện nàng là nam tử tuấn lãng nhún vai một cái: “Chỉ chốc lát nữa thôi thì hắn sẽ biết, mình ‘cường đại’ cỡ nào rồi.”

Bộ tộc Độc Giác Thú ưu nhã, cho dù là châm chọc cũng nói được tao nhã lễ

độ. Đáng tiếc, tên thủ lĩnh đang đắm chìm hưởng thụ trong sợ hãi than và ánh mắt mong đợi của mọi người thì không nghe được. Thậm chí hí hửng

phất tay ra hiệu về phía mọi người, giống như đã lấy được thắng lợi rồi. Phượng Vũ nhìn thấy lão đại thì không kiên nhẫn nói: “Đừng lắc, mau

động thủ đi.”

Tên thủ lĩnh cắt ngang Phượng Vũ một cái, ngạo mạn

nói: “Tiểu nha đầu phách lối ngu ngốc, lập tức ngươi sẽ lãnh giáo được

cao chiêu của ta.”

Lúc nói chuyện, hắn cách Phượng Vũ có mấy

thước, lại đột nhiên đưa tay trên không trung hư hư chém xuống. Ánh sáng màu quả quýt theo thủ thế của hắn bắn ra về phía Phượng Vũ, tốc độ có

thể so với thế đi như gió của chim ưng.

Thấy thế, ngược lại hai

mắt Phượng Vũ tỏa sáng: “Có chút năng lực, không trách được dám nói mạnh miệng. Hơn nữa còn là tên Đấu Sĩ, vừa đúng có thể để cho ta luyện tay.”

Mấy ngày nay người tìm nàng khiêu chiến phần lớn đều là Ma Pháp Sư, Ngự

Linh Sư chống lại Ma Pháp Sư, tự nhiên không hồi hộp chút nào.

Đối mặt với đối thủ có thể dễ dàng thu phục, Phượng Vũ ngoại trừ chưa đã

ghiền thì vẫn chưa được đã nghiền. Hôm nay đột nhiên tên Đấu Sĩ tới, mặc dù cấp bậc của đối phương ước chừng thấp hơn nàng hai cấp, nhưng thắng ở thân thể cường tráng, thể lực dư thừa, miễn cưỡng cũng đủ để cho nàng

lấy làm bao cát mà luyện tập rồi.

Lập tức, Phượng Vũ lấy một góc

độ tung người không thể tưởng tượng nổi tránh ra công kích của tên đội

trưởng, tâm niệm vừa động, Hỏa Nguyên Tố liền cuốn lấy tới đối phương.

Nhưng thanh thế nhỏ đi rất nhiều so với lúc chiến đấu với những người

khác—— không dễ tìm được bao cát, nàng nên có chừng mực mới được, tránh

cho làm hỏng không ai theo nàng chơi.

Tên đội trưởng không biết

rõ nội tình, lợi dụng Đấu Khí hộ thân hóa giải ngọn lửa công kích, liền

dễ dàng phán đoán thực lực của Phượng Vũ: tiểu nha đầu này thực lực

không tầm thường, nhưng còn không phải là đối thủ của mình. Chỉ cần mình từ từ du đấu với nàng, hao hết linh lực của nàng, thắng lợi cuối cùng

nhất định sẽ thuộc về mình!

Ý tưởng sai lầm này của hắn ngược lại đúng như ý nguyện của Phượng Vũ. Vì vậy, một người xuống tay lưu tình,

giống như mèo vờn chuột, một người như là chưa tỉnh, tự cho là nắm chắc

phần thắng. Hai bên ngươi tới ta đi, lại cũng đánh cho có dáng có vẻ.

Theo công kích mỗi một lần tên đội trưởng toàn lực ứng phó, trong lúc Phượng Vũ đang phản kích, đối với việc dung nhập Nguyên Tố Thiên Địa vào chiêu thức một cách tự nhiên cùng với thân pháp nắm trong tay càng ngày càng

thành thạo. Cảm nhận được cảnh giới của

mình trong chiến đấu chẳng những vững như thành đồng, hơn nữa còn ẩn ẩn

có manh mối tăng lên lần nữa. Khóe môi của Phượng Vũ không khỏi tràn ra

mấy phần ý cười nhợt nhạt.

Mà tên đội trưởng vừa mới bắt đầu thì

lòng tin tràn đầy, lại cảm thấy tình thế càng ngày càng không ổn. Mắt

thấy có đến vài lần, hắn cho là mình sắp đánh trúng Phượng Vũ, tuy nhiên cũng bị đối phương lấy chiêu thức không nghĩ tới hóa giải đi. Theo thời gian càng ngày càng dài, hắn dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi. Mỗi một chiêu Đấu Khí phóng thích ra, ánh sáng cũng càng ngày càng ảm đạm.

Thân hình lại giao nhau lần nữa, bắt được nụ cười nơi khóe môi của Phượng Vũ như có chút hả hê, trái tim tên đội trưởng lại thêm một phần hốt hoảng: nàng cười cái gì? Mình thực sẽ thất bại sao? Có nên dùng một chiêu kia

hay không?

Làm dong binh đoàn, dĩ nhiên Tật Phong Lang không

thiếu được ám chiêu thay đổi chiến cuộc. Thế nhưng tất nhiên một chiêu

uy lực cực lớn, giá cao cũng là tu vi bị thụt lùi! Không điều dưỡng một

năm nửa năm là tuyệt đối không cách nào khỏi hẳn!

Tên đội trưởng

còn chưa từng dùng qua ám chiêu, lại từng thấy qua tình huống bi thảm

của đoàn viên khác sau khi sử dụng. Nghĩ đến bộ dáng cực kỳ khổ sở của

bọn họ, hắn không khỏi do dự. Nhưng lại nghĩ đến chiến bại rồi thì thể

diện mất sạch, bị người cùng thế hệ trong đoàn cười nhạo, thậm chí còn

có thể mất đi cơ hội thật tốt trở thành quan viên, hắn cắn răng một cái, đột nhiên quyết định.

Phượng Vũ phát giác hơi sức đối thủ không

còn, cho là đã ép tiềm lực “bao cát” không sai biệt lắm. Nể tình đối

phương bồi mình “đối luyện” lâu như vậy, nàng vừa định cho hắn một cái

kết thúc coi như có thể diện, lại đột nhiên phát giác vẻ khác thường:

người một khắc trước còn mặt khẩn trương tuyệt vọng, lúc này đột nhiên

mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn quyết liệt!

—— hắn muốn......

Không đợi Phượng Vũ chuyển suy nghĩ xong, tên đội trưởng đột nhiên rú dài một tiếng, bắp thịt của hắn trong nháy mắt bành trướng dữ dội làm rách nát

áo bào của hắn. Chỉ trong hai ba cái hô hấp, thân hình của hắn liền đột

nhiên to ra không chỉ gấp hai lần, móng tay trên mười ngón tay cũng đột

nhiên trở nên bén nhọn dài hơn, mặt mũi càng thêm vặn vẹo dữ tợn, làm

cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tiếp theo, hắn hú lên quái dị, hung tợn nhào tới Phượng Vũ: “Nha đầu phách lối, đi chết đi!”