Quyển 3 - Chương 27: Chị thua!

Edit: Sakura

Nhưng chưa đến một giây thì Mặc Hi đã lại xuất hiện, giờ khắc này cô bị gió tuyết bay vây, rõ ràng là bị ép hiện ra.

“Ở trong gió tuyết thì em không dùng được tốc độ đâu.” Giữa không

trung, Phong Tiên Tuyết lãnh đạm lên tiếng, ở bên dưới đều bị cô khống

chế hết, coi như chỉ là một bông tuyết cũng đều nhiễm năng lượng của cô, cho nên trong nháy mắt cô có thể phát hiện ra Mặc Hi.

“Ha ha.” Đối với việc này thì Mặc Hi chỉ cười nhẹ, người vừa động thì đã bị ngăn cản thật sự rất nghẹn khuất.

Mà ngay tại lúc đó, gió tuyết trong không khí tăng lên, bao vây Mặc

Hi giống như công kích băng cầu lúc trước, nhưng sao Mặc Hi vẫn không

nhúc nhích cứ bị nó vây công? Người động một cái thì thân đã ở chỗ khác, nhưng như vậy cũng không thể kháng cự được với công kích của gió tuyết, không ngừng chớp động, không ngừng đả kích, trong mắt mọi người thì Mặc Hi hoàn toàn vây vào thế bất lợi, giống như bị đùa giỡn.

“Rống.”

Một tiếng gầm rú rung trời, chỉ thấy gió tuyết trong không khí xoáy

thành hình con rồng, tập kích về phía Mặc Hi, tốc độ kia gần như trong

nháy mắt sẽ tới.

“oa” uy lực cùng với tạo hình như thế làm cho mọi người kinh ngạc mà kêu lên.

Mặc Hi cũng không thể tránh được, tĩnh điện chi lực xoáy mạnh oanh kích xuống.

“Hả?” nắm tay như đấm vào hư không, tạo ra tiếng vang dội thế nhưng điều này chứng minh Mặc Hi đã trúng kế rồi.

Người hơi nghiêng mà sau đó băng long tiêu tán thành bông tuyết ngay lập tức bao quanh Mặc Hi rồi đóng băng.

“…” Sau khi thấy cái này thì mọi người hình như đã nghĩ đến kết cục rồi, Phong Tiên Tuyết muốn dùng tuyệt chiêu.

“Hi.” Mọi người dưới đài cũng đang rất hồi hộp và lo lắng.

“Tiêu” trên không trung, đôi môi trắng nhạt Phong Tiên Tuyết lạnh

lùng nói ra từ này, Mặc Hi đang bị đóng băng trên mặt đất tự dưng biến

mất thế mà không ai nhận ra.

“Liệt” mặt đất vỡ tan.

“Chắn.” Hình như càng nói càng mất sức, hoàng quang phát sáng, mà trên mặt đất Mặc Hi đã bị tòa núi băng ngăn lại.

“Quấn.” cây roi băng như bím tóc linh động quấn quanh Mặc Hi, gai băng nhọn đâm xuyên qua người Mặc Hi để cố định.

Máu đỏ tanh nồng cùng với băng tinh trong suốt hòa hợp lại, máu chảy

từ cổ tay xuôi qua băng tinh nhỏ xuống mặt đất, nhìn yêu diễm chói lọi.

Lại nhìn Mặc Hi, trên khuôn mặt đã tái nhợt và đầy vết thương cùng

phối hợp với cả người đầy máu bị băng tinh cố định, giống như búp bê yếu ớt thế nhưng mà đôi môi tái nhợt kia lại hiện lên một nụ cười bình thản lại tự tịn đến thế.

Yếu ớt mà quyến rũ, giờ phút này cô thật đẹp.

“ùng ục” dưới đài có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt, dù bọn hắn biết không nên như thế nhưng khi nhìn thấy Mặc Hi hiện giờ thì không nhịn

được mà YY .

“A…” An Diệc Kỳ cũng nuốt nước bọt, sau đó cúi người xuống giơ tay

lên cho mình một cái tát, mình đang suy nghĩ cái gì thế. Đáng chết! Bây

giờ Mặc Hi đang rất nguy hiểm mà.

Cái tát này rất vang làm cho mọi người để mắt tới nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi, giờ này bọn hắn quan tâm chính là biến cố trên đài

này.

“Ha ha, thật thú vị.” Mặc Hi nhẹ nhàng nói, giờ phút này cô rất bất

lợi, trên người truyền đến đau xót kí©h thí©ɧ lấy thần kinh của cô, đây

là đối thủ a. lúc này mới đúng là đối thủ. Phong Tiên Tuyết ! Chị thật

tuyệt.

Cho tới bây giờ Mặc Hi chưa tìm thấy đối thủ, thế nhưng bây giờ lại

có, Phong Tiên Tuyết, người này là một trong những kẻ quỷ tài. Khống chế dị năng đáng sợ.

Chiến đấu như thế mới càng thú vị, mới làm cho mình càng trưởng thành hơn.

“Kích.”

“Ah.” Mảnh gai băng văng lên,băng núi bao vây Mặc Hi cũng đột nhiên

hợp lại. Người Mặc Hi nho nhỏ bị băng núi che khuất, mọi người chỉ nghe

thấy tiếng kêu thống khổ làm cho mọi người cả kinh.

Còn chưa hết chỉ nghe thấy Phong Tiên Tuyết nói”Bạo”

“Ầm ầm.”

Tiếng nổ mạnh làm rung động tâm linh thấy thiếu nữ quay đầu đi, toàn

bộ khối băng vỡ vụn,nếu người ở chỗ này thì sẽ như nào? Không ai dám

tưởng tượng ra.

“Diệt… vù vù” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm rung động

lòng người, uy lực dường như tập trung vào một chỗ, gió tuyết mang theo

tuyết hình thành một quả cầu cao hơn 3m, trong đó có cơn lốc đang xoay

tròn,năng lượng tràn đầy làm cho mọi người đoán chắc rằng nếu như đánh

xuống thì Mặc Hi sẽ như thế nào?

“Dừng tay.”

“Đừng.”

Mọi người đồng thanh la lên, thế nhưng không thể ngăn cản được tuyết

cầu đang lăn về phía Mặc Hi, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người nó bạo

nổ, thời gian chưa đến một giây.

“Ầm ầm”

Trên không trung vang dội lên âm thanh quái dị, tuyết cầu nổ toàn trường đóng băng hết thảy đều yên tĩnh.

Phong Tiên Tuyết đang ở trên không trung thở dốc, cả người run lên, con ngươi màu băng lam nhìn dưới đất.

“…” Ánh mắt của Lạc Nguyệt thoáng qua có giọt nước, đang ngốc lăng mà đứng , mọi người cũng không tốt hơn.

“A, đếm ngược 10 giây, nếu bạn Mặc Hi không có xuất hiện thì coi như

Phong Tiên Tuyết thắng.” Tất cả mọi người đều yên tĩnh, giọng nói thầy

giáo vang lên sau đó đếm ngược.

“10”

“9”

“8”



“2…1 vậy người thắng lợi trong trận chiến này là …”

“Ah”

Thầy giáo bị tiếng hét của mọi người át đi, chỉ thấy mọi người ngạc nhiên nhìn lên không trung.

Giữa không trung có gì?

Chỉ thấy người trong lòng mọi người nghĩ rằng không chết thì cũng bị

thương nặng đang đứng ở không trung, một tay bắt lấy cổ họng của Phong

Tiên Tuyết, cả người đều chật vật nhưng cũng không ảnh hưởng tới phong

độ của cô, chiến đấu đã nghịch chuyển.

“Cũng không phải có mỗi chị bay được.” Mặc Hi nháy mắt, khuôn mặt tái nhợt mang theo máu hiện lên vui vẻ lại thánh thiết như thế.

Chiêu đó nhìn như rất uy lực nhưng vẫn có khe hở mà tại thời khắc đó

Mặc Hi phóng thích ra mắt tím mới tìm được điểm đó nên giảm thiểu nguy

hiểm.

“Aaaaaa” biến cố này lại nhấc lên hồi phong ba.

“Em…A” Phong Tiên Tuyết mở to mắt, kiểu gì cô cũng không nghĩ đến Mặc Hi sẽ xuất hiện trước mắt thậm chí hư không mà đứng.

“Chị thua rồi.” tay bóp chặt lại, Mặc Hi nói. Sau đó cả người chảy

máu, giờ phút này năng lượng trên người chỉ có cô biết rõ có nghiêm

trọng thế nào, tay vừa dùng lực ném Phong Tiên Tuyết ra ngoài.

“Hú”

Tiếng kêu gào điếc tai, dẫn theo khí uy hϊếp, trận chiến đấu này phát sinh ra biến hóa hoặc phải nói, hiện giờ xuất hiện một sinh vật làm cho tất cả mọi người chấn kinh,

Thân thể cao lớn màu bạc, con ngươi màu lam, hai cánh cực lớn, tứ chi cực mạnh, còn có răng sắc bén, rồng. lại là rồng. Sinh vật tuyệt đối

cường đại. Rồng a!!!

“Trời ạ! Tớ không có hoa mắt chứ? Rồng? Lại là rồng? Móa?!

“Mẹ ơi, rồng đó! Phong học tỷ cũng quá biếи ŧɦái đi.”

“Rồng đã xuất hiện, chỉ sợ Mặc Hi muốn thắng cũng không thể.”

“Trời ạ! Tớ muốn điên rồi, rồng đó!!!”

“…”

Dưới đài ồn ào, rồng xuất hiện làm cho bọn họ không thể tin được, rất ít người thấy rồng thật.

Ai cũng không có chú ý tới, khi nhìn thấy ngân long thì đôi mắt đen nháy của Hắc Ảnh co rút lại, tay cũng không tự chủ nắm lại.

“Rồng a! Đáng tiếc là đang ở thời kỳ ấu niên, thực lực cũng hơi kém.” Phó viện trưởng ở nơi nào đó cũng hơi ngạc nhiên rồi cười nói.

“…” Kiếm Hoa đứng ở một bên không có trả lời, trận chiến đấu này cũng đủ để chấn kinh rồi, hai cô gái này làm cho người khác quá ngạc nhiên. Ở trong Andara không ai có thể vượt qua hai cô gái thiên tài này.

“Rống rống.” Ngân long đột nhiên xuất hiện tiếp được Phong Tiên Tuyết không khỏe, con ngươi màu lam phẫn hận nhìn Mặc Hi rồi gầm rú lên một

tiếng.

“Phốc!” gió mạnh kịch liệt bị ngân long rống ra làm cho Mặc Hi đang

bị thụ thương phun ra một ngụm máu rồi từ trên không trung rơi xuống

đất.

“Vù vù” Phong Tiên Tuyết dựa vào người ngân long mà đứng dậy, ngân

long nhìn về phía cô rồi gầm rú lên, bên trong con ngươi màu lam tràn

đầy thương yêu.

“Tôi không sao.” Phong Tiên Tuyết lên tiếng nói, dịu dàng nhìn về

phía ngân long, ngay cả biểu lộ ngoài mặt cũng thoải mái hơn nhiều.

“Rống…” Ngân long rống nhẹ, tiếp theo đó nhìn về phía Mặc Hi đã ngã

xuống mặt đất, trong con ngươi màu lam hiện lên tia thị sát sáng rọi,

băng tuyết xung quanh bắt đầu biến lạnh.

“Đáng chết! Cái này là thế nào? Rõ ràng là Hi thắng. bây giờ lại cùng sinh vật cấp ss để chiến đấu.” Lạc Nguyệt tức giận kêu to, lại không có ai ngó ngàng đến cô. Bởi vì dị thú khế ước cũng là một lực lượng của

mình, thật ra Lạc Nguyệt cũng hiểu.

“Tiểu Hàn.” Phong Tiên Tuyết biết rõ ngân long muốn làm cái gì, gọi nó một tiếng, ý tứ rất rõ ràng.

“Rống” Ngân long rống một tiếng, gật đầu, đôi mắt màu lam thoáng qua

tia giảo hoạt, khi Phong Tiên Tuyết không để ý thì có mấy cái băng chùy

bay về phía Mặc Hi, tốc độ kia chỉ sợ Mặc Hi đang bị trọng thương mới té ngã không thể ngăn cản được.

“..” tất cả mọi người đều trợn to mắt, bị cái này đâm xuống không chết cũng trọng thương.

“Phanh! Phanh! Phanh!

Chỉ thấy xung quanh Mặc Hi bỗng nhiên bị một tầng năng lượng mỏng màu đen bao vây,mặc dù mỏng nhưng lại rất kiên cố, mấy cái băng chùy đều

bị ngăn cản.

“Hả?” Phó viện trưởng vừa thấy cái năng lượng màu đen kia thì cũng

ngạc nhiên, vậy mà ông cũng không biết cái năng lượng kia xuất hiện như

thế nào, hoàn toàn không nhìn ra đó là năng lượng gì.

Đứa bé Mặc Hi này rất thần bí…

“Rống” Ngay sau đó lại có một tiếng gầm rú, phương hướng phát ra

không phải là ngân long mà là từ phía Mặc Hi truyền đến, tiếng kêu còn

hơi non nớt nhưng lại chấn động tâm linh, trong đó rõ ràng có ý tức tối

và sát phạt. tựa hồ chui vào trong lòng mọi người.

“Phốc” đồng thời cùng với Mặc Hi, Phong Tiên Tuyết cũng phụt ra một

ngụm máu tươi, đôi mắt băng lam hơi kinh dị nhìn về phía Mặc Hi.

|Đáng chết! Con bò trùng đáng chết kia dám thương chủ nhân!Rồng?! Cái rắm rồng. Cái này mà gọi là rồng? Ta nhổ vào, tức chết ta.|

Mặc Hi hốt hoảng khi nghe Thanh Dực nói, rồi không thể bật cười, nhìn con mèo đen nho nhỏ xuất hiện ở bên người,”Chị không sao.”

|Không sao cái gì?Nếu không phải vừa nãy em giúp thì chủ nhân sẽ thế

nào? Tuyệt đối bị thương nặng. Chủ nhân lại không thể sử dụng Thần lôi

chi lực.|

“…” Mặc Hi im lặng, quả thực nếu bị băng tinh đánh vào thì cô sẽ bị thương nặng, mặc dù bây giờ cô cũng bị thương nhiều chỗ rồi.

Bỗng nhiên cảm thấy có năng lượng truyền vào trong cơ thể mình, Mặc

Hi phát hiện móng vuốt của Thanh Dực đặt lên người mình rồi rót năng

lượng vào.

Có thể truyền năng lượng? Mặc Hi hơi kinh dị nhìn,”Tại sao?”

|Bởi vì chủ nhân là chủ nhân của em mà.| Thanh Dực đáp lại, kỳ thật

nó cũng chỉ là từ trong truyền thừa mà biết đến, đạo lý trong đó cũng

không thể dùng ngôn ngữ để giải thích được.

“Được rồi, chị không sao nữa.” Mặc Hi lên tiếng nói rồi lay động đứng dậy, lôi điện lực trong người ghé qua. Đau đớn kịch liệt làm cho Mặc Hi hơi run run, hình như bị gãy xương rồi, cả người đau nhức, nhưng bây

giờ không phải là lúc nghỉ ngơi.

Giương mắt lên nhìn Phong Tiên Tuyết, hai người đều không khỏe, Mặc

Hi nhìn thảm hơn nhiều, mà Phong Tiên Tuyết suy yếu bở vì năng lượng và

tinh thần tiêu hao.

“Rống.” sau đó Phong Tiên Tuyết và ngân long đều chú ý tới con mèo

nhỏ màu đen bên cạnh Mặc Hi. Con vật nho nhỏ gần như làm cho mọi người

xem nhẹ nó, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi nó ngăn cản được một kích của ngân long kia, hơn nữa còn gầm rú ra.Mà ngân long cũng gầm lên, bên trong con mắt băng lam hiện lên tia chế nhạo.

Đám người Lạc Nguyệt ở dưới đài cũng trợn trừng mắt lên, bọn hắn luôn nhận định Thanh Dực chỉ là dị thú cấp f, không hề nghĩ đến thời khắc

mấu chốt sẽ phát ra bản lãnh như thế.

“Rống rống” Thanh Dực giương nanh múa vuốt, con ngươi híp lại, tiếng

kêu gào rung động tâm linh, uy nghiêm, bạo ngược, cường đại giống như

con sói bạc của Phiêu Linh lúc ở dã ngoại sinh tồn, chỉ là lần này hung

tàn hơn bởi vì nó vô cùng tức giận.

Mà ngân long ở đối diện cũng bởi vì tiếng gầm rú này làm cho hơi sợ

hãi, cảm giác như thế để nó càng tức giận hơn, vậy mà nó cũng sợ con mèo nhỏ này? Đáng chết! Long tộc là cường đại nhất thế giới! Tôn nghiêm của Long tộc không cho phép xâm phạm.

Mặc Hi cũng nghe thấy tiếng gầm rú của Thanh Dực sau đó nó nói:”Con

bò trùng đáng chết. Tao muốn mày chết không yên. Không nhìn lại mình xem là cái gì mà dám xem mình là rồng? Coi như là rồng thật cũng phải nể

mặt tao ba phần đấy.”

Làm cho ngân long gầm rú không biết cái gì.

Cuối cùng hai con thi nhau gầm rú hoặc phải nói là mắng nhau, ngân long ngửa cổ gào lên, mở cánh ra bay đến chỗ Thanh Dực.

|Hắc hắc, trúng kế rồi. Chủ nhân! Chị đánh cô gái kia là được, con bò trùng này để em. Trạng thái này của em thì lực công kích yếu nhưng lực

phòng ngự thì rất mạnh đó nha.|

|Ha ha coi chừng.| Mặc Hi rất tin tưởng Thanh Dực, bởi vì cô cũng

không rõ thực lực của Thanh Dực, nhưng quan trọng rất là từ tư tưởng của Thanh Dực toát lên vẻ vô cùng tự tin.

“Đến a, con bò trùng! Ha ha đến đây đi!” Sau đó Thanh Dực không hề sợ ngân long mà còn mở miệng khıêυ khí©h, đương nhiên vào trong tai mọi

người chỉ là tiếng gầm rú mà thôi.

Mà sau đó Mặc Hi cũng biến mất ngay tại chỗ.

Phong Tiên Tuyết cũng phát hiện ra âm mưu trong đó, nhưng cô không

nói chuyện, trận chiến này vốn thuộc về cô và Mặc Hi, hơn nữa dị thú khế ước của người giao đấu cũng là một dạng biểu hiện thực lực.

Hoàng quang trong tay đã nhạt đi nhiều, nhưng Phong Tiên Tuyết vẫn

kiên trì, quan sát kỹ xung quanh mình, tốc độ của Mặc Hi không thể xem

thường.

“Oành”

Băng tường trước mắt bị phá, Phong Tiên Tuyết run rẩy cả người, mà

Mặc Hi cũng xuất hiện, con ngươi băng lam nhíu lại, xem đến cùng lộc tử

thùy thủ a/

“Băng, thiểm.” băng tinh chuyển động trong không khí, chớp động sáng lóa mắt người.

“Đâm.”

Băng tinh lao về phía Mặc Hi.. đâm thủng. mọi người đều dừng lại hô

hấp, sau đó thấy băng đâm qua người Mặc Hi? Chuyện là thế nào? Một hơi

nghẹn tại họng, cảm giác như thế gần như làm cho mọi người không thở

nổi.

Cái gì?

Trong lòng Phong Tiên Tuyết cả kinh, thế nhưng mà đã không kịp nữa

rồi, bị một kích đánh vào người, đau đớn kịch liệt làm cho cô hít thở

không thông, phun ra một bụm máu, nhưng mà còn chưa có hết, nắm tay như

hạt mưa rơi xuống người Phong Tiên Tuyết, Mặc Hi cũng phải thừa nhận áp

lực, xương đầu và cơ bắp bắt đầu co rút lại.

“Vù vù” người dừng lại, giờ phút này Phong Tiên Tuyết hoàn toàn không có lực phản kháng, từng quyền của Mặc Hi rơi xuống, người đang bay ra

khỏi đài lúc đó con ngươi màu làm nhìn về hướng Mặc Hi.

“A…” Mặc Hi cùng đồng thời ngã xuống đất, cả người đau đớn nhìn phía

thầy giáo, gian nan cười nói,”Ra ngoài sân đấu rồi, có thể thông báo kết quả rồi.”

“A”

“Rống” Thầy giáo chuẩn bị thông báo thì đã bị tiếng gầm rú này át đi.

Chỉ thấy con mắt ngân long tức tối, mình mới rời khỏi một lúc mà đã

để Tiểu Tuyết bị thương như vậy, thật đáng chết, nó muốn gϊếŧ chết cô

gái này.

Nó không hề truy đuổi Thanh Dực nữa, mà bay về phía Mặc Hi, hai cánh

mang theo gió tuyết làm cho Mặc Hi run nhẹ, nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ

cười, bởi vì đã phân bại thắng thua, cô không có khả năng chết được.

“Rống” Thanh Dực cũng gầm rú lên, cả người nhảy cẫng lên người con ngân long.

Thế nhưng mà ngay sau đó dưới người ngân long đột nhiên xuất hiện một trận pháp màu bạc, mà ngân long cũng kêu lên tiếng không cam lòng mà

biến mất ở giữa không trung, Thanh Dực cũng bởi thế mà rơi xuống đất.

|Đáng chết! Đột nhiên biến mất làm cái gì hại ta rơi xuống đất. Chủ

nhân ! Chị không sao chứ??| Thanh Dực chửi một tiếng, rồi tự động nhảy

lên người Mặc Hi, mà giờ khắc này Mặc Hi mới chú ý đến nó. Chỉ thấy trên lông màu đen của Thanh Dực còn lẫn băng lăng, lộ ra vài vết thương nhỏ

như thế cũng để cho Mặc Hi lau mắt nhìn rồi, dưới công kích của ngân

long mà chỉ có thương nhẹ thế thì không thể không nói, quá cường đại

rồi.

Mà giờ này toàn trường lại trầm mặc lần nữa, trận chiến này thật là

để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn hắn, lúc này giọng nói của thầy

giáo cũng vang lên,” Phong Tiên Tuyết bị thua, chức hội trưởng hội học

sinh năm 7 thuộc về Mặc Hi.”

Tiếng nói vang toàn trường, sau đó im lặng.

“Hú!!!” dưới đài sôi sục thét vang cả bầu trời.

“Hi! Giỏi quá” Lạc Nguyệt đi lên dài rồi ôm lấy Mặc Hi mà hô hoán.

“A … đau.”

“Ah ah xin lỗi, xin lỗi.”

“Ha ha không sao.”

“Ha ha ha”

Phong Tiên Tuyết nhìn đám người Hắc Ảnh, Lala, An Diệc Kỳ đều đi lên đài vây quanh Mặc Hi, con ngươi băng lam yên lặng.

“Không sao chứ?” bên cạch nghe thấy tiếng gọi, thì thấy vẻ mặt Hám Minh Hoa đau lòng.

“…” Phong Tiên Tuyết nhìn hắn một cái rồi nhìn chỗ khác, cố gắng

chống đỡ cơ thể, đau đớn này không là cái gì cả, so với huấn luyện thì

không coi là gì hết.

Môi mấp máy lại nhìn Mặc Hi rồi để lại cho Hám Minh Hoa một bóng lưng mỹ lệ.

Mặt trời đã khuất, mấy ngày sau khi trận chiến tranh chức hội trưởng

năm 7 kết thúc, giờ phút này ở cổng trường Andara thấy Mặc Hi , Lạc

Nguyệt, An Diệc Kỳ, …. Mỗi người mang theo nụ cười lại hơi miễn

cưỡng.Không khí có chút trầm mặc.

“Hi! Nhớ kỹ đừng quên tớ nhé” Chung quy là Lạc Nguyệt mở miệng trước, nụ cười hơi ngượng.

“Uh, tuyệt đối sẽ không quên đâu.” Mặc Hi trả lời, có thể để cho cô nói”tuyệt đối” thì đó là thật tâm.

Lạc Nguyệt hiểu tính cách Mặc Hi nên cũng nở nụ cười tươi rói,”A đi

thôi, đi thôi. Dù sao tớ cũng không ở Andara quá lâu, miễn cho khi đó tớ không lỡ đi.”

“Ha ha “ Mặc Hi cười nhẹ, cô cũng không hỏi Lạc Nguyệt tại sao phải đi, đó là chuyện riêng của cô ấy, nếu muốn nói thì sẽ nói.

“Ha ha. Tớ cũng không biết nói cái gì. Dù sao lên đường cẩn thận.”

Khố Lạp ga lăng nói, con mắt hối nhìn An Diệc Kỳ, hắn ta chưa nói lời

nào.

“Cám ơn.” Mặc Hi cũng không quen Khố Lạp lắm, nhưng cũng cùng đoàn thể của bọn hắn.

“…” Lại một trận trầm mặc, Lạc Nguyệt lại nở nụ cười.”Vậy nói đến đây thôi. Tớ còn phải lên lớp. Hi cũng đừng trách tớ không tiễn bạn nhé.”

“…uh”

“Này này, các bạn không đi sao?” Lạc Nguyệt xoay người, đồng thời gọi bọn An Diệc Kỳ.

“…” Khố Lạp gật đầu nhưng không có động đậy mà nhìn An Diệc Kỳ.

“…” An Diệc Kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trầm tĩnh

rồi lên tiếng,”Các cậu đi trước đi, tớ có chuyện muốn nói với Mặc Mặc.”

“Uh” Hiểu tính cách của An Diệc Lỳ, Khố Lạp gật đầu rời đi. Bên cạch hắn còn có Phiêu Linh.

“Này! Cậu nói gì mà người khác không được nghe.” Lạc Nguyệt nói nhưng mắt lại nhìn Mặc Hi, rồi xoay người rời đi, ai cũng nhìn ra An Diệc Kỳ

thích Mặc Hi.

Hắc Ảnh và Lala nhìn nhau không biết làm gì cho phải.

“Các bạn đi trước đi. Nhớ kỹ lời tớ nói.” Mặc Hi mở miệng, hai người gật đầu rồi rời đi.

Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi cả cổng trường chỉ còn lại Mặc Hi và An Diệc Kỳ.

“Định nói gì?” mắt nhìn An Diệc Kỳ, chỉ thấy tay hắn nắm nhẹ,xem ra trong lòng đang tranh đấu cái gì.

“Mặc Mặc…” đôi mắt An Diệc Kỳ nhìn cô, gọi một tiếng , tóc màu bạc dưới ánh mặt trời sáng chói.

“Hả?”

An Diệc Kỳ cắn cắn môi, con ngươi cũng hơi âm trầm,”Mặc Mặc! Em biết rõ anh thích em mà.”

“…”Đã đoán được An Diệc Kỳ sẽ nói điều này nhưng Mặc Hi vẫn bị ánh

mắt nóng rực làm cho hơi run, hắn là một đứa trẻ đơn thuần, không bây

giờ phải nói hắn đã là một thiếu niên rồi, hắn thích mình một cách thuần thiết, trong trắng.

Khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, Mặc Hi gật đầu,”Uh Hi biết rõ.”

“Cái kia… vậy em định thế nào?” nhìn thấy nụ cười như vậy thì trong

lòng An Diệc Kỳ chấn động, rất lo lắng khẩn trương hỏi, hôm nay hắn cố

lấy hết dũng khí ra hỏi Mặc Hi vấn đề này, 3 năm, hắn đã đợi 3 năm, mặc

dù bọn họ vẫn còn nhỏ, nhưng là nhưng là hắn sợ Mặc Hi bị người khác

cướp mất nên muốn bày tỏ trước.

“Kỳ! Kỳ vẫn còn nhỏ… Kỳ…” còn chưa nói xong.

“Anh đã lớn rồi. Anh đã 15 tuổi rồi. Mặc Mặc ! Anh có thể bảo vệ em

đấy. Anh sẽ cố gắng trở lên mạnh mẽ. Anh …anh…” An Diệc Kỳ kích động nói to, sắc mặt bướng bỉnh, hắn sợ nhất là Mặc Hi coi hắn là đứa trẻ, mặc

dù nhìn Mặc Hi trưởng thành hơn.

“…” Mặc Hi trầm mặc một lát, nở nụ cười dưới ánh mắt chờ mong và khẩn trương, không còn lối thoát của An Diệc Kỳ.

Giơ tay lên sờ khuôn mặt trắng nõn của hắn, cảm giác đó làm cho An

Diệc Kỳ tham luyến, chỉ nghe thấy Mặc Hi nhẹ nhàng nói,”Kỳ! tình yêu

không phải đơn giản như vậy, có lẽ bây giờ Kỳ hơi mê luyến Mặc Mặc,

nhưng khi trưởng thành thì sẽ thực thích người khác.”

“Không” gần như phản xạ có điều kiện, An Diệc Kỳ tràn đầy kiên định,

con mắt sáng ngời làm Mặc Hi choáng váng.” Anh chỉ thích Mặc Mặc, bây

giờ sẽ không thay đổi, sau này cũng thế. Vĩnh viễn sẽ không đổi.”

“…”

Yên lặng một hồi, An Diệc Kỳ lại nắm chặt tay, đôi mắt sáng rọi dần

dần nhạt đi thậm chí có chút tự giễu. Cứ như thế cuối cùng sẽ bị ám ảnh, tu vi sẽ không tiến được nữa.

“Được rồi.” Đột nhiên Mặc Hi nói, một tiếng này làm cho Mặc Hi ngẩng

đầu lên, thấy trên mặt Mặc Hi tràn đầy ý cười, “Nếu sau này Kỳ đánh bại

Mặc Mặc thì Mặc Mặc sẽ kết giao với Kỳ, như thế nào?”

“À? Sao lại thế?” An Diệc Kỳ hơi thất vọng mà phàn nàn.

“Thế nào? Không muốn sao?” Mặc Hi chớp chớp mắt, chỉ cần An Diệc Kỳ nói không thì cô sẽ thu hồi lời nói lúc nãy về.

“Không! Anh đồng ý, rất đồng ý, yên tâm đi! Mặc Mặc! Anh nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nhất định sẽ trở thành một người đàn ông có thể bảo

vệ được em.” An Diệc Kỳ vội vàng nói, đôi mắt kia lại một lần nữa sáng

lên.

“Ha ha” Mặc Hi cười một tiếng, gõ nhẹ vào đầu hắn,”Lại đàn ông nữa cơ đấy.”

“Hắc hắc…” bị Mặc Hi gõ một cái. An Diệc Kỳ càng vui vẻ

“Vậy Mặc Mặc đi trước.”

“… uh”

“Gặp lại.” hẹn gặp lại mọi người.

“….”

Mặc Hi cười cười, xoay người rời đi.

“Mặc Mặc! anh nhất định sẽ cô gắng đấy.” Phía sau truyền đến tiếng nói kiên định của An Diệc Kỳ.

“Uh biết rồi.” Quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi biến mất.

An Diệc Kỳ, hi vọng Kỳ sẽ càng thêm cường đại, Mặc Mặc có thể làm được cũng chỉ là việc này thôi.