Quyển 3 - Chương 30: Một núi không thể chứa hai cọp

Edit: Sakura

“Uh, tớ hiểu rồi, vậy chỗ đó phải biết có một phạm vi bao vây đặc

biệt, chỉ cần không đi tới phạm vi đó là được.” Mặc Hi cười nói, ý tứ đã rõ ràng.

“Uh.” Phiêu Linh cũng nhìn ra, gật đầu, không có ngăn cản.

Không ngừng đi về phía trước, trong không khí có cảm giác áp lực bí

ẩn, chỗ này có nhiều dị thú đã đi qua, dị thú mẫn cảm với nguy hiểm hơn

người rất nhiều, cho nên dù cách xa kia chỗ Sự tức giận của thần còn có

mấy địa phương gần thì bọn hắn đều không muốn đến.

Thậm chí, càng đi vào bên trong thì năng lượng bao quanh cũng càng mỏng, người hấp thu năng lượng cũng hơi ngừng lại một chút.

Mặc Hi trầm lặng, không phải bởi vì nguy hiểm mà là bởi vì cái trung

tâm kia hấp dẫn, chỗ này rất hấp dẫn cô, càng đi vào trung tâm thì cảm

giác hấp dẫn lại càng mãnh liệt, cái cảm giác này giống như lần đầu thấy Thanh Dực vậy… Đều có sự sắp xếp hoàn hảo!

Phiêu Linh linh mẫn cảm giác được sự khác thường của Mặc Hi, liếc

nhìn lại thì phát hiện cô đã thi triển mở tử nhãn, tím trong suốt, tím

thần bí cao quý, tím trầm lặng, uy nghiêm mà nhϊếp hồn.

Không sai, với tử nhãn thì Mặc Hi nhìn rõ không khí bao quanh chỗ

trung tâm nhanh chóng phiêu tán trong nháy mắt, thậm chí ngay cả năng

lượng trong người mình cũng hấp dẫn đi.

Sao lại thế, vì cái gì trong lòng lại nổi lên sự mơ hồ.

“Một km nữa là tới rồi.” Phiêu Linh nói nhỏ.

“Uh.” Mặc Hi gật đầu, ngừng bước chân, dựa theo tốc độ của bọn hắn

thì trong nháy mắt có thể tới, nhưng chỗ này cũng không phải là chỗ bình thường, nơi đâyđể người ta gọi là sự tức giận của thần thì không thể

không coi chừng.

Đi trên đồng cỏ ẩm ướt, Mặc Hi cẩn thận cảnh giác bốn phía, không có

dị thú, không hề có cái gì, chỉ có tốc độ lưu động năng lượng kia càng

nhanh thêm.

“Đi thôi.” Mặc Hi nhẹ nói, cô cảm giác rất rõ Thanh Dực đang ở phía trước.

Phiêu Linh gật đầu, từ đầu đến cuối bộ mặt hắn chưa từng thay đổi,

hình như hiện tại hắn tới không phải là chỗ tức giận của thần.

Đi hơn trăm mét, tay Mặc Hi hơi run rẩy, bây giờ cô có loại cảm giác

mâu thuẫn, nhưng lý trí cũng cho biết rằng cô không thể, đen kịt phía

trước kia ai cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.

Càng đi về phía trước, lý trí của Mặc Hi lại càng vùng vẫy, cỗ lực hấp dẫn này quá cường đại, tay bất giác đặt lên ngực.

“Có sao không?” Phiêu Linh lên tiếng nói, trên mặt không có cái biểu lộ gì, nhưng trong đôi mắt đờ đẫn kia có sự lo lắng.

Mặc Hi gật đầu, nhưng bước chân vẫn chưa từng dừng lại, trong đôi mắt màu tím hiện lên tia hung ác, cô ghét cái cảm giác bị động này, vô cùng đáng ghét, nhưng cô phải tỉnh táo, tổng có một ngày, tổng có một ngày

cô sẽ biết tất cả.

Lại đi tiếp trăm mét, giờ phút này năng lượng của bản thân đã không

bị khống chế về phía trước nữa, mà sau đó Mặc Hi đã thấy người cô muốn

tìm.

“Thanh Dực! ?” Chỉ thấy tại trên mặt đất cách đây không xa có một con mèo nhỏ màu đen yếu ớt đang nằm ở đó, hình như cũng không có tức giận.

Mặc Hi gọi nhẹ một tiếng, người lóe lên liền đến bên người nó ôm lấy nó, xem xét một phen mới phát hiện nó chỉ hôn mê mà thôi, không khỏi thả

lỏng một hơi, vừa buồn bực vừa quay đầu nhìn về phía vực thẳm, rốt cuộc

chỗ đó có cái gì?

“Trở về đi.” Phiêu Linh ở tại chỗ lên tiếng, hiện tại đã tìm được

Thanh Dực thì không cần phải … phải mạo hiểm đi tiếp, phía trước rõ ràng cho hắn cảm giác nguy hiểm y hệt sự hủy diệt.

“… Uh.” Đáp ứng một tiếng, Mặc Hi liền xoay người rời khỏi cùng với

hắn, ở đây nhất định tiềm ẩn cái gì đó, nhưng bây giờ cô không thể đến

thăm dò được.

Hai người cùng lúc phi thân rời khỏi, không một ai biết, ở khu vực

trung tâm bị xưng là khu vực sự tức giận của thần, ngay trung tâm tế đàn hư hư thực thực hơi động đậy, làm cho năng lượng bao quanh dao động, dị thú ở trong vòng trăm dặm im miệng nằm sấp đấy, ánh mắt đầy sợ hãi.

Mặc Hi cách xa chỗ đó hàng trăm dặm hình như cảm giác được quay đầu

lại xem xét, đôi mắt đã khôi phục lại màu đen nhánh, cuối cùng sẽ trở

lại … Đi, nhanh chóng lên đường.

Sau khi từ chỗ sự tức giận của thần về, Thanh Dực lâm vào ngủ say đến bây giờ đã 3 ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh, mặc kệ Mặc Hi gọi thế nào đều

không phản ứng một chút nào, cho nên kệ nó thôi, dù sao lúc trước nó đột phá cũng ngủ gần một năm. Hơn nữa kiểm tra thân thể của nó đều không có bất kỳ vết thương nào, nên đặt nó ở trên giường bên trong phòng.

Giờ phút này Mặc Hi đã đi tới ma thú thực lâm, một thân quần áo màu

trắng nổi bật, để những người khác hoặc phải nói là thú liếc xem có thể

thấy, sau đó liền chạy trốn.

“Tiểu sư tử, đừng trốn, chị đã phát hiện ra em rồi nha.” Nháy mắt, Mặc Hi nhàn nhạt nói, giọng điệu đùa giỡn.

Liệt Diễm cuồng sư ẩn núp tại nơi nào đó càng cúi đầu xuống, bên

trong đôi mắt to có sự khϊếp đảm, không dám phát ra một tiếng nào. Đánh

chết nó thì nó cũng không ra!

“Còn không định đi ra sao? Hôm nay chị định tặng quà cho em, nếu em

đã không ra thì không có quà đâu.” Mặc Hi lại lên tiếng lần nữa, Liệt

Diễm cuồng sư đang trốn nghe thấy thế liền do dự.

“Xem ra em không muốn ra, ha ha, là muốn chị đánh em hả?” Giọng nói

Mặc Hi bình thản, nhưng Liệt Diễm cuồng sư cảm giác được một trận áp lực bài xích bao quanh chính mình, rõ ràng, Mặc Hi sớm phát hiện ra nó.

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú, Liệt Diễm cuồng sư khổng lồ rời khỏi chỗ

ẩn nấp, cái khuôn mặt nịnh hót mà chật vật có thể nói là rất buồn cười.

Làm cho khóe miệng Mặc Hi mở rộng ra một ít.

Thò tay ra, còn không có bất kỳ hành động nào, Liệt Diễm cuồng sư

trước mắt đã nằm rạp trên mặt đất, hai chân trước ôm lấy đầu, hai đôi

mắt to nhìn Mặc Hi ở trên cây phía trước, ánh mắt dường như đang nói, ta đã đi được rồi, sao mi có thể đánh ta.

“Xoẹt.” Mặc Hi cười một tiếng, “Chị đâu có nói là muốn đánh em.” Nói

xong, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một viên tinh thạch đỏ lửa sáng

rọi cùng với sóng năng lượng dao động nhất thời để đôi mắt của Liệt Diễm cuồng sư sáng ngời, lộ ra khát vọng vô cùng.

“NGAO ô, NGAO ô.” Tiếng gầm rú vô cùng đáng thương kia, nếu như bị

người khác nghe thấy thì không biết là có cảm tưởng gì, đây chính là dị

thú cấp c ah, ngang với con người có tu vi cao cấp rồi, thậm chí còn

cường đại hơn đại đa số người có tu vi cao cấp, mà lại toát ra biểu lộ

mất thể diện như vậy.

“Muốn?” Mặc Hi nói cười, liền thấy Liệt Diễm cuồng sư trên mặt đất

mãnh liệt gật đầu, trong đôi mắt càng hiện lên tia vui vẻ, nắm tay lại

thì, cái viên dị năng hạch đã biến mất trong tay, cười nói: “Muốn thì

hãy theo chị luyện luyện, luyện tốt rồi thì sẽ cho em.”

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú bi thiết, Liệt Diễm cuồng sư tràn đầy

không cam lòng cùng với bi thiết, một năm, một năm này gần như cứ cách

một thời gian cô sẽ đến tìm nó đánh nhau, vừa bắt đầu nó còn nghĩ sẽ

giáo huấn cô thật tốt, lại không có nghĩ đến những ngày tới căn bản toàn bị cô giày xéo, lại không năng lực phản kháng, về sau cô còn cho nó một ít dị năng hạch cao cấp, vậy mà cái dị năng hạch kia có thể trợ giúp

nó, hơn nữa… nó chỉ cần ăn vào là tu vi tinh tiến có thể báo cừu rồi,

lại không có nghĩ đến ăn xong thì tu vi có tinh tiến nhưng nghênh đón

giày xéo càng thảm hơn , có thể nói từ khi nó gặp được Mặc Hi thì vẫn

kéo dài cách sinh hoạt thống khổ và khoái lạc này cả một năm

“Ha ha, đừng không cam lòng, nếu chị bất mãn thì ngay cả dị năng hạch cấp b cũng không có.” Mặc Hi cười nói, một năm quen biết để Mặc Hi đã

có thể đại khái từ thần sắc Liệt Diễm cuồng sư và con mắt lý giải đến ý

nghĩ của nó, kỳ thật, một năm thời gian, Liệt Diễm cuồng sư không còn có tác dụng gì với cô nữa rồi, tựa như cô đã có thể bắt gϊếŧ lấy dị năng

hạch cấp b, vậy Liệt Diễm cuồng sư cấp c thì đương nhiên có thể gϊếŧ

chết dễ dàng.

Chỉ bởi vì một năm quen biết làm cho Mặc Hi có cảm tình với Liệt Diễm cuồng sư, không nói từ mới bắt đầu luôn luyện tập cùng với nó, sau đó

chủ yếu là giày xéo nó, vì để cho nó có thể cùng luyện theo thì cho nó

ăn dị năng hạch, đến bây giờ kỳ thật cũng chỉ vì cho nó tăng lên thực

lực mà thôi, Liệt Diễm cuồng sư cũng làm cho Mặc Hi chú ý tới, đối đãi

như bạn bè.

“Rống! !” gầm rú rung trời, dù nó biết rất rõ ràng không đánh được,

dù biết rất rõ sẽ bị giày xéo thê thảm, nhưng vì thực lực, vì cường đại, vì viên dị năng hạch kia thì nó không thể không liều. Hơn nữa… Nếu nó

không liều toàn lực thì hậu quả sẽ càng thê thảm hơn, nó đã thử qua

không mong lại thử một lần.

“Ha ha! Rất tốt.” Mặc Hi cười tươi rói, màu vàng sáng rọi trong tay

chớp động, chứng tỏ là tu vi cao cấp, năng lượng bao quanh dao động,

Thủy Quang chợt hiện.

“Rống!” Bên trong ánh mắt của Liệt Diễm cuồng sư hiện ra sợ hãi,

trong nước bao hàm lấy ám khí hệ Kim mỗi lần đều khiến nó đau đớn không

chịu nổi, còn có mặt khác, dưới mặt đất cỏ cây ai cũng không biết có thể đột nhiên mọc ra hay không, không phải do nó không cẩn thận.

Quả nhiên!

Mặt đất dây leo đồng thời vươn ra chỗ nó, mà Liệt Diễm cuồng sư cũng

sớm có chuẩn bị nhảy lên một cái, hỏa diễm chất dẫn cháy từ trên xuống,

thấy dây leo kia bị thiêu hủy nhưng nó không hề buông lỏng, buông lỏng

một điểm thì hậu quả mà nó khó có thể thừa nhận đấy.

“Rống rống! !” Rống to, hỏa diễm từ trong miệng phun bắn ra chạm vào Thủy Long sau đó nhảy ra khỏi hiện trường.

Ầm ——

Một tiếng vang lớn, quả nhiên tại chỗ nó vừa đứng, mặt đất sụp đổ.

Nếu không phải nó chạy kịp thời thì chắc sẽ bị thương nặng rồi.

“Vù vù…” Trong miệng thở gấp, Liệt Diễm cuồng sư không ngừng chú ý lấy bên cạnh hết thảy.

Thấy biểu hiện lần này của nó thì Mặc Hi cũng hiện ra nụ cười hài

lòng, tiếp theo đột nhiên một tiếng nói cười, “Coi chừng phía sau ah!”

“NGAO ô?” Nghe thấy lời này, Liệt Diễm cuồng sư quay đầu lại, phát

hiện phía sau đều không có cái gì cả, tiếp theo trong nháy mắt cảm giác

được nguy hiểm, đã không thể trốn được đành tận lực giảm thấp thương

hại, ngọn lửa trên người đột nhiên lên cao.

“Rống rống! ! !” Thống khổ gầm rú, Mặc Hi tự nhiên cảm giác đạt được

sự tức tối trên người Liệt Diễm cuồng sư, khóe miệng cười cười, ánh mắt

vẫn hờ hững, “Phải biết rằng, bây giờ chị là địch nhân của em, em tin

địch nhân? Mà lại không biết tiến công, như vậy chết rất nhanh! Chị cũng sẽ không lưu tình.”

“Rống!” Liệt Diễm cuồng sư lại gầm rú một tiếng, bị hờ hững trong mắt Mặc Hi làm cho sợ hãi, tiếp theo đó liền cảm giác được trong không khí

có sát khí, dần dần cả người run rẩy, cô muốn gϊếŧ mình? Đúng …, lúc

trước cô cũng đã từng như vậy, chỉ cần… Chỉ cần mình cố gắng đi tiến

công, biểu hiện tốt rồi, cô… Cô cũng sẽ không làm gì mình cả !

Đột nhiên, trong đầu hiện ra hình ảnh cũ, Liệt Diễm cuồng sư an tâm

lại, khí thế cả người cũng phát ra, muốn sống thì phải toàn lực công

kích! !

Ha ha… thấy biến hóa như vậy, Mặc Hi cũng nở nụ cười, tiểu sư tử này vẫn rất thông minh đó chứ.

“Rống rống! !” Gầm rú lấy, ngay lập tức Liệt Diễm cuồng sư chạy trốn, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, dĩ vãng nó chỉ có tu vi cao cấp, bởi vì Mặc Hi đến dạy dỗ và dị năng hạch để tu vi của nó trưởng thành đến cao

cấp đỉnh phong, tốc độ và tổng hợp năng lực đều tiến bộ không ít.

Xích hồng hỏa diễm hùng dũng mà ra, Ngũ Hành chi lực cùng dạng tại hay tay Mặc Hi linh động tầng tầng chói mắt hiện hình.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chiến đấu kịch liệt vẫn tiếp tục.

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú không khỏe bi thiết, chỉ thấy giờ phút này Liệt Diễm cuồng sư đã té trên mặt đất không đứng dậy nổi, cả người đã

không còn sức lực nào, năng lượng cũng hao tổn hết, có thể nói vô cùng

mệt mỏi, nó không hiểu tại sao lần này Mặc Hi lại tàn nhẫn như thế, nếu

bây giờ ai muốn gϊếŧ nó thì gần như không cần tốn quá nhiều sức.

“Ha ha.” Thấy ánh mắt ai oán của Liệt Diễm cuồng sư thì Mặc Hi muốn

không cười cũng khó, cả người bay xuống đi tới bên thân thể nó, mở ra

bàn tay dị năng hạch mà Liệt Diễm cuồng sư khát vọng đã lâu lộ ra, nhất

thời dẫn tới ánh mắt của hắn sáng lóe không thôi.

“Đang ở trong tình huống cạn kiệt sức lực này ăn cái này mới càng dễ

hấp thu cũng như càng dễ đột phá.” Mặc Hi thò tay vỗ vỗ nhẹ đầu to của

Liệt Diễm cuồng sư, cười nói, như là an ủi đứa bé vậy. dị năng hạch

trong tay đã ném vào trong miệng của nó.

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú cảm kích, Liệt Diễm cuồng sư bắt đầu hấp

thu năng lượng dị năng hạch cấp b, năng lượng khổng lồ làm cho nó mừng

rỡ không thôi, rất nhanh hồi phục trở lại, năng lượng cũng tăng trưởng

rất nhanh, cái loại cảm giác này thực có thể nói là nhẹ nhàng muốn lên

tiên, mà giờ khắc này ánh mắt của nó đều như thế, cảm giác thật là lâu

không bị ăn đòn.

Mặc Hi dở khóc dở cười, như thế mà nó còn nghiện, muốn tiếp tục nữa.

Đột nhiên, năng lượng trong không khí dao động, Mặc Hi nở nụ cười

tươi rói , chớp mắt nhìn về phía Liệt Diễm cuồng sư trên mặt đất, chỉ

thấy giờ phút này sự thoải mái trên mặt nó đã biến mất chỉ còn lại sự

thống khổ cùng với cuồng hỉ, nó muốn đột phá! !

Liệt Diễm cuồng sư hiểu điều này nên con ngươi mang đầy cảm kích nhìn về phía Mặc Hi, nếu không phải cô thì chính mình không biết bao lâu mới có thể đột phá lần nữa.

Không sai, cấp tu vi ngang nhau, dị thú bình thường đều muốn cường

đại hơn loài người, nhưng tốc độ tu luyện của bọn nó không thể bằng với

con người được, thường thường muốn tăng lên một cấp đều thời gian gấp

mấy lần thậm chí trăm lần, gần như đều tại trong chiến đấu, tàn khốc

trong sống và chết mà trưởng thành.

“Rống rống! !” Thế nhưng mà, ngay tại này sau đó, một tiếng kêu gào

tức tối vang lên, nhất thời làm cho Liệt Diễm cuồng sư hấp thu năng

lượng loạn lên, trong ánh mắt hiện ra không cam lòng và sợ sệt.

Chính cái gọi là một núi không được phép hai hổ, mặc kệ ở đâu đều là cường giả vi tôn, dị thú thực lâm càng phải như vậy, tại mỗi một khu

vực đều có lấy một người thống trị, mà khu vực Liệt Diễm cuồng sư thống

trị đúng là chỉ có một dị thú cấp b, giờ phút này nếu nó phát hiện bên

trong khu vực có dị thú khác muốn đột phá b cấp, làm cho địa vị của nó

khó giữ được, đương nhiên phải ngăn cản.

“Ha ha, an tâm đột phá là được rồi.” Ngay tại Liệt Diễm cuồng sư gần

như tuyệt vọng sau đó, cái giọng điệu thong dong của Mặc Hi lại một lần

nữa truyền tới, mà một tiếng này giống như giọng nói của thần, trong

nháy mắt khiến trong lòng nó an tâm.

“Ô ô…” Trong miệng gầm nhẹ lặp đi lặp lại, trong đó hiển lộ cảm động.

“Ha ha.” Mặc Hi cười nhạt, không thể không nói việc dị thú kỳ thực

không hề khác con người là mấy, cùng có trí tuệ, biết cảm ơn, biết tức

tối, vân…vân, mọi cảm xúc, chỉ khác hình thể.

“Rống! ! !” Sau đó một tiếng thú rống giống như vang lên tại bên tai, điếc cả tai, khu vực này đang trống thì xuất hiện từng đợt bóng cao

lớn, đều là dị thú, đã hình thành một vòng tròn vây quanh Mặc Hi và Liệt Diễm cuồng sư.

Bên trong ánh mắt chớp động khát máu sáng rọi của dị thú, hàm răng sắc bén bạo lộ ra bên ngoài.

“A.” Cười nhạt một tiếng, ánh sáng vàng trong tay Mặc Hi chớp động,

nhất thời thấy trong đôi mắt của đám dị thú kia toát ra khinh miệt, rõ

ràng đều là có trí tuệ.

Phanh ————

Một tiếng vang kịch liệt, trong nháy mắt ngưng kết hộ thuẫn bằng vàng trước mặt đã bị cái gì đó đánh, hộ thuẫn vỡ tan, sinh vật công kích kia cũng hiện hình.

Da lông màu đen, đôi mắt màu đen, nanh vuốt sắc bén, bốn chân tráng kiện, đúng là dị thú cấp b, Hắc Ám hung báo.

“Ha ha!” Trong tay ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén bằng vàng, Mặc Hi cười nhẹ một tiếng, phi thân công kích tới Hắc Ám hung báo.

Không hổ là lĩnh chủ một phương, rõ ràng đã dùng năng lượng sáng rọi lừa gạt, vẫn một điểm đều không buông lỏng, trực tiếp đánh lén. Chỉ là

cô cũng không phải tùy tiện có thể đánh lén đó.

“Rống!” Vừa thấy Mặc Hi đột nhiên biến mất, Hắc Ám hung báo gầm rú một tiếng, đồng thời cũng biến mất tại trong không khí.

“Keng! !” Trong không khí truyền tới một tiếng lợi khí đυ.ng nhau

tiếng vang, đồng thời nhanh chóng hiện ra tia lửa điện, tiếp theo Mặc Hi và Hắc Ám hung báo cùng nhau xuất hiện, chỉ vừa mới xuất hiện trong

nháy mắt một người một thú lần nữa biến mất, lại là một tiếng, “Keng!”

Lại xuất hiện.

“Keng keng! !”

“Keng keng!”

Tiếng vang trong không khí như va vào trong lòng các dị thú, không có một thú dám gầm rú, chỉ có kinh hoảng nhìn cái bóng ảnh kia trong không khí không ngừng hiện lại biến mất nhanh chóng.

“Rống! !” Hắc Ám hung báo gầm rú một tiếng, thấy bóng ảnh Hắc Ám hung báo hiện ra, chân đạp mạnh kí©h thí©ɧ mấy khối đá vụn, lại nhìn một bên khác, Mặc Hi cũng xuất hiện, trên không trung một trở mình giảm bớt tấn công lực mà rơi xuống.

“Rống rống! !” Hắc Ám hung báo hiện hung quang, ánh mắt nhìn Liệt

Diễm cuồng sư trên mặt đất đang tại đột phá gầm rú mấy tiếng, trong đó

cười chế nhạo.

“Hống hống hống!” Liệt Diễm cuồng sư nhìn liếc Mặc Hi, tiếp theo gầm

rú mấy tiếng với Hắc Ám hung báo, chịu đựng thống khổ, vẫn giữ kiên

định.

“Rống! !” Không biết Liệt Diễm cuồng sư đạt cái gì, Hắc Ám hung báo

tức giận rống một tiếng, tiếp theo ánh mắt khát máu đã lại một lần nữa

nhìn chăm chú lên Mặc Hi, khí thế cuồng bạo phát ra bốn phía.

trong lòng Mặc Hi cười nhạt một tiếng, bây giờ như vậy dù là tăng

thêm năng lượng đều không ảnh hưởng gì với cô, chớp mắt xem xét thấy dị

thú bao quanh đang động đậy, nhìn thấy ánh mắt bọn nó thì đã biết rõ mục tiêu của bọn nó là Liệt Diễm cuồng sư ở trên mặt đất.

Ánh mắt lạnh lẽo, Quả nhiên, thuận theo tu vi gia tăng, trí tuệ của

dị thú cũng không sẽ kém loài người là bao, mà bây giờ Hắc Ám hung báo

muốn lợi dụng mấy con dị thú đến gϊếŧ Liệt Diễm cuồng sư, mà nó đến kiềm chế chính mình, không thể không nói, đây là biện pháp tốt. Chỉ là, sẽ

thành công sao?

Đáp án tự nhiên là… Không có khả năng!

“A.” Mặc Hi cười lấy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng chăm chú Hắc Ám

hung báo đang chuẩn bị động thủ, khí thế cả người tản ra khắp nơi. Hủy

diệt, bạo ngược, uy nghiêm không thể xâm phạm, bao quanh Hắc Ám hung

báo, mật bố khắp nơi, bên trong con ngươi dã tính đều là sợ sệt và thần

phục.

“Ai lại động một bước thì gϊếŧ không tha.” Gϊếŧ không tha, một câu

bình thản gần như không mang theo một điểm cảm tình, làm cho không khí

cũng lạnh lẽo theo, đôi mắt bình thản giống như thần nắm giữ lấy sự sống chết của tất cả mọi người và thú.

“Rống rống! !” Hắc Ám hung báo cũng bị cái khí thế kia lây nhiễm

không thể phản kháng, thế nhưng mà đang nhìn đến ánh mắt vô tình của Mặc Hi đang chăm chú nhìn mình thì một cỗ tuyệt vọng từ trong lòng hiện ra, tử vong tuyệt vọng ngược lại khơi dậy ý chí muốn sống của nó, trong

miệng rống to lặp đi lặp lại, lại không thấy một dị thú nào tiến lên

trước, đều ngây người nguyên tại chỗ.

Nói ra thì dị thú mẫn cảm với nguy hiểm hơn loài người nhiều, năng

lực như vậy làm cho bọn nó càng hiểu được sự đáng sợ trong khí thế của

Mặc Hi, cho nên càng thêm sợ hãi, cái uy thế kia… Giống như… Giống như…

sự tức giận của thần, mặc dù… Cũng không mãnh liệt như vậy, hoặc phải

nói chỉ là một tia nhưng lại làm cho bọn nó không dám hành động một chút nào.

“Trệ…” ở bên trong cảm xúc sợ hãi của Hắc Ám hung báo, Mặc Hi không

có nhàn hạ, điện quang màu tím trắng trong tay đã lóe ra, người động một cái thì đã đến trước mặt Hắc Ám hung báo, lưỡi dao sắc bén bằng vàng

đâm vào người của nó, xoáy dẫn lôi điện chi lực xâm nhập trong đó.

Bây giờ Mặc Hi chỉ dùng vũ lực mà có thể kích sát dị thú cấp b, nếu

sử dụng dị năng thì càng không nói chơi, càng huống chi chỉ dùng khí

thế, lúc Hắc Ám hung báo đã mất ý chí tranh đấu và tâm lý tuyệt vọng

hoảng loạn, đột nhiên một kích sát thì đương nhiên là có thể.

“Rống! ! !” tiếng rống điếc cả tai vang vọng vào tận bên trong rừng, sau đó tiêu tán bi thương.

Nó chết, Mặc Hi không chút nào do dự dùng lưỡi dao sắc bén cắt đầu

Hắc Ám hung báo, cầm viên dị năng hạch màu đen đi, tiếp theo liếc mắt

quét qua dị thú đang bao quanh, “Rời đi.”

“Oanh ầm ầm!” Không giống với yên tĩnh lúc đến, Mặc Hi nói xong, dị

thú nhất thời giống như đạt được đặc xá rồi bốn phương tám hướng chạy

đi, chỉ sợ chính mình chạy chậm, thì kết cục của Hắc Ám hung báo sẽ rớt

xuống người mình.

Mà khi bầy dị thú tán đi, khí thế trên người Mặc Hi cũng thu liễm hết lại, cô vẫn cái áo trắng như tuyết, tóc đen như thác nước, hơi thở

trong veo, cười đến bình thản. Giơ tay lên bỏ thi thể Hắc Ám hung báo ở

dưới mặt đất vào trong giới chỉ không gian, liếc nhìn về phía Liệt Diễm

cuồng sư đã đột phá thành công.

Giờ phút này nó thay đổi khá nhiều, ngọn lửa trên người nó càng thêm

thiêu đốt mãnh liệt, tứ chi tráng kiện hơn, bên trên có lân phiến đỏ lửa bao quanh, chân đạp hỏa diễm giống như trôi nổi ở giữa không trung,

nanh vuốt sắc nhọn, đều thể hiện nó không giống ngày xưa, đúng là hình

thái dị thú Ma Diễm cuồng sư cấp b, mặc dù chỉ là một chữ chênh lệch

nhưng thực lực lại long trời lở đất.

Mặc Hi nhẹ nhàng cười cười, nhìn Ma Diễm cuồng sư trước mắt, rõ ràng thấy sợ sệt trong mắt nó, không sai, đó là sợ sệt.

Vừa mới Mặc Hi phát tán ra khí thế , nó có thể cảm giác thấy, cái khí thế kia khiến nó không dậy nổi một tia phản kháng nào, hơn nữa thấy Mặc Hi dễ dàng gϊếŧ chết Hắc Ám hung báo một phương lĩnh chủ này, lưu loát đoạt lấy dị năng hạch của nó, làm cho nó không thể không kinh, một khắc này, nó mới biết được những ngày trước Mặc Hi đã thủ hạ lưu tình với nó như thế nào

“Thế nào? Tiểu sư tử sợ chị rồi hả?” Mặc Hi mới chuẩn bị đến gần, thì thấy Ma Diễm cuồng sư lui về phía sau một bước thì ngừng lại, nhạt cười nói.

Ma Diễm cuồng sư không trả lời, đứng yên không nhúc nhích, mắt chớp động, hình như đang tránh né cái gì đó.

Mặc Hi không có nói tiếp, xoay người rời khỏi, cô cũng hiểu Ma Diễm

cuồng sư sợ cái gì, cô cũng không để ý, cô có cảm tình với nó, thời gian một năm đã đủ để nó rời đi, mấy ngày này quả thật nó làm cô vui khá

nhiều, trợ nó đột phá chính là báo đáp lại nó.

Ngay lúc Mặc Hi quay người nhanh chóng biến mất thì đột nhiên phía

sau truyền tới một trận xé gió nóng rát, cùng với một tiếng gầm rú,

“Rống ô…”

“Hả?” Mặc Hi hơi sững sờ, Tựu thấy đứng ở trước mắt mình ma diễm

cuồng sư, bởi vì cái kia trong nháy mắt chạy như điên để cái kia trên

đường đi bãi cỏ tận thành tro tẫn.

“NGAO ô!” Ma dDiễm cuồng sư lại gầm rú, con ngươi đỏ lửa nhìn Mặc Hi

tôn kính cùng với kiên định, thân thể to lớn nằm xuống ngay tại Mặc Hi

đang bị mê hoặc, thấy Mặc Hi đều không có hành động gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn Mặc Hi, ánh mắt hết sức là cầu khẩn.

Ánh mắt Mặc Hi lóe lên, liền nghĩ đến cái gì, khóe miệng cũng cong cong lên, nhìn nó dưới mặt đất, “Em muốn đi cùng chị ?”

“NGAO ô!” Gật đầu, chỉ thấy Ma diễm cuồng sư thực sự gật đầu, mắt

nhìn tay của Mặc Hi, “Rống rống” kêu mấy tiếng rồi cúi đầu cắn xé bàn

tay của mình chảy máu.

“Chị hiểu ý của em, chị không cần khế ước, em nguyện ý thì hãy đi

cùng chị, theo đó tự do.” Mặc Hi thò tay vuốt ve cái đầu to lớn của Ma

Diễm cuồng sư, cô biết rõ, dù không chế đính khế ước nhưng Ma Diễm cuồng sư sẽ không rời bỏ cô, bởi vì dị thú chỉ cần nhận định chủ nhân cũng sẽ không phản bội, nhất là tự chủ nhận định chủ nhân.

“Rống A…!” Ma Diễm cuồng sư gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt – trông mong

nhìn Mặc Hi, cái ánh mắt kia dường như rất cảm động, nước mắt mông lung.

“Haha!” Không phải do Mặc Hi, chỉ có thể nói Ma Diễm cuồng sư này

thật sự khác loài, thần sắc nhân tính hóa cũng quá hài hước rồi, vỗ đầu nó, xoay người an vị lên lưng nó, cười nói, “Đi thôi, đi trở về.”

“Rống! !” Ma Diễm cuồng sư gầm rú một tiếng, hỏa diễm trên sống lưng

bởi vì Mặc Hi ngồi trên đi liền đã khống chế tán khai, lân phiến đỏ lửa

bạo lộ ở bên ngoài, dưới chân đạp lấy hỏa diễm xích hồng, như thế trôi

nổi ở giữa không trung, nhanh chóng chạy ra khỏi trung tâm khu rừng.

Nhưng mà cô không biết vừa rồi cô mới biểu hiện ra khí thế đã bị không ít cường giảbí ẩn chú ý.

Ở ngoài ngàn dặm, ở bên trong học viện dị võ Andara, lại một lần nữa

trình diễn cảnh tiễn biệt, mà nhân vật chính là người quen của Mặc Hi.

Tổng cộng năm người, trong đó An Diệc Kỳ, Khố Lạp, Hắc Ảnh, Đan Thử

đã học năm thứ 5, còn có mặt khác có một thiếu niên, mà bọn hắn đưa tiễn chính là một thiếu nữ, 14 tuổi , người đã phát dục hoàn toàn có lồi có

lõm, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần lớn thì lớn, làn da không trắng lắm

nhưng lại tràn đầy khỏe mạnh và hoang dã, tóc màu đen bị buộc thành một

bả đuôi ngựa, như đôi mắt y hệt mèo, sống mũi xinh xắn, cộng thêm cái

miệng nhỏ anh đào kia, nghiễm nhiên một người đẹp hoang dã quyến rũ,

người đó đúng là Lạc Nguyệt.