Chương 11

Lâm Ưu cùng Phó Hân Nhiên trực tiếp bị Trịnh Nhị

ấn ngồi vào ghế chủ vị, lý do là: Ở nơi này hai nàng

là người duy nhất đã kết hôn, không để hai nàng ngồi

ở đó thì thật có lỗi.

Những lời này chọc đến mọi người trong phòng đều

cười ha ha, không có phân chia địa vị, cảm giác câu

nệ trong lòng những người ở đây càng thêm ít, không

khí thực mau liền trở nên thoải mái.

Phó Hân Nhiên cảm thấy con người Trịnh Nhị không

có ngang ngược khó thuần như đồn đại, ngược lại,

hắn vô cùng nhiệt tình năng động, ai tới chào hỏi hay

mời rượu cũng đều sảng khoái tiếp đón.

“Chị dâu, chị đừng nhìn chúng tôi, trước khi chạy

theo trào lưu và náo nhiệt như bây giờ thì chúng tôi

đều là những thiếu niên thiếu nữ tốt bụng lành tính

đó, hôm nay cố ý đặt một bàn chào hỏi chị dâu, trước

kia Lâm Ưu luôn giấu kỹ chị trong nhà, làm như rất

sợ để những người bạn ruột rà này thấy được.”

“Thôi đi, mấy cậu tự nhận mình là thiếu niên tốt có

thấy xấu hổ hay không vậy?” Diệp Liễu trực tiếp

châm chọc chen ngang, làm cho mọi người đồng loạt

cười vang.

“Ha ha ha.”

“Đúng vậy, lần nào cũng hẹn không được Lâm đại

tổng tài, thật quá khó khăn.”

“Ai, chị dâu khi nào rảnh, liệu có thể cho em thành

công hẹn được nhà thiết kế trong phòng làm việc của

chị được không, em thật sự quá khó khăn, đều đã hẹn

trước nửa năm, giờ vẫn còn chưa đến lượt, chị dâu

chị quay về hỏi một chút, có thể tranh thủ giúp em

hẹn lịch được không vậy.”

Vị thiếu nữ ăn mặc giống bạch liên hoa kia, thấy Lư

Tư Hạo ngồi cách đây thật xa, tự nhiên cảm thấy

không thú vị, nàng cũng thật sự giả vờ không nổi

nữa, một tay hất tóc mái, tay còn lại vén tóc dài ra

sau tai, toàn bộ nét ôn nhu mảnh mai gì đó đều biến

mất không còn tăm hơi.

Nàng tùy tay rút ra hai tờ giấy, lau sạch số son môi

hồng nhạt ngoài miệng, tinh quái chớp chớp mắt với

Phó Hân Nhiên mấy cái.

“Giới thiệu lại với chị dâu một chút, em tên Vương

Tử Linh, gọi chị là chị dâu nghe già quá, em lại thích

gọi chị là tỷ tỷ hơn.” Vương Tử Linh ra vẻ đáng yêu

chớp chớp mắt.

Vương Tử Linh thân mật dựa vào bên cạnh Phó Hân

Nhiên, muốn tranh thủ hẹn được một buổi với đội

thiết kế của Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên gật gật đầu, cô cảm thấy này cô gái

này thật thú vị, cười nói: “Được rồi, em hẹn trước đi,

trở về tôi sẽ sắp xếp giúp em.”

Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên cùng con gái nhỏ

Vương gia nhẹ nhàng trao đổi với nhau, làm nàng

cũng lặng lẽ nghiêng tai muốn nghe thử hai người

đang nói cái gì.

Trịnh Nhị đang ngồi ở bên cạnh tiếp rượu, nhìn thấy

hành vi này của Lâm Ưu lập tức trợn trắng mắt, lúc

trước tránh vợ còn không kịp, giờ lại thập thò canh

chừng chặt chẽ như vậy.

“Ai, tôi nói nha đại tổng tài, cô vẫn là nên để chị dâu

có chút không gian đi, hai Omega người ta đang trò

chuyện riêng tư, cô ghé sát vào để làm gì a, tới tới

uống rượu, nếm thử ly này.” Trịnh Nhị một phen giữ

chặt lấy cánh tay đang cầm rượu của Lâm Ưu, nhanh

chóng đổ đầy rượu trắng.

Lâm Ưu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhận lấy ly rượu,

“Nói trước, tôi chỉ uống đúng một ly này.”

“Được được, đợi chút nữa kêu người pha cà phê dâng

lên cho cô, được chưa.” Trịnh Nhị xua xua tay.

Một đám người không ngừng tiến tới mời rượu với

Lâm Ưu, đều bị Lâm Ưu đều uyển chuyển từ chối,

mọi người cũng không cảm thấy tức giận, kỳ thật chỉ

là nhân vật phụ nền đi ngang qua sân khấu, không

cần quan tâm quá nhiều làm gì.

Lâm Ưu ở chỗ này ngây người hơn ba tiếng, Phó Hân

Nhiên bị động thu hoạch được một em gái nhỏ.

Vương Tử Linh say đắm với các tác phẩm được thiết

kế từ phòng làm việc của Phó Hân Nhiên, hai nhóm

ngành chính là thiết kế quần áo, và thiết kế trang sức.

Nhưng thực tế mỗi năm chỉ cho ra mắt ba sản phẩm

thiết kế đại trà, còn lại đều là hẹn thiết kế riêng cho

từng người.

Nhà thiết kế Vương Tử Linh yêu nhất chính là Sói

Đen, vừa ngầu vừa mang theo dã tính nhưng vô cùng

nổi bật.

Chỉ là Sói Đen cực kỳ khó hẹn, cho nên khi nghe

Trịnh Nhị nói, hôm nay Lâm Ưu sẽ đưa vợ của chị ta

tới tham gia tụ hội, nàng mới lén lút chạy tới đây.

Chứ không phải vì tên đầu gỗ Lư Tư Hạo kia, thà

nhập ngũ chứ nhất quyết không chịu quay đầu yêu

đương với nàng, chị đây là như vậy người đáng sợ

như vậy sao? Còn sợ không phải hắn ta thì không

được, hừ.

“Hưm, hôm nay thấy thế nào a?” Lâm Ưu xoa xoa

trán, cùng Phó Hân Nhiên ngồi ở ghế sau.

“Còn ổn, quen được một đứa em gái rất đáng yêu.”

Phó Hân Nhiên nhớ tới Vương Tử Linh vừa tinh quái

và nhiệt tình, lại thẳng thắn độc miệng, không nhịn

được mà mỉm cười.

Lâm Ưu méo miệng, giận dỗi hừ hừ nói: “Hừ, Vương

Tử Linh chơi đùa rất thạo, em không được chạy theo

cô ấy.”

Phó Hân Nhiên quay đầu nhìn người có sắc mặt hồng

nhạt, hơi rượu quấn quanh. Giơ tay ấn xuống nút mở

tủ lạnh nhỏ, lấy một chai nước đưa cho Lâm Ưu.

Lâm Ưu dựa vào cửa sổ, nàng cảm thấy nóng quá,

nhưng lại không thể mở cửa sổ, bây giờ ngoài trời

đang hạ nhiệt, nếu mở cửa sổ sẽ đông lạnh tri kỷ tốt

của nàng.

Đỉnh đầu kề sát vào lớp kính cửa sổ, dùng độ lạnh

của cửa kính để tự hạ nhiệt độ cho chính mình, Lâm

Ưu rầm rì nhắm hai mắt, không nhìn thấy chai nước

Phó Hân Nhiên đưa qua.

Nàng thật không nghĩ tới tửu lượng của nguyên thân

tệ như vậy, thân thể trước kia của nàng một mình

uống hai lít rượu trắng dễ như chơi.

Mà hiện tại, ly rượu chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, tổng

cộng cũng chỉ uống mười ly, nàng liền say.

Không thể không nói, loại rượu ủ cất trong hầm hơn

20 năm được Trịnh Nhị lấy từ ba của hắn thật sự

không tồi, hương rượu nồng đậm, vị u mềm như tơ

lụa, uống vào không cay không gắt, là loại rượu ngon

hiếm có.

Phó Hân Nhiên nhìn người đang gục đầu bên cạnh,

bất đắc dĩ thở dài một hơi, vặn ra nắp chai, nghiêng

người qua, cẩn thận vỗ vỗ tay Lâm Ưu, đưa nước tới

trước mặt nàng.

Lâm Ưu trợn mắt, đầu lâng lâng, hô hấp nhè nhẹ

phiêu đãng, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chai nước

vừa được đưa tới, Lâm Ưu say quá mức, đầu nghiêng

về phía tay của Phó Hân Nhiên, đột nhiên hút một

ngụm.

Ừng ực ừng ực uống xong một ngụm to, còn ngây

ngốc ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn với Phó Hân

Nhiên, Phó Hân Nhiên đều ngây ngẩn cả người, này

vẫn là Lâm Ưu chú trọng hình tượng sao?

Kẻ say nào đó lại còn vô tình cho rằng Phó Hân

Nhiên bị dáng vẻ soái khí của chính mình làm cho sợ

ngây người, nàng còn tự cho là mình rất tuấn tú, khẽ

phẩy tóc dài một cái, nhìn vào mắt Phó Hân Nhiên

nháy một cái vô cùng cay mắt.

“He he, cảm ơn chị nhỏ.” Khóe miệng Lâm Ưu

không kiềm được mà cong lên cười ngây ngô.

Phó Hân Nhiên nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Ưu,

không nhịn bật cười, cô thật sự không biết khi Lâm

Ưu uống say là thành cái dạng này, khó trách, từ

trước đến giờ Lâm Ưu không đu͚ng vào rượu.

“A, đầu mình thật choáng a, choáng quá a, mẹ ơi con

muốn về nhà.” Lâm Ưu lẩm bẩm lầm bầm, binh một

tiếng đu͚ng thẳng vào chiếc ghế dựa phía trước.

Khiến cho chú Lý đi đến đón hai người hoảng sợ,

nếu không phải đang lái xe, ông đều muốn quay đầu

hỏi một chút, rất sợ gia chủ đập đầu để lại di chứng.

Phó Hân Nhiên đỡ trán, cúi người tiến lên kéo Lâm

Ưu vẫn còn đang lẩm bẩm nằm vào trong lòng ngực.

“Còn khó chịu sao? Tôi giúp chị ấn ấn, chị ngoan

ngoãn nằm yên, không được lộn xộn.” Phó Hân

Nhiên giống như đang dỗ trẻ nhỏ, ngón tay nhẹ

nhàng xoa ấn huyệt vị nằm ở sau cổ Lâm Ưu.

Lâm Ưu ngửi được luồng hương lành lạnh thanh

khiết, rất dễ nghe, không nhịn được mà nhích tới

nhích lui trong lòng ngực Phó Hân Nhiên, tìm kiếm

nơi mùi hương phát ra.

Phó Hân Nhiên tức giận nhìn người đang vùi đầu

trong lòng ngực nàng ngửi tới ngửi lui, đã sắp đu͚ng

tới mặt cô, bực mình dùng một tay túm lấy lỗ tai Lâm

Ưu, kéo nàng từ trong lòng ngực chính mình đi ra

ngoài.

Lâm Ưu không ngửi được mùi hương bản thân yêu

thích, đáng thương mở mắt ra, dùng ánh mắt vô cùng

tủi thân nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Phó Hân

Nhiên.

“Đừng tưởng rằng chị uống say liền có thể chơi trò

lưu manh.” Phó Hân Nhiên hờn dỗi một tiếng, tản

mái tóc dài ra để che khuất mép tai nóng bỏng của

mình.

Lâm Ưu bĩu môi đáng thương, “Ồ.”

“Nếu tôi không dụi, vậy còn có thể nằm lại sao?”

Lâm Ưu được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi.

Phó Hân Nhiên trừng mắt liếc nàng một cái, “Đương

nhiên không được, chị tự mình nằm đi.”

Lâm Ưu không nghe được nửa câu đầu, chỉ nghe

được nửa câu sau, tự mình nằm xuống, nàng ngoan

ngoãn cúi người, ghé sát vào đùi Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên nhìn người vừa tự giác dựa vào đùi

mình kia, thân thể cứng đờ, còn may Lâm Ưu không

dùng hai tay ôm lấy chân cô, nếu không cô chắc chắn

đá người này ra!

Nếu không phải thấy tối hôm nay chị ta uống say,

mình chắc chắn không có khả năng để người này tự

tiện dựa lên đùi mình như vậy, Phó Hân Nhiên thầm

tự giải thích trong lòng mình, lại nâng tay phải lên

đặt ở sau đầu Lâm Ưu, ngón tay không nhẹ không

nặng chậm rãi ấn xuống, làm cho Lâm Ưu thoải mái

đến nhắm mắt lại.

Chờ nàng tỉnh lại lần nữa thì đã về đến nhà, dì Quế

còn ở nhà chờ hai nàng, nghe chú Lý nói Lâm Ưu

uống say, vội vàng chạy đi nấu canh giải rượu đón

người, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.

“Trời lạnh, tôi không muốn xuống xe.” Lâm Ưu cố

chấp ôm lấy áo khoác của Phó Hân Nhiên, bĩu môi

ngồi trong xe không chịu ra ngoài.

Phó Hân Nhiên khoanh tay, đau đầu nhìn người ra vẻ

tủi thân nhưng lại cứng đầu kia, “Xuống xe, vào

trong nhà sẽ hết lạnh.”

Lâm Ưu lắc đầu, không chịu đi xuống, dì Quế đứng

trong biệt thự chờ mãi vẫn không thấy người về, vừa

đi ra ngoài liền thấy Phó Hân Nhiên khom lưng dỗ

Lâm Ưu.

Hai mắt đột nhiên cay cay, nước mắt cứ như vậy mà

rơi xuống, hóa ra Ưu Ưu vẫn có người dỗ dành.

Một Ưu Ưu biết làm nũng như này, đã bao lâu bà

chưa nhìn thấy.

Từ khi hai người mẹ của Lâm Ưu lần lượt bỏ đi, cả

nhà này cũng chỉ còn lại đứa nhỏ Ưu Ưu này, vẫn

luôn kiên trì.

“Chị thật sự không chịu ra sao? Tôi thấy lạnh rồi.”

Phó Hân Nhiên xoa xoa cánh tay, trầm giọng nói.

Lâm Ưu hít hít cái mũi nghe thấy Phó Hân Nhiên nói

lạnh, lập tức chui ra khỏi xe, tung áo khoác ra, đem

cả người Phó Hân Nhiên bọc hết vào trong lòng.

“Còn lạnh không?” Lâm Ưu cúi đầu ghé sát vào tai

Phó Hân Nhiên hỏi.

Phó Hân Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị

người ôm vào trong ngực, mùi rượu nhàn nhạt ập vào

trước mặt, cô không nhịn nổi suýt chút nôn toàn bộ

thức ăn tối nay ra ngoài.

Lâm Ưu buồn rầu buông tay ra, mang vóc dáng cao

1m8 bĩu môi hỏi: “Có phải em ghét bỏ tôi không?”

Chọc đến người hầu và chú Lý đang đứng một bên

suýt bật cười, bọn họ đều người làm việc lâu năm ở

Lâm gia, dì Quế nhịn cười tiến lên đẩy tay Lâm Ưu

ra.

“Nhích ra một chút, một thân mùi rượu, ám tới phu

nhân.” Dì Quế cười cười tiến lên, kéo tay Lâm Ưu ra,

đỡ Phó Hân Nhiên đi vào trong nhà.

Để lại người cao gầy vẫn còn đang tổn thương đứng

đó, thấy người duy nhất mình có thể làm nũng đi rồi,

vội vàng đuổi theo phía sau.

“Phu nhân, con đó, tính tình tốt quá, con xem, cứ tự

nhiên bơ con bé một chút, thì nó liền tự tung ta tung

tăng đuổi theo phía, Alpha này không thể chiều, một

khi đã chiều liền muốn bay lên trời.” Ánh mắt dì Quế

quét đến người nào đó đang lạch bạch đuổi theo phía

sau, cười vỗ vỗ tay Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên yên lặng lắng nghe gật gật đầu, người

đi theo phía sau, bị cô kéo về phòng ngủ, để chị ta tự

rửa sạch bản thân một chút rồi mới được đứng trước

mặt cô.

Mùi quá nặng, cô không thích.

Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên không thích, ngơ ngác

nâng tay lên ngửi ngửi, ngu ngơ nói: “Không thúi

mà.”

“Bây giờ chị ngửi không thấy, mau đi tắm rửa, nếu

không không được lên giường.” Phó Hân Nhiên ra vẻ

trấn định lấy áo ngủ ném qua cho nàng, chờ Lâm Ưu

thật sự thành thành thật thật đi tắm rửa.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nhịn

được mà bật cười, đây vẫn là lần đầu tiên cô ra lệnh

cho người này đây!

Ừm, tuy khi uống say rất đáng yêu, tuy rằng có hơi

thúi thiệt, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, có lẽ lần

sau cũng có thể? Phó Hân Nhiên thầm nghĩ còn có

lần sau hay không trong lòng.

Lâm Ưu ngáp một cái, quanh người toàn là mùi rượu,

làm chính nàng cũng ghét bỏ mà vẫy vẫy tay.

Lười nhác cởi âu phục ném vào trong sọt, vòi sen

được gạt nhẹ một cái, nước ấm trực tiếp phun xuống

người.

“Dì Quế, canh giải rượu nấu xong rồi, có phải bưng

lên cho gia chủ sao?” Đầu bếp phụ hơn hai mươi hỏi

dì Quế.

Dì Quế lắc đầu, cười ha hả nói: “Buổi tối hôm nay

đều giao cho phu nhân, không cần chúng ta nhiều

chuyện, canh giải rượu cứ đặt ở nơi này đi, mọi

người đi ngủ được rồi.”

Lâm Ưu tắm rửa xong ra ngoài, đỉnh đầu được đắp

một chiếc khăn lông khô, không ngừng ngáp lên

ngáp xuống, lúc đang muốn lên giường, Phó Hân

Nhiên đột nhiên bưng canh giải rượu xuất hiện trước

mắt.

“Tóc còn chưa sấy khô đâu! Không được lên

giường.” Phó Hân Nhiên vội vàng ngăn người đã sắp

ngã sấp lên trên giường

“Ồ.” Lâm Ưu chậm rì rì trả lời một tiếng, đưa hai tay

lên như có như không mà xoa xoa tóc vài cái.

Phó Hân Nhiên buông chén, xem người kia ngây

ngốc như vậy, chỉ có thể đi tới nhà vệ sinh lấy máy

sấy tóc, kéo Lâm Ưu ngồi lên trên ghế xong, dùng

khăn khô tùy ý lau lau tóc chị ta vài lần.

Lâm Ưu vừa ngửa đầu liền thấy Phó Hân Nhiên đang

đứng trước mặt, đôi mắt choáng váng hướng về phía

trước, chăm chú nhìn thẳng vào mặt Phó Hân Nhiên.