Chương 17

Lâm Ưu hung hăng lau khô mặt, cuối cùng vẫn chỉ có thể khom vai đi xuống lầu ăn cơm, tối hôm nay còn phải ra ngoài tản bộ, cũng không thể chậm trễ.

Hệ thống quả thực không có tâm trạng hóng hớt, yên lặng lủi về không gian của chính mình.

Trong nhà ăn rộng lớn, chỉ có ba người ngồi ăn cơm, Lâm Ưu yên lặng ăn phần cơm của mình, ngẫu nhiên bị động nhận lấy vài món được Phó Hân Nhiên gắp qua cho.

Lâm Ưu nhìn trong chén tràn đầy đồ ăn với đủ kiểu hương vị, thật sự muốn giơ tay lau mồ hôi cho bản thân, Lâm Ưu chỉ có thể cúi đầu đɩêɳ ͼʉồɳɡ ăn hết món này tới món nọ, căn bản không dám ngẩng đầu.

Ngược lại Phó Hân Nhiên thật ra ăn rất thích ý, bây giờ cô một chút cũng không thấy đói bụng, vốn là buổi chiều đã ăn vào một chút, tuy rằng sau đó đều nôn ra hết, nhưng mà vẫn là đồ ăn trong nhà hợp khẩu vị của mình.

Sau khi bàn bạc với bác sĩ gia đình và đầu bếp, đồ ăn trong nhà dần dựa theo khẩu vị của Phó Hân Nhiên mà điều chỉnh, mát lạnh thanh đạm ngon miệng, tận lực không để cô lại cảm thấy khó chịu khi ăn.

Khóe miệng Phó Hân Nhiên khẽ hiện ra ý cười nhợt nhạt thoải mái, đổi sang đôi đũa khác đưa tay gắp thêm đồ ăn cho Lâm Ưu, thấy cả người Lâm Ưu cứng ngắt, liền cảm thấy gắp đồ ăn bỏ vào chén thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Dì Quế tự biến mình thành người mù từ đầu tới cuối, vui vui vẻ vẻ ăn cơm chó, sau một buổi cơm, cơm không biết ăn được bao nhiêu, chỉ biết thì ra cơm chó cũng thật ngon, bà buông chén, xung phong xuống sân khấu trước, bà lão như bà không nên quấy rầy hai người trẻ tuổi tình nồng mật ý nữa.

Lâm Ưu trợn tròn mắt nhìn dì Quế rời đi, nàng muốn kêu dì Quế quay trở lại, chỉ là trong chén lại được đưa thêm một đũa đồ ăn, còn là món gà Cung Bảo nàng thích nhất, Lâm Ưu chỉ có thể cúi đầu, hai mắt rưng rưng ăn xong ba chén cơm lớn.

Gió đêm cực kỳ mát mẻ, trên vai Phó Hân Nhiên được khoác một chiếc áo dù rộng thùng thình nhưng lại có chút mỏng, vui vẻ đi dạo trong hoa viên nhỏ đèn đường sáng ngời ở hai bên làm bóng tối xung quanh rút đi mấy phần.

Lâm Ưu căng mặt gắt gao mím môi, rất sợ Phó Hân Nhiên lại nhắc tới đề tài chưa giải quyết xong chiều nay.

Ngược lại, bây giờ tâm tình của Phó Hân Nhiên - người đang nắm giữ thế chủ động đang vô cùng thư thích, cô cảm thấy nhẹ nhàng không ít, câu cá là trò chơi chú trọng kỹ thuật, khi kéo cần chậm rãi xuôi theo sức cá và nước, như vậy có thể vừa tiêu hao sức lực của con cá, vừa thuận tiện thả lỏng tâm tình.

Lâm Ưu căng thẳng quan sát đến tận lúc ngủ vẫn không nghe thấy Phó Hân Nhiên nhắc lại chuyện yêu đương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại phát hiện người nằm bên người cách khá xa, Lâm Ưu sợ nàng ấy lạnh, duỗi tay kéo chiếc chăn mỏng ở phía sau lưng Phó Hân Nhiên lên, che tới kín mít không một kẽ hở.

Phó Hân Nhiên vừa mới nhắm mắt, đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ lại cảm nhận được động tác của người sau lưng, trực tiếp xoay người nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau với người còn đang cố gắng kéo chăn lên đắp cho cô.

Lâm Ưu nhìn người bỗng nhiên xoay lại đây, tay đều đã cứng lại rồi.

Trong bóng đêm tối tăm, Lâm Ưu rõ ràng thấy được đôi mắt sáng ngời của người nào đó, nàng buông tay, vô cùng bình tĩnh mà rút tay về, chỉ là tiếng tim đập trong l*иg ngực lại dồn dập tựa như trống trận, liên tục κịςɧ ɭίệτ đập lên chìm xuống Lâm Ưu nín thở, nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, nàng không dám quay đầu cũng không thể nghiêng người sang bên kia, rất sợ Phó Hân Nhiên hiểu lầm mình lại ghét bỏ nàng ấy.

Chỉ có thể căng chặt thân thể gắt gao nhìn lên trần nhà mờ nhạt không rõ, tựa như nếu làm như vậy nàng có thể bỏ qua ánh nhìn sâu kín bên cạnh.

Không ngờ tới hô hấp của nàng dần dần bại lộ, tiếng hít thở trở nên dồn dập, thân thể cũng cứng đờ, hoàn toàn không có cách nào xem nhẹ hương thơm mát lạnh bên cạnh, đều đang thầm lặng khiêu chiến trong đêm tối yên tĩnh.

Phó Hân Nhiên bật cười một tiếng, Lâm Ưu có chút mờ mịt nghiêng đầu nhìn người đã cười đến cuộn thành một đoàn.

Trong đêm tối, rất thích hợp để nỉ non nói nhỏ, Phó Hân Nhiên ghé đầu nằm lên gối của Lâm Ưu, Lâm Ưu cảm nhận được hô hấp nóng rực bên tai, nhịp tim đập đã sắp không kiềm chế được, khoảng cách giữa trong và ngoài chỉ kém nhau một khung xương ngực.

“Tôi muốn chị ôm tôi một cái.”

Ngữ khí như tình nhân thủ thỉ, mềm ấm khàn khàn, hương thơm mát lạnh, hô hấp nóng ấm khiến cho Lâm Ưu như rơi vào ảo cảnh, nàng vô thức nghe theo giọng nói bên tai, giơ tay kéo thân thể gầy nhẹ mềm mại đè lên trên người chính mình.

Bóng đêm là nơi dễ làm người trầm mê nhất, vừa mông lung mỹ lệ lại quyến rũ vạn lần, chẳng trách cả nam lẫn nữ đều trầm mê.

Phó Hân Nhiên nằm sát lên người Lâm Ưu, ngửi mùi hương trên người chị ấy, đáng tiếc miếng dán tin tức tố trên gáy lại che tin tức tố của Lâm Ưu đến kín mít, nếu không mùi hương của chị ấy sẽ càng dễ nghe, nhịp tiếng nhảy lên liên hồi ở dưới thân nàng đều cảm nhận được.

Lâm Ưu vẫn nằm yên một chỗ, trọng lượng của người đang nằm trên người nàng, một chút cũng không ảnh hưởng đến sức nín thở của nàng.

Chỉ là thân thể căng lên vô cùng khó chịu, Lâm Ưu đã quên mất đặc tính sinh lý cơ thể, Phó Hân Nhiên vừa mới hơi hơi nhấc chân lên liền đu͚ng tới đồ vật nóng rực làm nàng thẹn thùng.

Lúc này cô mới rõ ràng, hóa ra người này nhìn như nằm yên bất động, ngược lại cơ thể lại thành thật đến làm người sợ hãi.

Phó Hân Nhiên khẽ cười một tiếng, gió mát hòa với tiếng cười, làm mắt Lâm Ưu nhịn không được mà chuyển qua, nàng chớp chớp mắt không hiểu Phó Hân Nhiên đang cười chuyện gì, Phó Hân Nhiên nhịn xuống cảm giác ngượng ngùng, nhấc người lên muốn trượt từ trên người Lâm Ưu xuống.

Cánh tay Lâm Ưu đột nhiên dùng sức ngăn cản động tác của nàng ấy, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên cắn môi, tuy rằng cô thích Lâm Ưu, nhưng mà cô còn chưa quá thuần thục cách ứng phó với những tình huống như này.

Chỉ có thể vùi đầu vào cổ Lâm Ưu, nhỏ giọng nói, “Chị có muốn đi vệ sinh trước không?” Hô hấp ấm nóng phà vào giữa phần cổ thon dài trắng nõn, làm Lâm Ưu muốn gọi hệ thống, hỏi một chút, có phải nàng cong mất rồi không, sao lại cảm thấy chính mình có chút tâm viên ý mã.

* *Tâm viên ý mã: chỉ về tâm trí không ổn định, hay biến hóa của nội tâm con người, dễ dàng trở nên mất kiểm soát.

Giữa lúc mông lung liền nghe thấy Phó Hân Nhiên hỏi nàng có muốn đi vệ sinh hay không, Lâm Ưu lắc đầu, tiếng mái tóc ngắn ma sát với gối đầu tạm thời chèn mất tiếng thở.

“Em muốn đi vệ sinh sao? Tôi dẫn em đi.”

Lâm Ưu nhanh chóng phản ứng lại, cho rằng Phó Hân Nhiên muốn đi vệ sinh, lúc xốc chăn lên định bước xuống giường, nàng liền nhận ra một chuyện.

Cảm giác xấu hổ làm cho Lâm Ưu lập tức rụt người ra khỏi chỗ Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên nhìn bóng dáng chạy trối chết của Lâm Ưu, cố gắng nén lại ý cười.

Cô nhào vào chăn vừa lăn qua lộn lại vừa che miệng chính mình, cố gắng nén lại tiếng cười, nếu bản thân thật sự cười ra ngoài, có lẽ Lâm Ưu sẽ lập tức chia phòng ngủ với cô mất.

Ha ha ha, thật sự quá đáng yêu, Phó Hân Nhiên dùng ngón tay lau lau nước mắt vì cười mà tràn ra ngoài, bả vai run run không ngừng.

Lâm Ưu đứng trong nhà vệ sinh, cúi đầu nhìn lều trại đang dựng lên dưới quần, sắc mặt chuyển thành đỏ đậm, cả người đều tỏa nhiệt khí, thật sự quá xấu hổ.

Tuy nàng đã quen với việc đôi khi thân thể xảy ra những phản ứng nên có, thậm chí đều phải tiếp xúc thân mật mỗi ngày (khi đi vệ sinh), đây hẳn là lần thứ hai mình bị Phó Hân Nhiên đu͚ng phải, Lâm Ưu che mặt, thật là sống không bằng chết mà.

“Hệ thống, mi đang ở đâu?”

Lâm Ưu ngầm kêu hệ thống trong đầu, nàng muốn hỏi xem liệu thương thành điểm có vật phẩm nào có thể làm người ta thanh tâm quả ɖụͼ được hay không.

“Ký chủ, cô không ngủ được sao?”

Hệ thống mặc đồ ngủ đột nhiên xuất hiện trước mắt, ngáp một cái thật lớn sau đó quăng đuôi bơi qua bơi lại ở trước mặt Lâm Ưu.

“Số liệu cũng ngủ sao?”

“Đó không phải là vì phối hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô sao? Hơn nửa đêm ký chủ đột nhiên tìm tôi có việc sao?”

“Khụ, ở cửa hàng điểm có vật phẩm nào giúp người ta thanh tâm quả ɖụͼ hay không vậy?”

“Ửm? Tôi cũng không biết, tôi còn chưa từng mở cửa hàng điểm ra bao giờ, ký chủ cô phải cố lên nha, đạt đủ một ngàn điểm thì có thể mở cửa hàng điểm, cô muốn cái gì thì sẽ có cái đó!”

Vừa nghe Lâm Ưu hỏi tới cửa hàng điểm, hệ thống lập tức có tinh thần hồ hởi đáp lại, nhanh tay nắm lấy chút thời gian lừa dối, nó đã thèm dáng vẻ hoàn chỉnh từ lâu, đáng tiếc không có điểm mua không được.

“Bây giờ tôi có bao nhiêu điểm?”

“0.”

………

Lâm Ưu rơi vào trầm mặc kêu hệ thống quay về tắm rửa ngủ nghỉ đi, nhiệm vụ thứ nhất của nàng còn chưa hoàn thành nữa, nàng mới phát hiện hệ thống rất hẹp hòi, nhiệm vụ thứ nhất là cùng Phó Hân Nhiên về nhà ăn cơm chỉ được hai mươi điểm.

May mà hệ thống không biết, phải biết rằng, hệ thống thật sự khổ muốn chết, trước khi liên kết với Lâm Ưu, Lâm Ưu hoàn toàn không hứng thú chút nào với nhiệm vụ, còn có xu thế đình công, cho nên nó chỉ có thể tìm mấy nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành nhất để hấp dẫn Lâm Ưu, để nàng tích chút điểm.

Ai ngờ bây giờ Lâm Ưu trái lại còn ghét bỏ nó cho ít điểm, hệ thống cảm thấy tủi thân đến sắp khóc.

Lâm Ưu đứng trong phòng tắm, cảm giác thân thể quá hưng phấn, hưng phấn đến mức làm nàng muốn lập tức hít đất tại chỗ 100 lần.

Cho dù Phó Hân Nhiên vẫn đang ở bên ngoài, nàng lại rất nhớ nhung thân thể trơn nhẵn mềm mại của Phó Hân Nhiên như cũ, nàng cảm thấy chính mình bây giờ có thể xuống lầu chạy mười vòng Marathon.

Bả vai bên trái hơi rủ xuống, ở nơi đó như có thứ gì làm cho nóng đến đỏ lên, Lâm Ưu duỗi tay sờ thử, nàng biết đó là nơi nàng mới thay miếng dán tin tức tố sáng nay, đầu ngón tay đặt ở chóp mũi tỏa ra hương trà nồng đậm, khiến cho tóc nàng dựng cả lên.

Còn may có miếng dán, lỡ như tin tức tố của nàng khiến Phó Hân Nhiên rơi vào chu kỳ nhiệt, nàng liền phạm vào tội lớn.

Lâm Ưu buồn rầu che mặt lại, bây giờ mình nên giải quyết thế nào đây? Vừa rồi nàng chạy quá nhanh, quên cầm di động, thật khổ quá.

Phó Hân Nhiên nằm trên giường nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, không nhịn được mà bật cười, ôm chăn trong ngực nghiêng người nằm lên gối đầu Lâm Ưu, nhìn nơi ánh đèn đang sáng, nghe tiếng nước xôn xao, chưa được một lát liền ngủ mất.

Chờ sau khi Lâm Ưu làm cơ thể chính mình khôi phục lại nguyên dạng, liền nhìn thấy Phó Hân Nhiên đang nằm ở bên giường của nàng mà ngủ rồi.

Nàng đưa tay tắt đèn, tay chân phối hợp nhịp nhàng nhanh chóng lên giường, nằm ở vị trí vốn thuộc về Phó Hân Nhiên, mùi hương ngào ngạt quanh quẩn ở mũi, suýt chút làm cho Lâm Ưu lại phải quay về tắm rửa lần nữa

Bóng đêm yên tĩnh, Lâm Ưu ngửi mùi hương bên gối, thực mau liền ngủ mất.