Chương 2

Nhưng kết quả cuối cùng cô có được, cũng chỉ là mất đi bảo bảo, mẹ cũng bị người Phó gia ngừng cung cấp thuốc mà ly thế. Vậy cô nhẫn nhục còn có ý nghĩa sao? Hủy diệt đi, tất cả đều hủy diệt đi. Hoa hồng hoang dại cao ngạo, dù cho cành lá có rơi rụng, chỉ còn nụ hoa vẫn cố gắng nở rộ. Phó Hân Nhiên sống thọ, mất tại nhà, người mặc đồ đen, an tĩnh nằm trong phòng ngủ nhà mình, được bác sĩ, hộ sĩ,luật sư cùng bạn tốt an táng đàng hoàng, thoải mái rời đi. Cả đời này của cô, từ khi sinh ra đã không nhận được chúc phúc cùng ấm áp, lại vẫn ngây thơ ngu ngốc chờ đợi cái gọi là tình thân ấm áp kia. Cho đến khi tên Alpha buồn cười kia tự tay gϊếŧ chết đứa trẻ vốn đã không được chờ mong trong bụng cô. Người cha trên danh nghĩa lại không thèm bố thí tin tức tố cao quý của mình cho mẹ cô đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh. Trong một đêm cô mất đi toàn bộ thiện lương và chút nhân tính cuối cùng. Cô lặng lẽ độc hành trong bóng đêm âm trầm, bước ra khỏi thế giới của chính mình. Báo thù, là ý niệm duy nhất để cô tiếp tục tồn tại Quái vật khổng lồ Lâm gia, bị cô dùng nửa năm ngắn ngủi, làm cho sụp đổ, gãy nát tan tác không ra hình ra dạng. Phó gia gầy yếu như tiểu châu chấu, bị Phó Hân Nhiên trực tiếp bóp chết ngay sau khi bước vào thị trường được mười phút. Số cổ phiếu đang được sở hữu hoàn toàn mất đi giá trị, sáng sớm hôm sau các cố đông liền nhanh chóng bán tháo toàn bộ cổ phiếu. A, Phó gia chủ cao quý ngày nào, quỳ gối dưới chân cô xin tha như một con chó, xin cô cân nhắc quan hệ cha con, giơ cao đánh khẽ. "Nhiên nhiên, cầu xin con, ít nhất thì xem xét mối quan hệ cha con hai ta, buông tha Phó gia đi, cầu xin con, buông tha chúng ta, thu tay lại đi." Phó Hân Nhiên vô cùng lạnh nhạt, thẳng lưng đứng trước cửa sổ bằng kính, lẳng lặng ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập như đàn kiến con phía dưới. Ngay cả quay đầu liếc mắt nhìn qua một cái cô cũng khinh thường, trực tiếp kêu bảo an ném tên đàn ông đã từng là Phó gia chủ ra ngoài, nhẹ nhàng dứt khoát như vứt một bịch rác Suy nghĩ của Phó Hân Nhiên dần dần hỗn độn, mở mắt ra rồi lại khép lại, có nhiều chuyện cô đã quên mất lúc còn trẻ, thế nào lại đột nhiên nhớ tới đâu. Thì ra, chết đi cũng không vui như vậy, Phó Hân Nhiên không quá hứng thú nghĩ. Đoạn Phó Hân Nhiên dẫm nát Lâm gia Phó gia là một điểm cao trào nhỏ bên trong cốt truyện, khúc sau mới là thời khắc đỉnh cao của Phó Hân Nhiên, cô đại sát tứ phương, sát phạt quyết đoán, thực mau liền đúc thành đế quốc thương nghiệp độc thuộc môt mình mình. Lâm Ưu còn chưa có cách nào để đối mặt với chuyện một giấc ngủ dậy bỗng nhiều thêm lão bà, giống như đột ngột có một cái bánh to đùng rơi từ trên trời xuống thế này. Lâm Ưu mê mang chớp chớp mắt, chẳng lẽ do nàng chết không đúng cách, xoa xoa một đầu tóc rối, tiếp tục tự ngẫm, hay là nàng mở mắt không đúng cách a? Lâm Ưu Không dám tin, lập tức nhắm mắt lại, mở ra, nữ nhân với nụ cười lạnh trước mắt, vẫn trào phúng nhìn nàng như cũ. "Lâm Ưu, nhìn thấy tôi, chị liền chán ghét như vậy sao?" Nữ nhân híp mi mắt, lạnh như băng sương, dùng ánh mắt châm chọc đâm cho tâm Lâm Ưu. thành cái sàng. Nàng nuốt nuốt nước miếng, hai tay khoanh lại, môi mim chặt như một đứa bé lỡ phạm sai lầm. Rất muốn nói cho mỹ nữ trước mắt một tiếng, nàng thắng nha, thậm chí còn chưa từng có cuộc tình vắt vai nào, cũng không có loại năng lực có thể làm cô ấy lớn bụng. Cho nên có thể đừng tiếp tục dùng ánh mắt trào phúng cùng chán ghét như vậy nhìn nàng được không a. Không thể không nói nữ nhân trước mắt thật sự rất đẹp, lạnh lùng thanh khiết tựa núi tuyết, hơi thở lạnh lẽo, thuần tịnh tự nhiên, lại có nét quý nữ hồn nhiên chốn tiên cảnh, không vướng thế sự nơi trần tục. Nếu để cô đi đóng phim cố trang, chắc chắn nổi tiếng, không chừng lại là một vị thần tiên tỷ tỷ mới. Tóc dài đen nhánh, cánh môi đỏ tươi mềm mại, vừa quyến rũ vừa thanh thuần, mà đôi đồng tử thâm thúy sắc bén như đao, từng vết trí mạng. Ây, Lâm Ưu ngượng ngùng cười, luyến tiếc thu hồi ánh mắt đang ngắm nhìn say sưa, đôi tay ngượng ngùng xoa xoa, cúi đầu không dám lại nhìn chằm chằm vào người đối diện. "A, chị còn biết xấu hổ?" Nữ nhân cong lên khóe môi, châm chọc cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Vòng eo uyển chuyển tinh tế xứng với váy đen bó sát mềm mại bằng tơ lụa đẹp đến làm cho thẳng nữ như Lam Ưu đều có cảm xúc mênh mông Phó Hân Nhiên rũ xuống đôi mắt màu nâu thẫm, mày khẽ cau, sao lại thế này? Người trước kia tránh cô còn không kịp lần này không có chạy về hướng khác, còn làm bộ vô tội cùng áy náy như vậy, chẳng lẽ không tiếp thu được chuyện mình mang thai sao? A, Phó Hân Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt toàn là trào phúng. Tay cô lại vô thức đặt lên trên bụng, có phải còn tưởng rằng chính mình không biết, đêm qua là ai trộm mở cửa phòng, ghé vào bụng mình nghe thử thanh âm hay không? Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Hân Nhiên dần trở nên nhu hòa, quay đầu đưa mắt nhìn người vẫn còn đang ngốc nghếch xoa tóc, rõ ràng rất chờ mong, vì sao lại muốn che che giấu giấu, lấy bộ dáng thực xin lỗi này ra để đối xử với cô đây. Lâm Ưu nuốt nuốt nước miếng, thấy người kia đột nhiên quay đầu, trái tim nhỏ đều sắp bị dọa cho ngừng đập. "Xẹt... Xẹt xẹt..... Ký chủ... Ký chủ... Hoàn hồn." Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vụt ra vài tiếng điện giật, làm Lâm Ưu sợ tới mức hai tay hai chân đều giật bắn lên, bày ra tư thế phòng ngự, đưa mắt xem xét mọi ngóc ngách. Ký chủ? Ký chủ gì a? Chẳng lẽ là trong hệ thống trong truyền thuyết? "A a a a, có phải mi đem ta đưa tới nơi này hay không? Mau mau đưa ta trở về đi, hôm nay đội trưởng sẽ tới gặp ta, nhanh lên." Lâm Ưu lập tức hoàn hồn, mở miệng la to trong phòng. Nhóm người hầu bên trong biệt thự đột nhiên nghe thấy tiếng la của nàng, kinh ngạc ngẩng đầu, bình thường gia chủ vẫn luôn đạm nhiên bình tĩnh, thế nào lại mất khống chế a? Một giây sau căn biệt thự lại quay về yên tĩnh, mọi người cũng tiếp tục lặng lẽ làm việc của mình. Còn Phó Hân Nhiên, đã quay về phòng ngủ ấm áp rộng rãi của mình từ lâu Hoàn cảnh thoải mái để cô thả lỏng hơn chút, dựa ngồi vào đầu giường tự hỏi đến cuối cùng chuyện là như nào. Lâm Ưu ngồi quỳ trên giường, một đầu ngu ngơ ngốc nghếch, nghe hệ thống thong thả tới muộn xin lỗi. "A... Ký chủ, thực xin lỗi, vì vấn đề đường truyền, chỉ có thể đưa cô tới đây trước một bước, cốt truyện này hẳn là rất quen thuộc đi, vị vừa mới rời đi kia chính là lão bà của cô." "Lão bà cái gì? Tôi phải đi về, mi chưa được sự đồng ý của ta đã tự tiện đưa ta tới đây, hành vi này của mi là phi pháp, cấp trên của mi đâu? Gọi tới đây, ta muốn khiếu nại mi!!" Lâm Ưu chống nạnh rống giận hệ thống. Hệ thống chậm rì rì lắc thân mình từ trong đường dẫn ra đến, nhìn qua trông giống một con nòng nọc nhỏ, có một cái vòng tròn lớn làm đầu, phía dưới là một cái đuôi nho nhỏ được kéo ra thật dài. Cầu nhỏ bay tới trước mặt Lâm Uu, dùng đôi mắt máy móc màu lam tròn tròn, ngốc manh nhìn Lâm Ưu, "Cô cho rằng tôi gian nan xách cô tới đây là vì cái gì, không phải vì cô xem tiểu thuyết quá kích động, trong lúc uống nước tự làm mình mình sặc chết sao." Hệ thống dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn cô hỏi tôi vì sao lại mạnh mẽ kéo cô tới đây khi chưa được cho phép, vậy giờ chẳng lẽ phải đưa cô trở về xem mình bị hoa táng xong rồi xong mới hỏi sao? Lâm Ưu??? "Mi nói rõ ràng chút, ta uống nước bị sặc tới chết khi nào......" Thanh âm càng nói càng nhỏ, Lâm Ưu đột nhiên nhớ tới, lúc nàng còn đang điên cuồng mắng tra A, mắng đến miệng khô, uống một cốc nước lớn, lúc xoay người trở về thì lỡ vấp chân ngã lên trên bàn. Số nước vừa mới nuốt được một nửa trong miệng, chảy vào trong khoang phổi cùng khí quản, đang sống sờ sờ tự làm mình sặc tới chết...... Đối với cái chết của chính mình,Lâm Ưu không chấp nhận được, không còn mặt mũi gặp người, vậy mà lại sặc nước chết, hú lên một tiếng, Lâm Ưu chôn đầu trong chăn không ra.