Chương 18

Phó Hân Nhiên mở mắt ra, thân thể động đậy một chút, cúi đầu đỡ lấy cánh tay người trước mặt, rời khỏi l*иg ngực Lâm Ưu, trời đã hoàn toàn sáng. Hai mắt Lâm Ưu nhắm nghiền, vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cánh tay vẫn còn ôm lấy cô. Phó Hân Nhiên kéo tay Lâm Ưu đang ôm bên hông mình, dựa trên đầu giường, lấy điều khiển để trên bàn đầu giường, ấn nút kéo màn, bức màn chậm rãi hướng kéo sang hai bên, chỉ để lại một tầng rèm mỏng. Cường độ ánh sáng thay đổi làm Lâm Ưu không thích nghi được, thân thể tự động dụi vào phía trước, vùi đầu dựa vào hông Phó Hân Nhiên. Phó Hân Nhiên nâng lên tay nhẹ nhàng đặt lên đầu tóc xù xù của Lâm Ưu, ngón tay như có như không lay động một đầu tóc ngắn của nàng. Ánh mắt lại không có tiêu cự, ngồi trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, Phó Hân Nhiên đứng dậy xuống giường. Sau khi Lâm Ưu tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Lâm Ưu ngủ đến mức ngờ nghệch mông lung xoa xoa mắt, quay đầu nhìn khắp nơi, trên giường chỉ còn có một mình nàng. Ha, một cái ngáp lớn làm đầu óc nàng thanh tỉnh không ít, Lâm Ưu lười biếng vươn vai, nàng quyết định đem việc rèn luyện thân thể dời xuống buổi chiều, buổi sáng không muốn vận động. Lâm Ưu thở dài, quả nhiên sa đọa, sau này không thể ngủ đến trễ như vậy được, đêm qua mãi đến 3 giờ sáng nàng mới ngủ được. Hưng phần đến mức thiếu chút nữa đã chạy đi đánh một bài quyền cước, còn bị động tiếp nhận Phó Hân Nhiên dụi vào l*иg ngực của mình. Tuy rằng ôm nàng ấy cũng rất thoải mái, khụ, Lâm Ưu ánh mắt chớp nháy, cảm thấy có chút xấu hổ. Nàng là con gái lại ôm một người con gái khác đến tâm thần xao động, ôm tới mức cảm thấy thỏa mãn. Lâm Ưu tuyệt vọng ngã lên giường lăn qua lăn lại, có phải nàng thật sự cong rồi không. Lâm Ưu nằm trên giường xoắn xuýt, trong lòng tràn đầy kích động vội vàng, cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng, thực quá xấu hổ, Lâm Ưu ôm đầu, khóe miệng nhếch lên một cách khoa trương, giữa hai hàng chân mày đều là vui vẻ Lâm Ưu nằm trên giường lăn hơn nửa ngày, mới ầm một cái xốc chăn lên, đầu tóc lộn xộn chạy vào nhà vệ sinh. Điểm này của Alpha thực sự không ổn, muốn thanh tâm quả dục cũng không được. Lâm Ưu rửa mặt xong, mới gỡ miếng dán cách trở trên gáy xuống, đây là loại dán cách trở tốt nhất, có thể hạn chế được vùng tin tức tố 360 độ. Dán cách trở sau gáy là một miếng dán hình vuông cực mỏng. Màu sắc tương ứng với màu da, tránh việc khó xử lúc mặc quần áo. Còn may thế giới này tiến bộ hơn nhiều, không giống như mấy trăm năm trước, Alpha không thể khống chế được tin tức tố của bản thân, còn tự cho rằng đó là chuyện cá nhân,pháp luật lúc đó cũng không có cách nào toàn vẹn. Hiện tại nếu có người dám công khai phóng thích tin tức tố, không đến một phút đã bị Cục Cảnh Sát đem về đồn uống trà ngủ lại mười lăm ngày vì tội quầy rồi trật tự công cộng. Nếu vượt ngưỡng an toàn, sẽ phải ở tù từ ba năm đến mười năm, nếu nghiêm trọng hơn nữa, sẽ trực tiếp bị tróc tuyến thể, loại bỏ tin tức tố, tương đương với chuyện thiến hóa học của trái đất, cảm nhận tin tức tố không được, giống như không nhận được sóng di động, chỉ có thể tức giận đến hỏng mất. Người bị tróc tuyến thể không giống beta, tuy rằng beta cũng không cảm nhận tin tức tố, nhưng cũng có thể cảm nhận được tin tức tố của đối phương lúc động tình. Lâm Ưu dán tốt miếng dán cách trở mới, thay quần áo chuẩn bị ăn cơm sáng rồi ra ngoài, nàng vừa nhìn thấy trong hộp thư đến có mấy văn kiện cần nàng ký tên, cũng phải đi dự thính hội nghị ở Bộ Kỹ Thuật. "Tối nay có rảnh không?" Phó Hân Nhiên mặc đồ nhà có chút rộng thùng thình, tay cầm quyền tạp chí nhìn về phía Lâm Ưu đang muốn ra cửa. Lâm Ưu gật gật đầu: "Trễ nhất 3 giờ chiều nay tôi sẽ trở về." "Ô, vậy tối nay chị cùng tôi về Phó gia dùng cơm." "...Được." Lâm Ưu đồng ý xong mới rời đi cùng với trợ lý đến đón mình. Hôm nay là cuối tuần, công ty không có bao nhiêu người tăng ca, chi có một đám người thuộc Bộ Kỹ Thuật đang cãi cọ ầm ĩ trong phòng họp. Bắt ghế dựa ngồi xuống cạnh cửa ra vào phòng họp Bộ Kỹ Thuật, bắt chéo chân thảnh thơi chờ mây người này ổn ào xong. Bộ Kỹ Thuật của công ty khác rất an tĩnh, còn Bộ Kỹ Thuật của công ty họ không khác gì cái chợ bán cá. Gần đây tổng công ty đang nghiên cứu phát minh một trò chơi mới, trải qua hai lần phát hành bản thử nghiệm thì muốn đưa ra thị trường, nhưng cuối cùng một đám người bây giờ vẫn còn tranh luận vì trò chơi không đu kí©h thí©ɧ, không đủ hấp dẫn muốn kéo dài thời hạn tung ra thị trường. Game nhập vai, đột phá giới hạn trong quá khứ, cực kỳ xuất sắc, tính cá nhân cũng cực kỳ cao, hơn nữa là game nhập vai di động nên có rất nhiều người, rất nhiều thiết bị có thể chơi được, không giới hạn thời gian hay địa điểm, chi cần có mạng internet là có thể chơi. Lâm Ưu đọc thoáng qua giới thiệu trò chơi, nhìn xem hướng dẫn và giải thích cảm giác cũng không tệ lắm, đúng thật là có sự hấp dẫn, giống những trò chơi nổi tiếng ở trái đất trước đó, dễ làm người ta nghiện. Một đám người mặc áo sơ mi quần tây, nắm tay đá chân, tình cảm mãnh liệt cãi nhau bốn phía. Lâm Ưu cũng không quầy rấy, cảnh tượng họp của Bộ Kỹ Thuật nàng đã thấy được sáu bảy phần trong trí nhớ của nguyên thân. Nhiều lần đều là cảnh tượng như thế, một đám nhân viên bình thường không thích nói chuyện, nhưng gặp đúng lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, có thể ồn ào đến lửa tóe khắp nơi, hơn nữa cũng không phải là chuyện gì lớn lao. Lâm Ưu thong thả tự nhiên ung dung sửa sang lại nút tay áo, hôm nay nàng mặc đồ tây màu trắng form rộng, đôi chân thon dài mỹ lệ sau lớp quần âu càng thêm nối trội. Khí thế bình thản, nhưng lại khiến người khác không bỏ qua được. Tổng giám đốc Phương của Bộ Kỹ Thuật, nhẹ nhàng chỉnh sửa bản thân mình một phen. Trên đỉnh đầu cũng chỉ còn có mấy lọn tóc, ngón tay đẩy kính, một tay lại chấp sau lưng, tươi cười thân thiện dễ gần, nhìn giống như sói đang giả làm bà ngoại. Lần lượt đi vòng qua vỗ vỗ đám người trẻ tuổi đang kích động kia. "Tiêu Thạch, 9 giờ sáng mai cho chạy bản chính thức được chứ?" Người bị kêu Tiểu Thạch kia là một nam beta thân thể gầy yếu, trừng lớn đôi mắt, rất muốn nhếch lên một nụ cười với tổng giám đốc nhưng lại không làm được. Nhưng khi chớp mắt một cái lại nhìn thấy Lâm tổng ưu nhã giỏi giang vẫy tay với hắn, hắn chỉ có thể yên lặng nuốt vào, hèn mọn gật gật đầu. Tổng giám đốc Phương vừa lòng. Đám kỹ thuật viên vừa mới tranh luận nhanh chóng nhìn về phía tên làm phản, mới nói là cùng nhau chống chịu áp lực, cậu lại tự mình đầu hàng, người trẻ tuổi sao lại không có võ đức như vậy. Tiểu Thạch cúi đầu, đôi tay khẩn trương miết lấy quần jean, ánh mắt trốn tránh. Lâm Ưu nhìn nam sinh nhỏ kia tủi than, miệng nhếch lên ý cười, vỗ vỗ tay. Mọi người nghe được tiếng vỗ tay trợn mắt nhin lại, muốn nhìn là tên nào dám bò đá xuống giếng. Nhìn qua phía phát ra âm thanh liền thấy được, tổng tài bình thường bận trăm công ngàn việc đang ngồi ở cạnh cửa phòng họp, vậy có phải hình tượng không biết phải trái vừa rồi của bọn họ đều đã bị tổng tài nhìn thây hết rồi. Xong rồi, có phải bọn họ sẽ bị phê bình hay không, một đảm nhân viên kỹ thuật dưa mắt trông mong nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình là Tổng giám đốc Phương. "Các vị thật là vất và, lần này là nghiên cứu của trung tâm kỹ thuật, toàn bộ mọi người đều phải đồng tâm hiệp lục, bộ phận tuyên truyền và Marketing và bộ pháp quyền đều đang chờ đợi mọi người đưa ra thành quà, những game thủ cũng đang mong chờ mọi người chính thức ra mắt." "Mọi người đã làm ra mặt tốt nhất, mây lần chạy thử không có vấn đề gì chỉ cần sửa cái bug đó đi là có thể bắt đầu phát hành chính thức được rồi." "Sau khi phát hành chính thức một tuần, mọi người vẫn cần phải tăng ca để sửa bug bất cứ lúc nào, trò này tôi cũng đã thử chơi qua, rất không tồi." "Những chuyện trước đó không quan trọng nữa, quan trọng là ngoài phần trăm doanh thu khen thưởng riêng cho bộ Kỹ Thuật, bản thân tôi sẽ thưởng thêm cho mọi người chuyến du lịch bảy ngày. Cơm trưa hôm nay, tôi mời, trễ chút nữa cơm sẽ được đưa đến công ty, ăn no mới có động lực." Tất cả mọi người đều hưng phần lên, đây là sự khen ngợi trực tiếp từ Boss lớn nhất của công ty, còn thực sự là được khen thưởng, nghĩ đến đều thấy thật vui vẻ. Một đám nhân viên kỹ thuật vuốt tóc vui sướиɠ nhìn Lâm Ưu rời đi, tổng giám đốc Phương thấy không khí khí thế như vậy, rất thích hợp để tăng ca, vung tay lên bảo tất cả mọi người trở về tăng ca đi. Lâm Ưu trở về văn phòng của mình, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến Nhiên Nhiên nói tối nay phải đi Phó gia dùng cơm. Nàng lại vội vàng gọi điện thoại cho cha vợ, bây giờ Nhiên Nhiên đang ở thời điểm nôn nghén, ăn uống gì cũng cần phải chú ý, nguyên liệu nấu ăn cũng phải đặt biệt chuẩn bị tốt, mới có thể giảm được số lần nôn nghén. Lâm Ưu lục lại ký ức ở chung của nguyên thân với cha vợ, trừ bỏ công tác thì vẫn là công tác hai người này đúng là nhàm chán, quá khó khăn của Phó Hân Nhiên. Tút...Tút...Tút... "Lâm Ưu, con có việc gì sao?" Giọng nam nghiêm túc lạnh nhạt truyền đến từ điện thoại. "Ba, là như vậy, ngài biết Nhiên Nhiên mang thai, gần đây đã đến giai đoạn nôn nghén, có rất nhiều thứ không thể ăn được, khấu vị thanh đạm, có thể đem thịt thay bằng rau dưa càng tốt, không nên dùng thức ăn có mùi, ngài xem có thể không?" Tâm tình Lâm Ưu thấp thỏm, lại dám dặn dò cha vợ một đống lớn như vậy. Đầu điện thoại bên kia trầm mặc mấy chục giây, cuối cùng cứng ngắt nói "Ta biết rồi." Tít, liền đem điện thoại tắt. Trong tình cảnh Lâm Ưu không biết, cha vợ vẻ mặt nghiêm túc ngay ngắn, trực tiếp gọi điện thoại cho đầu bếp trong nhà: "Con gái của ta mang thai." Vẻ mặt đầu bếp ngơ ngác gật gật đầu đáp lại, đương nhiên là hắn biết con gái ông chủ mang thai, trước đó cũng đã dặn dò lấy khẩu vị của thai phụ để làm. Nhưng mà kể đến, là lần đầu tiên hắn nghe được ông chủ bình thường lạnh lùng nghiêm túc, dùng một hơi nói: "Con gái ta mang thai, đang nôn nghén, khẩu vị làm phải thanh đạm, đổi thịt thành rau dưa, không được có thức ăn có mùi, tốt nhất là làm đồ chay, nhớ rõ sao?" "Nhớ rõ, nhớ rõ, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị lần nữa." Đầu bếp có dáng người tròn béo lau mồ hôi đem yêu cầu của ông chủ nhớ kỹ. Phó Hân Ngôn ngồi ở bàn làm việc đối diện nhướng máy, vừa trào phúng vừa cười nói "Không phải ba nói cái gì nó cũng ăn được sao?" "Lâm Ưu gọi điện đến dặn dò, ta không thể không cho nó mặt mũi." Phó Chuyên Nghiệp yên lặng nhìn thoáng qua con gái lớn, cất đi di động, tiep tuc cùng nàng bàn luận miếng đất ở thành Tây. Phó Hân Ngôn lạnh nhạt mim cười, nhìn đến ngây người, cũng không biết là tin hay không tin, Phó Chuyên Nghiệp cũng không thèm đề ý. Tắt điện thoại xong, Lâm Ưu cũng không biết những chuyện đó, nàng nhắm mắt tựa lên ghế, đem ký ức của nguyên thân ra xem, nhiệm vụ thứ hai của nàng là điều tra nguyên nhân vì sao hai mẹ của nguyên thân lại bò nàng mà đi. Lâm Ưu: "Hệ thống, khi nào thì mi mới giao nhiệm vụ đơn giản hơn một chút vậy, vì dụ như nhặt được tiền trên đường giao cho đồng chí cảnh sát, hay là nơi nào đó có tai nạn ta hỗ trợ tài vật." Hệ thống: "Những thứ này không có liên quan đến ký chủ, sẽ không có ít cho tiến độ nhiệm vụ, ký chủ muốn làm nhiệm vụ đơn giản, tôi có rất nhiều, tốc độ tích điểm cũng cao, ngài muốn không?" Lâm Ưu hứng thú hỏi: "Mi thử nói một chút xem." Hệ thống: "Nhiệm vụ một: Nắm tay Phó Hân Nhiên một tiếng không buông, khen thưởng 500 điểm (có tác dụng trong thời gian nhất định có thể tích lũy dần). Nhiệm vụ hai: Hôn Phó Hân Nhiên một chút, làm nhịp tim của nàng tăng lên 100, khen thưởng 500 điểm. Nhiệm vụ ba:.... "Ngừng" Đầu Lâm Ưu đầy đường đen kêu dừng. "Có phải mi là do Phó Hân Nhiên phái đến đây nằm vùng không, đêm qua nàng ấy mới vừa nói muốn cùng làm này nọ, bây giờ mi lại có ngay mấy nhiệm vụ này." Hệ thống không muốn đội cái nồi lớn như vậy: "Nhiệm vụ là căn cứ trên hoàn cảnh hiện tại của ký chủ phát hành." "Nói như vậy vẫn là ta sai sao?" Lâm Uu bị làm cho tức cười. Hệ thống không nói, im lặng. Lâm Ưu không nói nữa, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt với nhiệm vụ của của hệ thống, nàng có chút động tâm trong nháy mắt.