Chương 21

Cuối cùng Lâm Ưu cũng chỉ có thể xấu hổ ngồi ở phòng khách uống trà. Trong quá trình chờ đợi Phó Hàn Nhiên xuống, quản gia Đường đã châm thêm trả cho nàng bốn lần, WC cũng đã đi hai lần, người cha vợ này mới miễn cưỡng đi xuống cùng Phó Hân Nhiên.

“Hai đứa đã có con, nhất định phải có trách nhiệm, không thể giống như trước đây nữa. Phó Chuyên Nghiệp sự mặt nói chuyện với hai người, nhưng ánh mắt chủ yếu là để trên người Lâm Ưu. Lâm Ưu có thể làm gì bây giờ đây? Nàng chỉ có thể giơ ra một nụ cười lộ răng gật gật đầu đồng ý.

Phó Hân Nhiên cổ nên cười, tạm biệt với ba ba, hai người lên xe ngồi một đường cũng không ai nói chuyện, Lâm Ưu cảm thấy trên cổ thật nóng, dùng tay sờ sờ, cũng không thấy có gì bất thường. Vừa đến Lâm gia, hai người chia ra đi tắm rửa, tắm rửa xong trực tiếp nhào lên giường ngủ mất.

[Tĩnh tĩnh... tĩnh tĩnh....Nhìn về phía sau.... Nhìn về phía sau...

Hai mắt Lâm Ưu nhắm nghiền, mồ hôi lạnh chảy ròng rộng, tóc trên trán đã bị mổ hôi thẩm ướt, hai mày nhíu chặt, sắc mặt dữ tợn, không ngừng có người nhẹ thầm thì bên tai kêu nàng tỉnh lại, tỉnh lại.... [nhìn? ta phải nhìn cái gì?] Lâm Ưu định duỗi tay sờ vào đảm sương mù kia, nàng đề phòng nhìn đám sương mù này, nhưng trong đầu chỉ có một âm thanh kêu nàng tỉnh lại, tỉnh lại nhìn về phía sau, minh nên nhìn cái gì?

Một đám nước màu đen đột nhiên bao phủ lại, Lâm Ưu giãy giụa trong nước, nhưng không tìm được đường ra, cũng không nhìn thấy ánh sáng, năng không biết mình phải làm cách nào mới có thể thoát khỏi được cơn ác mộng này.

[tích. ..tích...Ký chủ đã được liên kết... Kỳ chủ tử vong....Cầu hệ thống chủ cứu viện... Âm thanh máy móc mơ hồ từ trong nước truyền đến, giống như cuộc điện thoại nhiễu âm.

Lâm Ưu không tỉnh được, trong không gian năng nghe được tiếng máy móc điện lưu, nàng giãy giụa trong nước nhìn về phía sau, không thấy ánh sáng, không thấy đường ra, không khí trong phổi cũng đã gần như không còn nữa.

Nàng chỉ có thể trừng to đôi mắt không ngừng, tóc đen như tảo biển, phiêu động theo dòng nước tử tán trên đỉnh đầu Lâm Ưu

Dựa vào vô số lần rèn luyện và bản năng mong muốn được sống, dựa vào ý chí của bản thân mà vô lực giãy giụa trong nước, cuối cùng Lâm Ưu đột nhiên quay người bơi đến nơi phát ra âm thanh ngắt quãng kia. “Lâm Ưu... Lâm Ưu tỉnh tĩnh... Vợ, vợ, tỉnh lại, bụng em đau.... Mau tỉnh lại...” Giọng nữ mơ hồ không rõ truyền từ trong nước, Lâm Ưu ngẩng đầu lên, đôi môi mim lại, trước mặt lại không có cái gì.

Bên tai là dòng nước rót vào đầu và phổi, nàng che miệng ho khan liên tiếp, hít thở không được mà sặc sụa đau đớn khiến nàng mất đi bản năng giãy giụa, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ xem âm thanh nghe được từ trong dòng nước là của ai.

“Vợ...Làm Ưu..” Giọng nữ mơ hồ khiến Lâm Ưu gian nan nghiêng đầu muốn nhìn thử.

“Hô.. Hô hô hô.. Hô... Hít mấy hơi thật dài, Lâm Ưu đột nhiên trợn mắt, giãy giụa ngồi dậy, cảm xúc mềm mại truyền đến từ cảnh tay, khiến Lâm Ưu chưa hoàn hồn nhìn dáo dác khắp nơi.

Dưới ánh đèn sáng, bác sĩ Trác, di Quế, Xuân Thanh đều lo lắng nhìn nàng, còn có Phó Hân Nhiên ngồi bên cạnh nàng khóc thút thít, Lâm Ưu khó chịu vuốt cổ.

Nhìn thấy mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng không khỏi họ ra tiếng, nước mắt sinh lý trên khỏe mắt còn chưa tan hết, Lâm Ưu tùy ý lau đi mồ hôi trên mặt và nước mắt trên tóc mai.

Lâm Ưu nhận lấy khăn lông ấm thôi, dọa đến mọi người rồi.”

áp Xuân Thanh đưa đến, lau mồ hôi trên mặt và cổ, sau khi làm xong, ôm Phô Hân Nhiên vẫn còn nhỏ giọng nức nở bên cạnh vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi chỉ là mơ thấy ác mộng Thân mình run nhè nhẹ, áo ngủ bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nói Lâm Ưu đang an ủi Phó Hàn Nhiên không bằng nói là Phó Hân Nhiên mới là người an ủi nàng. Di Quế giấu đi lo lắng trong lòng, nhìn về phía bác sĩ đang sửa sang lại đồ đạc, “Tiểu Trác, gia chủ thế nào?”

Người được kêu là bác sĩ tiểu Trác vẫn mặc trên người bộ áo ngủ gấu trúc, tóc dài tùy ý vẫn lên là bác sĩ riêng của Lâm gia.

Trác An dụi dụi mắt, tươi cười trấn an di Quế, “Chỉ cần gia chủ tỉnh lại là không có chuyện gì, lát nữa có thuốc an thần, uống một chút sẽ chậm rãi ngủ ngon.

Đôi tay Phô Hân Nhiên vòng qua sau lưng Lâm Ưu, nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, Lâm Ưu động đậy khỏe miệng đang cứng đờ muốn cười mà lại không thể cười nổi.

Cảm giác vừa trải qua khoảnh khắc sinh từ không phải nói thoát là có thể thoát được.

Di Quả ra hiệu cho mọi người rời đi, chỉ đề Trác An ở lại phòng. Trác An xoa xoa mặt mình, nàng đang ở nhà ngủ ngon lành. Kết quả di Quế gọi điện thoại không được, liền trực tiếp đưa bảy tám người đến tới của nhà gõ cửa ầm ầm, khiến cả chung cư ồn ào náo loạn. Năng kiếm chế không tức giận, mở cửa đi ra liền bị khiêng đi khỏi nhà, một bộ quần áo còn không kịp lấy.

Còn may Lâm gia chủ không có chuyện, nếu không chắc chắn tối nay nàng phải ở bệnh viện chăm cả đêm.

Aiz, đây là chuyện gì, nàng còn tưởng bệnh cũ của Lâm gia chủ đã tốt rồi, không nghĩ đến lại không hình không tiếng tới nữa.

Nàng đã đoán được ngày tháng phải cắm rễ lâu dài ở Lâm gia rồi.

“Lâm Ưu, em không muốn chị trở về như trước.” Hốc mắt Phổ Hân Nhiên đỏ bừng, nước mắt vẫn còn quật cường trong hốc mắt, hung ác nhéo lên cằm tái nhợt của Lâm Ưu một cái.

Mỗi một lần Trác An đến, hôm sau Lâm Ưu đều sẽ trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần, giống như không còn độ ẩm, cố ý cách ly mọi người đến gần.

“Nói ngốc gì vậy? Tôi chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi, khi nhỏ rơi xuống nước để lại bóng ma, hôm nay bất ngờ nằm mơ thấy dọa sợ thôi mà, em còn không chịu an ủi tôi?”

Lâm Ưu nữa thật nữa giả nổi, tủi thân làm nũng với Phó Hàn Nhiên mong được an ủi, ngón tay thon dài dùng trên đỉnh đầu Phô Hân Nhiên, dùng sức ma sát, khiến mái tóc dài nhu thuận của Phổ Hàn Nhiên phồng lên do tĩnh điện.

Thấy ánh mắt Phô Hân Nhiên lỏe lên hình viên đạn mới xấu hổ thu tay về, Lâm Ưu rõ ràng hiểu được hàm nghĩa từ ảnh mắt Phỏ Hân Nhiên phát ra, đó là, chị muốn chết sao?

Nàng duỗi tay kéo Phó Hân Nhiên ôm vào lòng, nàng mặc kệ, dù sao cũng đã ôm như vậy nhiều lần rồi, mình vừa mới trải qua sợ hãi cần một cái ôm an ủi cũng là quá hợp lý.

Phô Hân Nhiên đặt đầu vào xương quai xanh của Lâm Ưu, nhắm mắt lại, mệt mỏi nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Trước đó, nữa đêm, Lâm Ưu đột nhiên mơ - thấy ác mộng, kêu như thế nào cũng không tỉnh lại.

Cô không còn cách nào, chỉ có thể đánh thức đi Quế, đi Quế vừa thấy bộ dáng của Lâm Ưu liền biết sao lại như vậy; lập tức gọi điện cho bác sĩ Trác, gọi người đi đến.

Nhưng vẫn không kêu tĩnh, đã thử hết các loại phương pháp, bác sĩ Trác mới kêu cô tự mình gọi thử xem, đang sợ hãi tột độ cần sự an ủi của người yêu thương nhất, Phó Hàn Nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng cô vẫn kêu thu.

Trong lòng Phổ Hân Nhiên không ngừng lo lắng, cô sợ sáng mai Lâm Ưu lại thay đổi. Trừ bỏ khoảng thời gian này cùng chung chăn gối với Lâm Ưu, hai người các nàng cũng chỉ có một lần ở cùng trong kỳ phát nhiệt hai tháng trước.

Cho nên Phổ Hân Nhiên thực sự cũng không hiểu rõ lắm, vì sao nằm mơ thấy ác mộng thôi mà bác sĩ Trác lại đến đây, vì sao Lâm Ưu kêu không tỉnh lại, tất cả những cái này cô không biết gì cả.

Phổ Hân Nhiên cảm thấy rất thất bại, trong nhà này, giống như chỉ có mình cô là người ngoài.

Vừa lo lắng vừa tức giận, khiến Phó Hân Nhiên mệt mỏi ngủ thϊếp đi, ngôn tay còn dùng lực nắm lấy góc áo trước ngực Lâm Ưu.

Lâm Ưu dùng tay phải vỗ vỗ vai Phó Hân Nhiên để nàng ấy cảm nhận được sự yên ổn, Lâm Ưu để cằm lêи đỉиɦ đầu Phủ Hân Nhiên, ngửi hương vị từ trên người nàng ấy, trong lòng mới thả lỏng. Cảm giác hít thở không thông kia, cũng dần dần biến mất, Lâm Ưu mới từ từ hồi phục.

Trác An dựa vào vách tưởng bên cạnh vừa ngập một cái, vừa cười nhìn Lâm Ưu và Phó Hàn Nhiên triền miên bên này.

“Đi trước đi.” Lâm Ưu hướng Trác An ra một cái khẩu hình, Trác An gật gật đầu, nàng cũng không muốn ở đây ăn cơm chó.

“A a a ký chủ cô có ổn không? Vừa nãy tim cô ngừng đập, sóng điện não cũng sắp ngừng luôn, làm tôi sợ muốn chết, tôi cũng không liên hệ được với cô.”

Âm thanh hệ thống khóc lóc chit chit trong đầu vừa mới bình tĩnh của mình, Lâm Ưu không chịu nỗi xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi không muốn nói: “Mi có thể không nói chuyện trong đầu ta được không, ổn muốn chết”

“Ặc ... Được, tôi đi ra nè.” Hệ thống nhảy từ không gian ra, ném cái đuôi nhỏ của mình quét khắp người Lâm Ưu từ trên xuống dưới từ trái qua phải một vòng, phát hiện không có vấn đề, mới đem dữ liệu của mình cắt đi.

“Ký chủ, vừa rồi cô làm sao vậy?” Ánh mắt hệ thống trông chờ nhìn Lâm Ưu.

“Mi hỏi ta, ta hỏi ai? Công nghệ của mi cao như vậy sao không quét một vòng xem ta thế nào?” Lâm Ưu tức giận trừng mắt nhìn con chim lại cả bơi qua bơi lại kia, hoảng loạn đến mức khiến nàng đau đầu.

“Tôi chỉ có thể quét được sóng điện não của cô tim của cô ngừng rồi, tôi chỉ có thể thực hiện cấp cứu khẩn cấp, tiến hành bảo vệ cô, nhưng không liên kết lại được, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ không thể liên hệ với hệ thống chủ, ký chủ cỗ đứng có chết đi.”

Hệ thống vô cùng đáng thương cầu xin Lâm Ưu đừng có chết, hai mắt điện tử màu xanh cũng sắp khóc ra tới.

“Ta không có việc gì, có thể là nhớ lại đời trước, nên sinh ra điểm chung nào đó với nguyên thân đi. Mi vô trước đi, ta đi nghỉ ngơi, ngày mai lại nói.”

Lâm Ưu thấy hệ thống thực sự lo lắng cho nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng cười an ủi hệ thống, kêu nó trở về nghỉ ngơi.

Hệ thống thấy tạo hình chật vật của Lâm Ưu, chắc cũng cần phải nghỉ ngơi, chỉ có thể uể oải vẫy vẫy đuôi nhảy vào không gian của mình tiếp tục tìm kiếm tư liệu.

Lâm Ưu nhẹ kéo người đang nằm trong l*иg ngực của mình vào chăn ấm, lại kéo chăn phủ lại, che phủ tóc dài mỹ mạo của Phó Hân Nhiên.

Từ tận đáy lòng, nhìn Phó Hân Nhiên nói một tiếng: “Cảm ơn em!”

Âm thanh nàng vẫn luôn nghe trong mộng chính là giọng nói của Phổ Hàn Nhiên, nếu không phải nàng ấy vẫn luôn kiên trì không ngừng kêu tên nàng, nàng cũng sẽ không thoát khỏi được mặt nước kia, giãy giụa tỉnh dậy từ trong mộng.

Nhìn gương mặt Phố Hàn Nhiên trong chốc lát, thấy nàng ấy không có xu thể tỉnh lại, Lâm Ưu mới đúng dậy đi vào thư phòng, nàng cần phải nói chuyện với vị bác sĩ Trác này một chút.

Có lẽ vị bác sĩ Trác này có thể cho nàng thêm không ít tin tức, ít nhất trong trí nhớ kia của nàng, nàng chưa từng gặp qua vị bác sĩ Trác này.

Rốt cuộc Lâm Ưu cũng khơi dậy được chút hứng thú, nàng mới cảm giác được, có lẽ tất cả mọi thứ xung quanh không có đơn giản như nàng tưởng tượng.

Minh nắm cốt truyện trong tay cũng chưa chắc là bàn tay vàng, có lẽ còn rất nhiều thứ mà hệ thống không có nói cho nàng, hoặc là bản thân hệ thống cũng không biết.

Nhưng mặc kệ là loại nào, Lâm Ưu đều thích nắm giữ trong tay, không nằm chính xác, đó là nhược điểm.

Trong thư phòng. Trác An miễn cưỡng sửa sang lại dung mạo của mình, không đến mức quá thất lễ.

“Ưu Ưu, uống thuốc an thần đi. Di Quế đứng trong thư phòng đem thuốc màu vàng nâu đưa cho Lâm Ưu.

Lâm Ưu muốn từ chối nhưng nhìn thấy biểu tình không đồng ý của di Quế, vẫn chỉ có thể uống một ngụm, vị đắng ê ẩm cả khoang miệng, quả thật là một lời khó nói hết. Trác An đứng ở bên cạnh rất có hứng thú nhìn gương mặt nhăn nhúm của Lâm Ưu, di Quế hơi mim cười với Trác An, mới khiến nàng miễn cưỡng thu lại biểu tình kia.

“Cảm ơn di Quế, mệt mỏi di buổi tối lại phải làm việc, mau đi nghỉ ngơi đi, để Xuân Thanh trực là được rồi.” Lâm Ưu kêu di Quế về nghỉ ngơi.

“Ừm, im, đi biết rồi. Ưu Ưu con nói chuyện với tiểu Trác đi.” Di Quế dịu dàng vỗ vỗ vai Lâm Ưu, cất chén thuốc rời đi.

Cửa phòng sách khép lại, hai người đều thu hồi tầm mắt, Lâm Ưu ngã người xuống ghế đen, ánh mắt lẳng lặng nhìn Trác An

“Cô không thể nhìn tôi kiểu đó đợt trước tôi đã nghĩ là đợt trị liệu cuối cùng rồi, khoảng cách phát bệnh so với lần trước đã hơn hai tháng, cho nên tôi mới dùng trị liệu cho cô.” Trác An nhún nhún vai, nàng đang cho rằng Lâm Ưu muốn chất vấn năng tại sao lại như vậy.

Lâm Ưu nhướng mày, không lộ sắc mặt: “Cô đưa nhật ký trị liệu gửi cho tôi, bao gồm thuốc dùng và tình huống trị yêu cầu điều trị.”

“Được, vậy tôi có thể đi ngủ rồi sao? Bị bảo vệ của Lâm gia chủ khiêng tới khiêng lui, mệt muốn chết!” Trác An vỗ vỗ bả vai, chuẩn bị chạy lấy người.

“Thì ra tình yêu có thể trị được nha, gia chủ phải nghiêm túc duy trì nha.” Trước khi đi Trác An để lại một câu, khiến Lâm Ưu nhíu mày, nguyên thân đang muốn trị cái gì chữ

Nàng không hiểu rõ, cũng chỉ có thể chờ ngày mai xem lại nhật kỹ điều trị.

Âm thanh trong mộng kêu nàng quay lại nhìn phía sau, là phía sau có cái gì? Nàng không rõ, Lâm Ưu quay về phía sau ghế, mày nhướng lên, sau lưng cũng không có cái gì.