Chương 22

Lâm Ưu nhắm mắt lại dựa lên ghế, nhớ lại ký ức khi trở về nhà từ nhà cha vợ.

Nàng cùng Phó Hân Nhiên đi tắm, sau đó sấy tóc cho nàng ấy, cùng nàng ấy xem một bộ phim, sau đó hai người lên giường nằm ngủ.

Lần nữa tỉnh lại là tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng. Lâm Ưu lúc lắc ngón trỏ đặt lên miệng suy tư, lần nghe được âm thanh mơ hồ kia, là lần đột nhiên có được ký ức của nguyễn thân ba năm trước.

Lúc này mới qua bao lâu, nàng lại nghe được âm thanh mơ hồ đó, chẳng lẽ là nguyên thân muốn nhắc nhở nàng làm gì đó sao? Chẳng lẽ nguyên thân còn chưa đi sao?

Lâm Ưu nhấp môi, trong mắt tràn đầy u ám, cuối cùng là muốn làm cái gì?

Nàng chỉ có thể chở nàng cũng không thể trông cậy vào hệ thống được, trừ bỏ phát cho nàng mấy cái nhiệm vụ yêu đương dính người ra, tạm thời còn chưa thấy có tác dụng gì, coi như là đang nuôi vật cũng vậy.

Chờ ngày mai lấy được kết quả điều tra và nhật ký điều trị từ bác sĩ Trác, có lẽ nàng sẽ nhìn ra được chút manh mối.

Cụp, sau khi Lâm Ưu rời đi, đèn cảm ứng trong phòng sách tự động tắt.

Sau khi nàng trở lại phòng ngủ, thì thấy Phó Hân Nhiên đã tỉnh, dựa trên đầu giường, đôi mắt không mở ra được, vẫn cố chấp chờ nàng.

Tim Lâm Ưu, giống như bị cái gì đó xoa nhẹ một cái, tê tê dại dại bay bổng, trong nháy mắt nhìn thấy Phó Hân Nhiên kia, Lâm Ưu thật sự động lòng.

Nàng xốc chăn lên ngồi bên cạnh, cẩn thận ôm Phó Hân Nhiên vào l*иg ngực, chậm rãi xoa xoa.

Phó Hân Nhiên mở mắt ra nhìn nàng một cái, mở miệng nhã nhặn ngáp một cái, mới thả lỏng thân thể, ngã vào ngực Lâm Ưu ngủ mất.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ưu chủ động ôm cô vào ngực cùng nhau đi vào giấc ngủ, nàng ngửi hương vị trên người Phó Hân Nhiên, thân thể thả lỏng, nhanh chống tiến vào mộng đẹp.

Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng choang, người trong lòng ngực cũng không biết đã đi nơi nào.

Lâm Ưu xoa xoa trán, ngáp một cái, thoải mái vươn eo lười, nàng mới cảm giác được bản thân đã thực sự tràn đầy sức sống.

Lâm Ưu lo lắng tối qua dọa sợ Phó Hân Nhiên, cũng sợ nàng ấy nghĩ nhiều, muốn đi giải thích cho nàng ấy một chút.

Lúc xuống lầu, liền nhìn thấy dì Quế đã sắp xếp ổn thỏa. Trác An cũng đang lau sản.

“Sao vậy bác sĩ Trác, định lấy hai phần tiền lương sao?” Lâm Ưu cười trêu chọc.

Trác An tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái, đem cây lau nhà kéo đến trước mặt Lâm Ưu, “Tránh ra đi, Lâm đại gia chủ, nếu không phải tại cô, sao tôi lại bị dì ấy khiêng đến đây?”

Lâm Ưu sở sở chóp mũi, nàng còn không biết Trác An là cháu gái của di Quế.

Lâm Ưu thử trêu chọc một câu, “Do quan hệ của cô với dì Quế thôi!”

“Ha ha, vậy cô nói dì Quế đừng kêu tôi lau nhà nữa, tôi đường đường mà một bác sĩ, lại chạy đến nhà cô làm người hầu, tôi thật sự a a a a a....” Trác An ai oán tức giận với Lâm Ưu.

“Tiểu Trác, cháu không được nói bậy, là cháu muốn ăn gà quay, nên đi mới cho cháu vận động một chút, không được cáo trạng lung tung trước mặt Ưu Ưu.” Dì Quế nghe được âm thanh cộc cằn của Trác An, lập tức chạy ra cắt ngang nàng.

Trác An hậm hực đẩy giẻ lâu đi, Lâm Ưu buồn cười nhìn nàng một cái, cất cao giọng nói: “Dì quế, con đói bụng, có gì ăn không?”

“Có có có, Ưu Ưu mau đến đây, sáng nay phu nhân tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho con đây, mau đến đây, vừa lúc phu nhân còn đang làm đây.” Dì Quế vội vàng vẫy tay với nàng, để Lâm Ưu nhanh chóng chạy đến xem.

Lâm Ưu vừa nghe là Phó Hân Nhiên tự mình xuống bếp, lập tức cất bước chạy xuống phòng bếp xem, nàng có tài đức gì mà có thể để Nhiên Nhiên tự mình xuống làm bữa sáng cho

Lâm Ưu chờ mong không thôi, nàng vừa đi đến phòng bếp liền nhìn thấy ánh mắt an ủi của đầu bếp nhỏ nhìn mình, rồi cúi đầu làm tiếp đồ ăn của nàng.

Trong lòng Lâm Ưu có chút bồn chồn không hiểu rõ, Phó Hân Nhiên chính là tiểu thư nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nàng ấy thực sự biết nấu ăn sao? Lâm Ưu sợ hãi nuốt nuốt nước miếng

Mà nàng cũng đâu dám không ăn chứ!

Phó Hân Nhiên nghiêng đầu tươi cười xinh đẹp với Lâm Ưu, vui vẻ lắc lắc đũa trong tay: “Chờ em một chút.”

Nghe âm thanh ngọt ngào trọng trẻo của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu cảm thấy cho dù có khó ăn thì nàng cũng không đổi sắc mặt mà ăn cho hết, dù sao trước kia nàng cũng đã ăn chuột sống rồi, chút khó khăn này thì tính là gì.

Vài phút sau, một tô mì nước nóng hổi đặt trước mặt Lâm Ưu, hành lá tươi xanh trơn ướt, nhưng dài ngắn không đồng nhất rắc vào tô nước.

Nhìn thì thấy không có vấn đề gì, trong lòng Lâm Ưu tràn đầy mong chờ dùng đũa trộn tô mì lên, hơi nóng liền bốc lên tới. Mì này có hương vị gì? Lâm Ưu không biết, nhưng nàng nếm được một vị chua, rất là chua, chua đến răng nàng đều ê.

Lâm Ưu ngừng đũa nghiêng đầu nhìn đôi mắt mong chờ của Phó Hân Nhiên, cuối cùng yên lặng cúi đầu, từng đũa từng đũa kẹp lấy mì nước Nhiên Nhiên tự mình làm, cố gắng ăn ngấu nghiến không hề ngừng lại.

Mọi người nhìn thấy đều cho rằng tô mì này ăn rất ngon, Trác An ngồi ở một góc bàn, nhìn bộ dáng Lâm Ưu ăn từng đũa mình, nhịn không được nuốt nước miếng, bỏ qua mùi chua quanh quần trong không khi kia, chắc chắn là ăn rất ngon.

Một tô mì nước, trừ bỏ vị chua thì vẫn là vị chua, Lâm Ưu cười cười với Phó Hân Nhiên, “Hương vị không tệ lắm, thực đáng để khai vị.”

Sau đó dưới ánh mắt phức tạp của Phó Hân Nhiên, liền húp hết tô nước. Trác An nuốt nước miếng, ngon hay không nàng không biết, nhưng chua chắc chắn là có chua.

Lâm Ưu ăn sạch sẽ tô mì, đưa tô không cho Phó Hân Nhiên xem. Phó Hân Nhiên “Hừ” một tiếng, nhìn thoáng qua rồi quay đầu rời đi.

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo giận dỗi của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu đắc ý cười, cục diện này là nàng thắng, ê, chỉ là cả hàm đều ê đến cứng lại rồi.

Có thể không chua sao? Dấm ở phòng bếp đã hết nửa hủ, sao lại không có vấn đề được, mùi vị này, toàn bộ nhà lớn đều ngửi được.

Ặc, Lâm Ưu hắc xì một cái đầy mùi dấm, dưới ngón tay cái giơ cao của Trác An, thong thả ung dung rời đi.

Trác An nhìn bóng dáng Lâm Ưu nhẹ nhàng sung sướиɠ rời đi, khóe miệng dâng lên ý cười, cách trị liệu này đúng là hiệu quả, thật sự là quá tốt, giống người BÓNG HỔI

Được rồi, nàng đúng là có chút không dám tin, cho nên khi di Quế giữ nàng lại, nàng cũng thuận theo tự nhiên ở lại, lần trước nàng đến là vào hai tháng trước, mình đã đưa ra kiến nghị, để năng ấy tự mình thoát khỏi bóng ma.

Lần này đột nhiên lại thoát khỏi được, làm trong lòng Trác An có chút bất an.

Mà miệng dì Quế cũng quá kín, cái gì cũng không tiết lộ, trong nhà mỗi người đều giấu, chỉ nghe lời di Quế với Lâm Ưu, hỏi cái gì cũng ok, chỉ có hỏi đến sự tỉnh của gia chủ thì đều không trả lời.

Không ai nói cho nàng thì làm sao, trị bệnh mà khó khăn quá, nếu không phải Lâm Ưu là bệnh nhân ưu tiên riêng của nàng, nàng cũng muốn bỏ cuộc rồi, quá không phối hợp.

“Nhiên Nhiên” Lâm Ưu đẩy cửa phòng riêng của Phó Hân Nhiên, ló đầu ngó vào nhìn, Phó Hân Nhiên đưa lưng về phía nàng, cũng không biết làm gì, chỉ là không nói lời nào.

Lâm Ưu nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

“Hôm nay chị không đi công ty sao?” Âm thanh lạnh lùng của Phó Hân Nhiên đột nhiên vang lên, làm Lâm Ưu lập tức đứng thẳng người.

“Công ty nhiều người như vậy, thiếu mình tôi cũng không chết, hôm nay tôi mệt muốn ở nhà nghỉ ngơi, hôm qua tôi còn mơ thấy ác mộng đây, em có muốn cùng tôi ra ngoài phơi nắng chút không?”

Lâm Ưu bất chấp tất cả tới gần Phó Hân Nhiên, thử vươn chân nhỏ muốn xem nàng ấy có tức giận hay không.

Phó Hân Nhiên chỉ cúi đầu làm chuyện của mình, không muốn nhìn Lâm Ưu.

Lâm Ưu ngồi xổm đối diện với bản làm việc, đưa đôi mắt trông mong nhìn gương mặt lạnh nhạt xinh đẹp của Phó Hân Nhiên.

“Tôi chỉ thật sự mơ thấy ác mộng...”

Nhìn ánh mắt trào phúng của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu không diễn nổi nữa, nàng biết Phó Hân Nhiên chắc chắn có sự nghi ngờ, nhưng nàng không biết phải giải thích chuyện này với Phó Hân Nhiên như thế nào, quá phức tạp.

Phức tạp đến chính bản thân nàng còn không hiểu ra sao.

Lâm Ưu ủ rủ cụp đuôi đứng dậy, trầm trọng kéo lê bước chân ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Phó Hân Nhiên hít sâu một hơi, nhịn xuống nước mắt chực chờ không biết đã xuất hiện trong khóe mắt lúc nào.

Một đôi tay đột nhiên duỗi đến, dọa Phó Hân Nhiên ngả nghiêng bước hụt chân xuống sản, thân thể không chống đỡ được, Lâm Ưu phản ứng thực nhanh, đỡ lấy người.

“Nhiên Nhiên không sao chứ?” Lâm Ưu lo lắng ôm Phó Hân Nhiên lên sô pha.

“Chị... được lắm.” Phó Hân Nhiên tức giận đến phát cười, duỗi tay đẩy người ra, Lâm Ưu gãi gãi đầu, có phải là do nàng dọa đến người rồi không.

Có dọa đến người ta hay không, trong lòng ngươi không biết rõ chút nào sao.

Phó Hân Nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, “Chị không muốn nói, cần gì phải...”

Lâm Ưu ngồi xổm xuống, ánh mắt nhiệt tình nhìn Phó Hân Nhiên, trong nháy mắt nàng có chút không rõ, có phải là mình thích người trước mắt không, hay chỉ đơn giẵn là động tâm vì nhân vật yêu thích.

Nhưng mặc kệ vì cái gì, nàng chỉ muốn đối xử thật tốt với người trước mắt này, khiến nàng ấy luôn vui vẻ.

“Tôi không biết em có tin hay không, tôi đã quên một số chuyện, có lẽ một số chuyện này rất quan trọng, cũng có lẽ là không quan trọng, nhưng xác thật là tôi đã quên.”

Lâm Ưu không định nói dối, nàng không có ký ức của nguyên thân, nên nàng nói mình đã quên, cốt truyện nàng biết và sự việc hiện hữu bên ngoài lại khác biệt quá lớn, cho nên nàng mới nỗi bản thân mình không xác định đã quên đi chuyện gì.

Phó Hân Nhiên đối diện nhìn Lâm Ưu, đôi mắt kia trước giờ chỉ có lạnh nhạt và trầm lắng, hiện tại lại có sức sống, có chân thành, có yêu thương, đột nhiên, Phó Hân Nhiên không muốn truy cứu đến nữa.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Ưu thay đổi quá lớn, lớn đến mức có đôi khi cô đang cho rằng mình nằm mơ, có lẽ là chị ấy đã quên thật?

Phó Hân Nhiên chỉ cúi đầu nói với Lâm Ưu “Tôi chờ chị đến một ngày sẽ nguyện ý nói cho tôi, nhưng tôi không hy vọng đó là lời dối trá.”

Nhìn đôi mắt tin tưởng của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu rất muốn nói một câu, nếu nàng không phải là nguyên thân, Phó Hân Nhiên vẫn sẽ dùng đôi mắt tươi đẹp này yêu thương mình sao?

Chút hoảng động trong lòng Lâm Ưu liền bị dập tắt, bởi vì bây giờ nàng chỉ là đang chiếm thân thể của nguyên thân, nàng có chút khổ sở cúi đầu. “Lâm tổng, đây là kết quả điều tra của ngài yêu cầu.” Một giọng nam bình thường gọi điện thoại đến báo kết quả điều tra cho Lâm Ưu.

Lâm Ưu nhận được tập tin mã hóa thám tử tư gửi đến, loại tập tin này chỉ có thể tải xuống một lần, sau khi tải xuống sẽ tự động xóa trong một giây, không để lại dấu vết.

“Được, tiền nửa tiếng sau sẽ gửi đến.” Lâm Ưu kêu hệ thống tải phần tư liệu này xuống.

Nàng không định dùng mạng và máy tính trong nhà xem.

Lâm Ưu nói với Phó Hân Nhiên đi nhận điện thoại, nàng nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong không gian của hệ thống.

“Ký chủ, phần tài liệu này là tư liệu tự hoàn thiện về hai người mẹ của nguyên thân, cô xem đi.” Hệ thống đứng trước màn hình trong suốt màu xanh, trên mãn hình nhảy động từng dòng chữ.

Lâm Ưu nhìn hệ thống giống như tảo biển lay động trong không gian, nàng duỗi tay kéo đuôi hệ thống một cái.

“Quả nhiên là quả cầu lớn, còn béo như vậy.” Lâm Ưu nhéo nhéo đầu đuôi hệ thống một hồi, mới ghét bỏ buông ra.

Hệ thống: ??? Cô có lễ phép không vậy?

“Ô, nếu không phải do năng lượng với điểm của tôi cạn sạch, tôi phải dùng hình dáng nguyên thủy như vậy sao?? Oa oa, cô khi dễ thống”

Hệ thống mặc kệ, trực tiếp gào khóc, nhanh chóng mở một cánh cửa không gian, quẫy đuôi khóc lóc rời đi.

Lâm Ưu trừng lớn đôi mắt, thực sự là khi dễ hệ thống đến khóc sao, nàng giơ tay tát lên tay mình một cái.

Chờ hệ thống khóc xong, nàng lại đi dỗ dỗ, hứa sẽ mua cho nó mấy món đồ chơi, nhìn thấy hệ thống nghèo lại khóc tiếp.

Lâm Ưu đứng trước màn hình, đọc đến tài liệu và ảnh chụp. Giữa mày nàng càng nhăn lại, cuối cùng cuộn thành một khối.

Phó Hân Nhiên trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy người ngồi trên sô pha ngủ mất, di động cũng để trên bản, cô nhìn người đang ngủ, đôi mày cũng không thả lỏng, cũng không biết đang lo lăng cái gì.

Nàng nhớ đến lời bác sĩ Trác mới nói cho nàng: “Bệnh tình Lâm gia chủ tôi không có cách nào nói cho phu nhân, nhưng ngài là người duy nhất mà gia chủ mở lòng, ngài có thể kiên nhẫn và yêu thương gia chủ hơn một chút.”

Phó Hân Nhiên im lặng, tay đặt lên bụng nhỏ, cô không nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng còn chưa ra đời, mà bản thân đã phải chăm sóc một đứa trẻ to đầu khác. Đi vào phòng lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người Lâm Ưu, cô mới xoay người rời đi.