Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong xe, hai người đều không nói lời nào, mắt nhìn về phía trước, không khí yên tĩnh áp lực.

Mặt Lâm Ưu không hiện chút biểu tình, thực tế trong lòng đã hoảng đến chảy mồ hôi hột, tay lái đều sắp bị niết đến biến hình, lúc nàng làm nhiệm vụ cũng chưa từng hoảng loạn như vậy bao giờ.

Không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày vì lão bà cực phẩm mỹ nữ vừa mới ra lò này, mà hoảng loạn bảy, tám

lan.

Nguyên nhân chủ yếu có lẽ vì lão bà là đại BOSS đi, lại còn là loại chạm tới là mất mạng, nghĩ đến đây Lâm Ưu phiền muộn đến muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại chút.

Bây giờ nàng toàn dựa vào chiếc kính mạ vàng văn nhã bại hoại chuyên dụng trên mũi, mới khó khăn áp xuống được cảm xúc thấp thỏm trong ánh mắt.

"Với bầu không khí này, người biết thì hiếu đây là đi khám thai, người không biết chắc còn tưởng rằng đây là đi vứt xác." Lâm Ưu hít sâu một hơi, thầm nói trong lòng, muốn ho khan một tiếng, lại ngại với bầu không khí hiện tại, chỉ có thể áp xuống cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng.

Phó Hân Nhiên ngược lại rất tùy ý, dáng vẻ thoải mái hào phóng dựa vào đệm dựa chuyên dụng dành cho thai phụ được di Quế cố ý đi mua.

Toàn bộ xe hơi trong nhà, trừ bỏ ghế điều khiển

Người bên người cuối cùng cũng bắt đầu cất bước về phía trước, mặc kệ bước chân lớn hay nhỏ, dù sao đã có thế đấy ra mây đen nhìn ngắm thái dương lộng lẫy.

Mắt thấy trên mũi tên dẫn đường đến bệnh viện hiển thị đã sắp tới nơi, trong lòng Lâm Ưu theo đó mà có chút kích động. Chờ thêm chút nữa là đã có thể thoát khỏi bầu không khí làm người hít thở không thông rồi.

Nếu khi trước có một đại mỹ nữ như này ngồi bên người mình, nàng hẳn có thể đưa mắt trộm ngắm đủ 360 độ, nhưng đời ngang trái, bây giờ mỗi khi nhìn lên kính chiếu hậu, nàng chỉ dám trộm ngắm một cái.

Còn phải duy trì nhân thiết không để lộ thân phận nàng thật sự quá khô a.

Mắt thấy cách bệnh viện chỉ còn khoảng ba bốn trăm mét, hệ thống lại bắt đầu yêu sách.

"Ai, thỉnh ký chủ nhớ chú ý giúp thai phụ duy trì cảm xúc thoải mái sung sướиɠ, nếu trong lòng có áp lực, sẽ làm cho baby trong bụng không cảm thụ được tình thương của cha tình thương của mẹ, sẽ làm bé con sợ hãi khổ sở, dẫn tới khi sinh ra có thế mắc bệnh tự kỷ lên tới 80%, ký chủ nhất định phải coi trọng a."

Hệ thống không biết học được mấy thứ này ở đâu, trong giọng chứa đầy than thở như oán phụ, Lâm Ưu nghe xong gân xanh trên trán lập tức căng lên

Lâm Ưu hít sâu một hơi, đầu đầy hắc tuyến đáp lại, "Ta tin được chết liền, bây giờ em bé chỉ là một mẩu phôi thai, so với ngón tay còn nhỏ hơn, mi nói thử xem, em bé cảm thụ tình thương của cha, tình thương của mẹ như nào đây hửm?"

Hệ thống cứng mình, lầm bẩm nói: "Cô còn cần mạng sao?"

Trong lòng Lâm Ưu nghẹn lại một chút, một đường này quá an tĩnh, làm nàng quên mất, nàng còn phải dựa vào đại

BOSS vai ác thủ hạ lưu tình không lấy đi mạng chó của nàng, Lâm Ưu ngẫm xong liền đau lòng đến muốn hét lên.

Nàng thật sự quá khổ, đồng đội đã không trợ lực, lại còn kéo chân sau, hôm nay còn va phải nhiệm vụ to lớn mang tên khám thai này.

Lâm Ưu đau đầu đưa tay che trán, "Cầu mi, lần sau nếu ta tới gặp di Quế thì mi đừng nhảy ra nữa a, ta đau đầu, sẽ làm nhiệm vụ thất bại."

Hệ thống giận dỗi hừ một tiếng, lại quay về không gian của mình.

Này sợ là còn chưa đủ tuổi vị thành niên, liền lén lút chạy ra mang ký chủ đi, Lâm Ưu thầm than trong lòng một câu.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện, thật ra đã giúp Lâm Ưu không còn khẩn trương như trước nữa.

"Khụ, đợi chút, tôi đi lẩy số, em cứ ngồi trong xe chờ tôi, bên ngoài nhiều người, không khí không tốt." Lâm Ưu cân nhắc từng câu từng chữ, thật cần thận nhìn sắc mặt Phó Hân Nhiên.

Khi Phó Hân Nhiên quay đâu, dừng ánh mắt trên mặt Lâm Ưu, Lâm Ưu liên khân trương đến độ động tác hít thở đều tạm dừng trong chớp mắt, Phó Hân Nhiên nhìn thân thê cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn bất an, miễn cưỡng nói chuyện với mình của người trước mặt

Tâm tình đột nhiên chuyển thành không tốt, cảm thấy thật không thú vị, quay đầu như có như không mà ừ một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thái độ Phó Hân Nhiên biến hóa, Lâm Ưu cảm nhận được, rõ ràng là nàng không làm gì sai mà? Nàng thật là muốn ôm đau đầu khóc.

Nhưng nàng chỉ có thế gập ghềnh nói: "Vậy... vậy em ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy số."

Cúi đầu vội vàng muốn cởi bỏ đai an toàn, trong lòng bàn tay không biết đã toát nhiều mồ hôi đến ướt đẫm từ khi nào, làm nàng dù ấn vài lần, vẫn chưa thể cởi được đai an toàn.

Phó Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh ở chỗ Lâm Ưu, đưa mắt nhìn lên, vươn ngón tay trăng bạch, lạnh như băng sương khẽ nhấn một cái, lạch cạch một tiếng, chiếc đai an toàn siết trước ngực Lâm Ưu liền nhanh chóng buông lỏng.

Ân xong, Phó Hân Nhiên lại quay đầu, không quan tâm đến mấy ngón chân xấu hổ đến cong lại như sâu róm của người nào đo.

Xin vai ác làm bạn với mình như thế nào, là vấn đề rất cấp bách.

Lâm Ưu u ám mở cửa xe, sau đó quay người nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Lần này dì Quế đột nhiên kêu hai nàng tới đây khám, chỉ nói đã hẹn trước một vị chuyên gia cho hai nàng, giờ chỉ cần vào bệnh viện lấy số là được.

Bệnh viện người đến người đi, phần lớn đều là cha mẹ tới đây khám thai, còn có một ít con nít.

"O ô ô……A a a.... Oa oa oa..." Trong dàn âm

hưởng được hòa bởi nhiều tiếng nói chuyện của nhiều người, đột nhiên vang lên tiếng khóc chói tai của đứa trẻ, làm rất nhiều người đều quay đầu qua xem.

Người mẹ trẻ bên cạnh bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, thần sắc hiện lên vẻ nôn nóng tiêu tụy, đứng ở quầy chờ đăng ký.

Quần áo trên người như bị tùy ý mặc vào, ngay cả dưới chân cũng đeo ngược giày.

"Rốt cuộc anh có thể tới hay không, đứa nhỏ này có phải là của anh thật không vậy, lần nào anh cũng vậy, ah, anh nói đi, nói đi" Bên tai người mẹ trẻ xốc xếch kẹp một chiếc điện thoại, dáng vẻ như sắp hỏng mất mà mở miệng rồng to.

Dù rước lấy sự chú ý của mọi người, cô ta cũng không rảnh để lo tới dáng vẻ bất kham này nữa, chỉ muốn được phát tiết.

Lâm Ưu cầm lấy phiếu số, ngây ngốc đứng ở một bên nhìn, người mẹ trẻ đưa một tay ra ôm lấy đứa bé, cố nén nước mắt mà lớn tiếng chất vấn bạn đời.

Đứa nhỏ bé xíu chưa cao tới đầu gối vẫn đang không ngừng khóc nức nở, thấy một màn như vậy, trong lòng

Lâm Ưu lập tức lên men, nữ nhân làm mẹ lại càng khó.

Nàng không thế giống như vậy, nàng muốn sớm phá vỡ cục diện bế tắc này cùng Phó Hân Nhiên, không vì bảo mệnh, mà chỉ vì thiếu nữ ấy dù không đem lòng yêu mình, nhưng vẫn vì chính mình mà nguyện ý sinh con, đã rất đáng giá để bản thân đau lòng.

Giờ khắc này, nàng đột nhiên bình tĩnh lạ thường.

Những người làm mẹ đều rất vĩ đại, trong số đó có lẽ Phó Hân Nhiên là người vô tội nhất, vẫn may bây giờ còn kịp, số bi kịch kia còn chưa phát sinh.

Chỉ cần chính mình có thể ngăn cản thành công, đông thời giải quyết xong toàn bộ khúc mắc giữa hai nàng, nàng sẽ ly hôn với Phó Hân Nhiên, đề nàng ấy được tiến tới cuộc sống tự do tự tại mà nàng ấy nên có, lại tìm cho nàng ấy một bạn đời thật tốt, dù không muốn nhận đứa nhỏ cũng không sao, nàng có thể nuôi.

Về sau nàng và Phó Hân Nhiên chính là chị em tốt, Lâm Ưu nắm tay, đúng vậy, hạnh phúc của vị chị em tốt này nằm trên người nàng a.

Phó Hân Nhiên còn đang thoải mái nhắm mắt dưỡng thần trong xe hoàn toàn không biết bản thân mình tự nhiên lại có thêm một người chị em tốt.

Sau khi Lâm Ưu đi dạo hết một vòng bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được phòng, chờ đến khi cách mình chỉ còn khoảng bảy, tám người, liền đi xuống lầu đón người.

"Khụ, Nhiên Nhiên a." Lâm Ưu thầm nỗ lực khuyến khích bản thân trong lòng, bước đầu tiên để kéo gần quan hệ chính là từ có một cái nickname, hai chữ Nhiên Nhiên rất không tồi, vừa đơn giản lại dễ hiểu.

Phó Hân Nhiên nghe thấy Lâm Ưu kêu nàng như thể, trong đáy mắt lộ ra một tia không thể tưởng tượng.

Còn có chút kích động nho nhỏ, đột nhiên rất muốn cười, đây cũng là một bước bắt đầu tốt đẹp, bên môi cô lộ ra một nụ cười mỹ lệ ưu nhã, thiếu chút nữa làm mù mắt Lâm Ưu.

Giờ khắc này, nàng đột nhiên bình tĩnh lạ thường.

Những người làm mẹ đều rất vĩ đại, trong số đó có lẽ Phó Hân Nhiên là người vô tội nhất, vẫn may bây giờ còn kịp, số bi kịch kia còn chưa phát sinh.

Chỉ cần chính mình có thể ngăn cản thành công, đồng thời giải quyết xong toàn bộ khúc mắc giữa hai nàng, nàng sẽ ly hôn với Phó Hân Nhiên, để nàng ấy được tiến tới cuộc sống tự do tự tại mà nàng ấy nên có, lại tìm cho nàng ấy một bạn đời thật tốt, dù không muốn nhận đứa nhỏ cũng không sao, nàng có thể nuôi.

Về sau nàng và Phó Hân Nhiên chính là chị em tốt, Lâm Ưu nắm tay, đúng vậy, hạnh phúc của vị chị em tốt này nằm trên người nàng a.

Phó Hân Nhiên còn đang thoải mái nhắm mắt dưỡng thần trong xe hoàn toàn không biết bản thân mình tự nhiên lại có thêm một người chị em tốt.

Sau khi Lâm Ưu đi dạo hết một vòng bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được phòng, chờ đến khi cách mình chỉ còn khoảng bảy, tám người, liền đi xuống lầu đón người.

"Khụ, Nhiên Nhiên a." Lâm Ưu thầm nỗ lực khuyến khích bản thân trong lòng, bước đầu tiên để kéo gần quan hệ chính là từ có một cái nickname, hai chữ Nhiên Nhiên rất không tồi, vừa đơn giản lại dễ hiêu.

Phó Hân Nhiên nghe thấy Lâm Ưu kêu nàng như thể, trong đáy mắt lộ ra một tia không thế tưởng tượng.

Còn có chút kích động nho nhỏ, đột nhiên rất muốn cười, đây cũng là một bước bắt đầu tốt đẹp, bên môi cô lộ ra một nụ cười mỹ lệ ưu nhã, thiếu chút nữa làm mù mắt Lâm Ưu.

Nàng liến liềng môi, luyến tiếc khoảnh khắc ngắn ngủi ít ỏi này mà không dám chớp mắt dù chỉ một cái, mơ màng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi lúm đồng tiền trên gương mặt thanh khiết như hoa, thật đẹp.

Hai người nắm tay bước ra, vốn dĩ với dáng vẻ soái khí tự phụ của Lâm Ưu, đã khiến cho không ít người chú ý.

Thậm chí còn có vài Omega đã làm mẹ hoặc làm ba kéo lấy lão công hay thê tử của chính mình, tựa như phát hiện ra đại lục mới, đôi mắt biubiu phóng về phía Lâm Ưu.

Rước lấy vô số ánh mắt căm tức của Alpha cùng beta.

Lần này hai người cùng xuất hiện, dáng người Phó Hân Nhiên cao gầy, tóc đen, da trắng, môi đỏ, khí chất lạnh lùng, thanh lãnh như núi tuyết..

Một O một A trực tiếp giúp hai mắt của mọi người giác ngộ, "Quá kinh rồi, một đôi này, sợ là trực tiếp ép mấy minh tinh kia thành không khí luôn rồi đi, trên người lại còn không có nhiều vết trang điểm."

Một vị tiểu hộ sĩ hưng phấn đến mức không ngừng lải nhải với nữ bác sĩ đang vùi đầu vào ăn thứ gì đó bên cạnh.

Nữ bác sĩ không kiên nhẫn, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, chỉ còn thấy bóng dáng của hai người Lâm Ưu.

Tiểu hộ sĩ bên người vẫn còn đang lải nhải không ngừng, ánh mắt dần tối sầm lại, tay phải nắm lấy cằm tiểu hộ sĩ, dùng sức một chút trực tiếp khép chặt cái miệng hoạt động không ngừng của nàng, nữ bác sĩ vừa lòng, rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Nàng cũng mặc kệ mặt tiểu hộ sĩ đã đỏ thành mông khỉ, tiếp tục vùi đầu ăn.

"Đáng ghét quá, chị.....

" Tiểu hộ sĩ xấu hổ, giận dữ đấm

nàng một cái, nhanh chóng đeo khấu trang lên rồi rời đi.

Mấy ánh mắt hâm mộ lén nhìn Lâm Ưu cũng dần rút đi bớt, nàng bảo vệ ở phía sau Phó Hân Nhiên, không để nàng va đυ.ng phải người khác, vừa lúc nhìn thấy bác sĩ lạnh nhạt tương thân tương ái với lão bà.

Tuy rằng Lâm Ưu chưa từng yêu đương, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc nàng thích xem tình cảm ngọt ngào của người ta.

Phó Hân Nhiên khẽ nghiêng người một chút, vô tình nhìn thấy người đang đứng sau lưng mình, chăm chú trộm nhìn một nữ bác sĩ đang cúi đầu ăn món gì đó, trong mắt đều là ý cười.

Nữ bác sĩ vừa nhìn liền biết là Alpha, Phó Hân Nhiên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên mặt người trước mắt lộ ra chút ý cười.

Trong lòng lạnh xuống, cô đột nhiên nhớ tới, Lâm Ưu từng có tin đồn đồng tính, lại nghe nói Lâm Ưu cực kỳ bài xích Omega.

Sau khi cô gả vào đây, Lâm Ưu cũng rất lãnh đạm, hai người gần như phân rõ hai phòng riêng biệt, nếu không phải vì một lần ngoài ý muốn kia, ai có thể tin nổi hai người đã kết hôn hơn một năm, lại chưa bao giờ ở chung một phòng bao giờ.

Đáy mắt Phó Hân Nhiên lóe ra vẻ lạnh lùng, đột nhiên duỗi tay túm một cái, hung hăng kéo lấy quần áo Lâm Ưu.

Lâm Ưu đang thưởng thức mật ngọt từ chuyện tình của người khác, đột nhiên bị thứ gì đó giật mạnh một cái, lập tức quay đầu nhìn vào đôi mắt lạnh đến sắp gϊếŧ người của

Phó Hân Nhiên, theo phản xạ có điều kiện mà khẽ nuốt nước miếng.

Phó Hân Nhiên không có biêu cảm gì, trực tiếp túm lấy người này kéo vào thang máy, những người đang đứng trong thang máy lập tức không hẹn mà cùng cách xa hai người một chút, sợ bị ngộ thương.

Này... Đây là sao vậy a? Lâm Ưu cong eo, khom người xuống để Phó Hân Nhiên dễ túm nàng hơn, trong đầu nhanh chóng nhớ lại xem rốt cuộc bản thân có đắc tội nàng ấy không.

Phó Hân Nhiên tức đến đau đầu, động tác hít thở cũng trở nên dồn dập.

"Nhiên Nhiên không thoải mái sao? Có phải cảm thấy khó chịu không?" Lâm Ưu lập tức cảm nhận được cảm xúc

Phó Hân Nhiên không ốn, sốt ruột bước lên ôm chặt cơ thể

Phó Hân Nhiên, lo lắng dò hỏi, đôi mắt không ngừng nhìn số lầu đang nhảy dần lên cạnh cửa thang máy

"Buông tay." Hốc mắt Phó Hân Nhiên đau xót, cái ôm ấm áp phía sau làm nàng cảm thấy nóng nực. Chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi l*иg ngực của Lâm Ưu.

Lâm Ưu không dám dùng sức quá, nhưng nhìn thấy Phó Hân Nhiên không thoải mái đến đỏ cả hốc mắt, liền khom lưng luồn hai tay qua gối, thực hiện kiểu ôm công chúa vô cùng hoàn mỹ, đem người ôm vào trong ngực.

Thang máy vừa mở ra, nàng lập tức sải bước chạy ra ngoài.

Nữ Omega nhỏ xinh đứng trong thang máy, dùng ánh mắt long lanh nhìn vào cánh tay của lão công nhà mình, hâm mộ đến hai mắt đều sắp rơi lệ.

Nam Alpha chỉ có thế thấp giọng dỗ dành, còn thực hiện một cái ôm công chúa giống như đúc khi nãy, mới trấn an được tiểu thê tử nhà mình, bây giờ các vị đều thương lão bà cuống cuồng đến nước này sao? Beta đứng ở một bên thầm cảm thán trong lòng.

Lâm Ưu vô cùng nôn nóng, đưa tay bế Phó Hân Nhiên lên, biếu tình vô cùng nghiêm túc ngay ngắn, vừa chạy vừa kêu: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút."

Hành động này làm tất cả mọi người nhanh chóng tránh ra, còn tưởng rằng có người nào đó đang trong cơn nguy kịch, hộ sĩ đứng trạm ở quầy nhanh chóng tiến lên hỏi, có cần giúp đỡ hay không.

"Chúng tôi đã lấy số, bây giờ đến lượt hai chúng tôi, vợ tôi cảm thấy không thoải mái, phiền cô giúp đỡ." Lâm Ưu nhanh tay đưa phiếu số đang cầm trên tay cho hộ sĩ.

Vừa hay cũng đã đến lượt hai nàng, hai tay Phó Hân Nhiên gắt gao ôm cổ Lâm Ưu, mặt dán ở vào l*иg ngực Lâm Ưu, im lặng lắng nghe từng nhịp tim dồn dập, hơi cắn môi, bây giờ cô vừa cảm thấy vui vẻ vừa có chút thẹn.

Nghe ngữ khí lo lắng sốt ruột của Lâm Ưu, cảm giác khó chịu trong lòng nàng miễn cưỡng biến mất một chút, người này nhảy vào trong nồi nàng, nếu dám có ý định nhảy ra ngoài tìm nồi khác, vậy nàng không thế không đánh gãy chân nàng ấy.

Lâm Ưu không biết sao lại đột nhiên cảm thấy lành lạnh phía sau lưng, nhưng nàng không rảnh quan tâm đến, chỉ lo dùng sức ôm chặt người trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »