Chương 4

Cho đến khi được Lâm Ưu nhẹ nhàng đặt lên trên giường, cô mới hoàn hồn, sắc mặt vẫn lạnh lùng đạm mạc như thường, chỉ là mép tai tròn tròn đã hồng đến nhỏ máu.

Bác sĩ cúi người xuống bắt đầu kiểm tra cho cô.

"Cảm thấy nơi đó khó chịu, hay là thấy đau nơi nào khác"

Nữ bác sĩ cũng là một vị Omega, bề ngoài tương đối nghiêm túc.

Phó Hân Nhiên lắc đầu, "Chỉ là có cảm thấy có chút choáng đầu, muốn ói." Nói xong liền cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, hai mắt vẫn luôn nhắm chặt lại.

Lâm Ưu lo lăng năm lấy tay Phó Hân Nhiên, gục đầu xuống nhẹ giọng trấn an: "Nhiên Nhiên đừng sợ, không sao đâu, bác sĩ ở đây, nhanh thôi liền không còn khó chịu nữa."

Bác sĩ tức giận trợn mắt liếc nàng một cái, lúc nãy người này đột nhiên tông cửa chạy hồng hộc vào, bà còn tự hỏi đây là bị gì vậy?

Chạy nhanh tới kiêm tra, sau khi bận bịu dò quét thăm hỏi hết từ trên xuống dưới, trừ bỏ cảm xúc không quá ổn định, còn lại thì không có vấn đề gì.

"Bác sĩ thế nào a?" Lâm Ưu mở to hai mắt, lo lắng dò hỏi.

Ngồi khám cũng là một nữ bác sĩ khoảng bốn năm chục tuổi, bà thong thả ung dung lấy ống nghe về, ngồi ở một bên.

"Vấn đề tuy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Cảm xúc của thai phụ dao động cực kỳ lớn, cứ vậy sẽ ảnh hưởng tới quá trình lớn lên của đứa nhỏ trong bụng, rất dễ dẫn đến sinh non." Nữ bác sĩ nghiêm mặt trực tiếp dọa một đợt.

Bà đã gặp qua rất nhiều đôi phu thê, nhìn thấy hết đủ loại đủ loại kích động khi đến đây khám thai, có buồn cũng có vui, ba tháng đầu đứa nhỏ trong bụng cực kỳ yếu đuối, chỉ cần không chú ý một chút liền dẫn đến sinh non hay thậm chí là sảy thai.

Với tình trạng hiện tại của hai người này, bà cảm thấy đôi thê thê trước mắt, có khả năng đối diện với nỗi đau kia cực cao.

"Vậy... có cách nào chữa khỏi không a?" Lâm Ưu mở to đôi mắt, vô cùng lo lắng hỏi, bàn tay đang nắm lấy tay Phó Hân Nhiên, không tự giác siết chặt lại đôi chút, Phó Hân Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương đến hoảng loạn của Lâm Ưu.

Nhẹ nhàng mở bàn tay ra đáp lại Lâm Ưu, toàn bộ sự chú ý của Lâm Ưu đều dồn về phía bác sĩ, cũng không cảm nhận được.

Nữ bác sĩ vừa mở miệng liền tuôn ra một đoạn văn tự dài dòng: " ...... thai phụ cần được nghỉ ngơi, đảm bảo ngủ đủ giác, phải có cảm xúc thoải mái, vui vẻ còn phải chú ý tới vấn đề dinh dưỡng."

"Vì trong giai đoạn đầu của thai kỳ bụng sẽ lớn lên khá nhanh, làm cho nhu cầu ăn uống của thai phụ giảm xuống, lúc này vấn đề dinh dưỡng đặc biệt quan trọng, nhớ căn cứ theo thực đơn ăn uống phù hợp để lựa đồ ăn cho sản phụ, biết không?"

Có vài gia đình vì thai phụ ốm nghén, ăn không vô, ép thai phụ ăn đê bô sung dinh dưỡng, nhưng như vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng, ngược lại tạo thành rất nhiều vấn đề nghiêm trọng không thể cứu vãn.

Lâm Ưu móc di động ra nghiêm túc ghi chú lại từng vấn đề một mới được bác sĩ nói.

"Nhưng quan trọng nhất, trong thời gian mang thai, tốt nhất Alpha nên dùng nồng độ tin tức tố thích hợp để an ủi thai phụ mỗi ngày, như vậy sẽ giúp cảm giác khó chịu khi mang thai trong cơ thể mẹ giảm đi rất nhiều."

Lâm Ưu mặt đỏ tai hồng cố gắng ghi nhớ, khẽ gật đầu một cái, nàng đã từng xem qua cốt truyện của bộ tiêu thuyết này, nên vẫn biết vài vấn đề liên quan tới giả thiết chu kỳ nhiệt này.

"Nhưng không được thả ra quá nhiều, khiến cho thai phụ rơi vào chu kỳ nhiệt, đặc biệt là ba tháng đầu, nhất định phải nhớ kỹ không thế làm chuyện phòng the, đây là vì bảo vệ sự an toàn cho đứa nhỏ cùng người mẹ, ngàn vạn không thể làm bậy." Nữ bác sĩ nghiêm túc nói hết mọi vấn đề cần được chú ý cho nữ Alpha trẻ tuổi đang ngồi trước mắt.

Mặt của Lâm Ưu cùng Phó Hân Nhiên đều đỏ như tôm chín, ai có thể tin được đôi thê thê đã kết hôn hơn một năm, vẫn còn rất ngây thơ trong chuyện này đâu?

Hiếm khi nhìn thấy Alpha đặc biệt nghiêm túc đến mức tự mình ghi chép chi tiết từng vấn đề, nữ bác sĩ đối Lâm Ưu cực kỳ vừa lòng gật gật đầu.

"Vào đợt khám thai tiếp theo, hy vọng còn có thể nhìn thấy cô." Nữ bác sĩ có ý nói một câu, dù sao phần lớn

Alpha hay beta làm ba làm mẹ trong gia đình, đều là người bận trăm công ngàn việc.

Giống như trên toàn thế giới bọn họ là bận bịu nhất, bận đến mức giành giật từng giây để có được một đứa, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lâm Ưu ôm lấy eo Phó Hân Nhiên đứng ngoài cửa nói lời cảm ơn với bác sĩ, "Cảm ơn ngài, tháng sau gặp lại."

"Thai phụ nhớ phải duy trì tâm tình thoải mái vui vẻ đấy

a." Nữ bác sĩ thấy Phó Hân Nhiên không quá thích nói chuyện, cố ý đề ra một câu.

Phó Hân Nhiên mặt đỏ tai hồng gật gật đầu, bây giờ cô chỉ chú ý tới cánh tay đang đặt bên hông ôm lấy chính mình, cùng cơ thể ấm áp phía sau.

Cô có hơi nghi ngờ, người vốn dĩ không thích tiếp xúc với người khác nhất, đột nhiên trở nên vô cùng chủ động, nàng có chút lo sợ khi được quan tâm thế này.

Mãi cho đến khi tới trước cổng nhà, Phó Hân Nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn.

Dì Quế thấy dáng vẻ mơ màng ngơ ngác của Phó Hân

Nhiên, còn tưởng có vấn đề gì lớn, vội vàng tiến lên đỡ lấy

Phó Hân Nhiên.

"Phu nhân thấy khó chịu sao? Sắp vào nhà rồi, Dì Quế có làm mấy món ngon cho con, muốn ăn chút không?" Dì Quế không thèm ngó tới kẻ vừa bước ra khỏi xe, nhanh chân đỡ Phó Hân Nhiên vào nhà trước, bỏ mặc Lâm Uu lạch bạch rớt lại phía sau

Lâm Ưu giao xe cho tài xế, nhắm mắt đuối theo ngay phía sau Phó Hân Nhiên.

Trong đầu Lâm Ưu, đều được lấp đầy bởi lời bác sĩ nói, làm người độc thân từ khi còn trong bụng mẹ đến hơn hai mươi mấy tuổi, đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp tiếp xúc với người mang thai.

Trong lòng rất bất ổn, chậm chạp suy nghĩ ra đủ loại cảnh tượng trong đầu.

Trong các phim truyền hình trên TV thường xuất hiện một loạt vấn đề cẩu huyết như sinh non, ốm nghén, trọng nam khinh nữ, từ tình tiết nhỏ đến lớn đều chạy qua đầu nàng một lân.

Lại nói tiếp, trong quyển sách này, nàng nhớ rõ tiểu bảo bảo trong bụng Phó Hân Nhiên, đến cuối

không thể giữ được, đây cũng là ngọn nguồn dẫn đến hắc hóa lớn nhất.

Ay, Lâm Ưu hít hà một hơi, vội vàng gọi không ngừng trong đầu: "Hệ thống, hệ thống, bạch nguyệt quang của nguyên thân có phải về tới rồi không vậy?"

Hệ thống chậm rì rì ném cái đuôi ra, từ bên cạnh người

Lâm Ưu vòng tới trước mặt, lại lập tức cười hì hì chạy đến bên người Phó Hân Nhiên, tò mò vòng tới vòng lui bên người nàng.

Lâm Ưu mặt vô biểu tình xỉa xói, "Hệ thống có chức năng phòng tối sao? Ta cảm thấy mi cần có người an ủi rồi đấy."

"Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy sinh vật cacbon mang thai, cảm thấy tò mò a" Hệ thống ngẩng đầu lên, lấy lòng bay đến bên người Lâm Ưu.

Lâm Ưu hiện rõ biểu tình hiểu rõ, "Ta biết ngay mà, chắc chắn mi còn chưa tốt nghiệp xong đã chạy ra ngoài mang ký chủ."

"Chuyện này không quan trọng, còn khoảng hai tháng nữa là bạch nguyệt quang tốt nghiệp tiến sĩ, khoảng cách bảo bảo bị cô làm cho sinh non, chỉ còn không đến ba tháng, cô phải nắm chặt thời gian nha." Hệ thống nói xong trực tiếp biến mất.

"Là khoảng tháng bốn, tháng năm trong thai kỳ." Lâm Ưu nheo hai mắt lại, ngón tay thon dài trên tay phải theo thói quen đặt lên trán vuốt ve.

Dì Quế bưng lên bát canh trứng vừa mới được nấu xong, đứng ở bên người Lâm Ưu, cũng tò mò hỏi: "Bốn năm tháng gì a?"

"A không có gì, dì Quế có việc sao?"

"Không có việc gì, Ưu Ưu a, dì muốn nghỉ phép một ngày, tới chùa miếu An Dương xin đèn bình an cho phu nhân cùng đứa nhỏ, con xem có được không?"

"Di Quế muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng được, chỉ là dì không cần đi đâu, chùa miếu An Dương nằm ở giữa sườn núi, cách đây rất xa, con không yên tâm để dì đi một mình, chờ sau này có thời gian rảnh con sẽ tự mình đi cầu." Lâm Ưu nhớ đến miêu tả về chùa miếu An Dương được hệ thống cấp cho, vượt trận trả lời.

Dì Quế ngẫm lại thấy cũng đúng, vui tươi hớn hở đưa canh trứng trên tay qua cho Lâm Ưu, lại quay về phòng bếp nghiên cứu thực đơn dành riêng cho thai phụ.

Một tay dì Quế chăm nuôi Lâm Ưu từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, bây giờ mọi sự vụ lớn nhỏ trong nhà cũng đều là dì Dì Quế phụ Phó Hân Nhiên quản lý, cũng có thể coi là quản gia của Lâm Ưu.

Phó Hân Nhiên nghỉ ngơi trong chốc lát, rốt cuộc cũng hoàn hồn.

Hôm nay Lâm Ưu thật sự là Lâm Ưu sao?

Tay Phó Hân Nhiên nhẹ nhàng đặt lên bụng, trong lòng mơ hồ.

Di Quế từng ngầm nói với nàng, chỉ cần Alpha có con, lòng trách nhiệm sẽ nhanh chóng biến chuyển, tự nhiên sẽ trưởng thành.

Đương nhiên Phó Hân Nhiên biết những lời này được dì

Quế dùng để an ủi cô, suy cho cùng cô cũng không phải là ngốc bạch ngọt ngây thơ đáng yêu không hiểu sự đời gì.

Chỉ là trong lòng tự nhiên có một chút mong chờ.

"Lâm tổng, phương án thực thi công vụ của kế hoạch đã được trình lên đây, ngài cần tôi mang tới cho ngài luôn sao?" Lâm Ưu nhận điện thoại, bên kia liền truyền đến thanh âm của trợ lý nguyên thân.

Nguyên thân có năm vị trợ lý, một trong số đó là trợ lý sinh hoạt chuyên dụng, còn lại là bốn vị trợ lý công việc, người gọi điện thoại tới chính là một trong bốn vị trợ lý công việc đó.

Lâm Ưu khựng người trong chốc lát, lục lọi lại ký ức trong đầu.

Hình như trước đó nguyên thân đã thu mua một công ty phá sản, gần đây đang định sửa sang lại tài nguyên xung quanh một lần nữa, sau đó liên hợp với lĩnh vực kinh doanh khác của nhà mình tạo thành một đợt quảng cáo marketing hoàn mỹ.

Vốn dĩ đối với nguyên thân việc này chỉ là chuyện nhỏ, không cần tự mình xử lý, chỉ là người tiếp nhận phương án lần này lại chính là em họ của nguyên thân.

Vì không muốn em họ chỉ biết lên giường kia làm rớt bát cơm của các công nhân ở công ty con, nguyên thân chỉ đành phân ra một chút tinh lực liếc mắt theo dõi một cái.

"Được, vất vả cho cô." Lâm Ưu học ngữ khí của nguyên thân lạnh nhạt đáp lại.

"Đây đều là việc tôi nên làm."

Lâm Ưu xoa xoa huyệt thái dương, dựa vào ghế xoay trong thư phòng.

Sắp xếp lại mớ thông tin hỗn độn mà bản thân vừa được tiếp nhận vào hôm nay, vào sáng sớm biết được chính mình đã chết, nói không chừng còn đã hỏa táng.

Lại biết được, ở đây mình chính là cặn bã, còn có một vị lão bà có thế hắc hóa muốn đoạt mạng nhỏ của nàng bất cứ lúc nào, bây giờ trong bụng nàng ấy còn có một bảo bảo.

Nàng có chút loạn, cần bình tĩnh suy nghĩ lại một lúc.

"Chừng nào hệ thống mi mới nâng cấp xong a, bên trong tiểu thuyết có rất nhiều miêu tả sơ lược."

"Hơn nữa ta chưa từng làm kinh doanh, mi kêu ta diễn kịch còn có thể, nhưng dính tới chuyện kinh thương, mười phần thì ta tịt mất chín, phần còn lại cũng dốt đặc cán mai." Lâm Ưu khoanh tay dựa vào lưng ghế.

"Ký chủ yên tâm, hệ thống đại viên mãn sẽ vì cô mà trung thành phục vụ hết sức." Hệ thống lập tức mở miệng cam đoan.

"How?"

"Hệ thống có thế lấy ra những phán đoán kinh doanh mà nguyên thân đã từng làm trong tiểu thuyết, cô chỉ cần dựa theo những dự toán trước đó xử lý theo là được, còn lại hệ thống cũng sẽ tự động sắp xếp lại những quyết định sai lầm cho cô, bảo đảm ký chủ không có nỗi lo trong tương lai"

Lâm Ưu nhìn hệ thống càng ngày càng sinh động, cũng chỉ có thể như vậy.

Cho nàng chút thời gian để load lại não, đến giờ nàng vẫn còn có loại cảm giác mơ hồ như đang nằm mơ, cảm giác ngày này của nàng, quá không chân thật.

Trước kia nàng cũng chỉ là một quân nhân xuất ngũ, do chấn thương phải ở nhà nghỉ dưỡng hơn nửa năm.

Vốn dĩ ngày mai đội trưởng còn tính tới thăm mình đây!

Có lẽ kiếp này sẽ không thể gặp lại đội trưởng cùng đoàn đội nữa, Lâm Ưu phiền muộn nhắm mắt lại.

Lâm Ưu 18 tuổi nhập ngũ, 24 tuổi xuất ngũ, nghỉ ngơi một năm, đinh quay về học tiếp đại học.

Xong rồi, nghĩ đến vấn đề học vấn, nguyên thân chính là học bá, không chỉ là nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở đại học lan Nice, mà còn là sinh viên duy nhất có được song bằng.

Mà nàng chỉ là một người bình thường đến không thể thường hơn, ngay cả trình độ học vấn cũng chỉ dừng ở mức phố thông.

Nghĩ đến đây, trước mắt Lâm Ưu tối sầm.

"Chào dì Quế, cháu tới đưa một phần văn kiện cho Lâm tông." Trợ lý beta cung kính lễ phép chào hỏi, đứng một bên chờ dì Quế dẫn đường.

Từ lầu ba biệt thự trở lên, không có thẻ từ đặc chế không thế lên được.

"Ai da, tiểu Tôn, đã lâu không thấy con, cơ thể còn khỏe • đi." Dì Quế vừa nói vừa dẫn nàng lên lầu.

Trợ lý được gọi là tiêu Tôn cười cười, "Cơ thê vẫn rất tốt, ® phiền dì Quế quan tâm, hôm nay phu nhân không ở nhà sao?"

"Có đó, phu nhân đang nghỉ ngơi." Dì Quế bấm mở thang máy, dẫn người đến cửa thư phòng.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Ưu mở mắt ra, "Mời vào."

Phó Hân Nhiên hít sâu một hơi, cô quyết định thử Lâm Ưu một chút, nếu Lâm Ưu còn giống như trước đây, cô sẽ thu hồi chút tâm tư đang xao động kia lại, thanh thản ốn định sinh xong đứa bé rồi đợi ly hôn.

Cô kéo ra một góc chăn, nhẹ nhàng đặt xuống một cái gối đầu có màu sắc hoàn toàn khác biệt với tông màu của bộ chăn ga gối nệm trên giường, nghiêng mình nằm ở một bên, hô hấp dần trở nên bằng phẳng.