Chương 5

Chờ đến khi Lâm Ưu bận bịu xong số công việc đột xuất, đã là 4-5 giờ chiều.

Lâm Ưu nâng cao hai tay, lười nhác vươn vai một cái, a... cơn buồn ngủ cũng kéo đến, sau đó liền mở miệng ngáp to mấy lần.

Từ sau khi xuất ngũ, đã bao lâu nàng không ngồi trên bàn làm việc cả ngày như thế.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang thời gian nghỉ ngơi của Lâm Ưu.

Trong một giây lại biến thành Lâm gia chủ tự phụ văn nhã, nàng hắng giọng vài cái, gật đầu trầm thấp nói:

"Mời vào."

"Ưu Ưu, phu nhân đã ngủ gần được một buổi trưa rồi, nếu còn ngủ tiếp, sợ là buổi tối không ngủ được nữa, vừa lúc con cũng nghỉ ngơi một chút, qua đó xem có được không." Hai tay dì Quế đặt ở bụng trước, cười tủm tỉm đứng ở cửa hỏi.

Lâm Ưu nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Di Quế nhận được đáp án vừa lòng, vui vui vẻ vẻ đi rồi, buổi tối hôm nay bà còn phải làm đồ ăn thật ngon để giúp phu nhân điều trị thân mình.

Lâm Ưu hít sâu một hơi, tuy rằng trong nội tâm tự nói bản thân nên cùng Phó Hân Nhiên làm chị em tốt, nhưng mà làm sao để thành chị em

được đây?

Lâm Ưu trầm mặc vuốt cằm, móc di động ra lên mạng tìm kiếm.

Làm thế nào mới có thể trở thành bạn g thân?

Phía dưới trả lời:

Lúc cô ấy vui vẻ, cùng cô ấy cười.

Lúc cô ấy khổ sở, cùng cô ấy khóc.

Những lúc cô ấy điên khùng, bạn có thể phóng túng bản thân mà điên khùng cùng cô ấy.

Khi bạn thân có điều phiền não bạn sẽ cho cô ấy một chỗ dựa, luôn luôn chú ý đến nội tâm yếu ớt của cô ấy.

Khi cô ấy sinh bệnh, bạn sẽ sốt ruột đến rớt nước mắt, hận không thể chuyến cơn đau kia lên người mình.

Khi cô ấy làm việc ngốc, bạn có thể đứng ra làm người bảo vệ bên cạnh cô ấy.

Biết cô ấy thích ăn món gì, không thích ăn món gì.

Biết chu kỳ nhiệt của cô ấy đến lúc nào, luôn luôn vì cô ấy chuẩn bị tốt thuốc ức chế.

Vĩnh viễn bắt được sóng với cô ấy.

"….…....…...

Ai, bạn thân cũng rất không dễ làm.

Lâm Ưu phiền não nhăn tóc, ai, được rồi, cứ đi một bước lại xem một bước đi.

Trên trang web là câu trả lời dài như một bài văn, tổng kết lại một chút thì chính là đối xử với nàng ấy thật tốt, tốt tới mức độ nào, thì tự mình cân nhắc.

Đọc tới đây nàng không lướt xuống nữa, nên không đọc được dòng chữ cuối cùng nằm ở đáy văn bản.

Chúc mừng bạn, nếu những điều được nêu trên bạn đều làm được, vậy bạn sẽ nhận được một lão bà đáng yêu nha, *nháy mắt*.

Lâm Ưu nghe theo hướng dẫn của hệ thống, thành công tìm được phòng

Phó Hân Nhiên, nàng đứng trước cửa hít ra thở vào, chuẩn bị tâm lý hồi lâu, mới áp xuống được sự khẩn trương trong lòng.

Dù có ở thế giới bên kia, nàng cũng rất ít khi kết giao với người khác ngoài đoàn đội trong quân ngũ, nói chi là kết giao với một người có quan hệ phức tạp thế này, nàng quá khổ.

Cong ngón trỏ lại, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, cốc cốc. Lại yên lặng đứng đó chờ đợi trong chốc lát.

Hửm? Ngủ quá sâu sao? Lâm Ưu nghi ngờ gõ cửa thêm vài lần, đều không có người trả lời.

Đôi mày anh khí hơi nhăn lại, trực tiếp mở cửa phòng ra, bước vào trong, lại không thấy người.

Lâm Ưu quay người bước về phía nhà vệ sinh, cũng không ai.

Ánh mắt Lâm Ưu rơi lên giường, chăn ga vẫn chỉnh tề, chỉ là gối đầu trên giường đã bay mất tăm hơi.

Ô, chẳng lẽ hôm nay Phó Hân Nhiên đổi phòng? Di Quế cũng không có nói.

"Hệ thống, mi giúp ta tìm người một chút." Lâm Ưu cũng không muốn xuống lầu hỏi dì Quế, miễn cho việc bị kéo sang một bên nghe bà ấy trách nàng không đủ quan tâm tới vợ.

Nguyên thân đối với dì Quế - người đã nuôi lớn chính mình, cực kỳ tin tưởng và tôn trọng, mọi chuyện vụn vặt hằng ngày đều cho phép di Quế nhúng tay, từ việc nàng để dì Quế hỗ trợ Phó Hân Nhiên giải quyết sự vụ trong nhà liền có thể dễ dàng nhìn ra.

Dì Quê cũng xem nguyên thân như con gái ruột nhà mình mà lo lắng, vì không muốn để lộ nhân thiết, Lâm Ưu hạ quyết tâm nếu có thể tránh mặt dì Quế ít được bao nhiêu, thì tránh bấy nhiêu đi, miễn cho lòi đuôi.

"Ò, Phó Hân Nhiên đang nằm nghỉ ở phòng ký chủ." Hệ thống quét một vòng biệt thự, cuối cùng tìm được người.

"Không phải theo cốt truyện hai người đã chia phòng ngủ sao? Chẳng lẽ Phó Hân Nhiên không chán ghét mình?" Trong đầu Lâm Ưu hiện ra một cái dấu chấm hỏi siêu lớn.

Theo cốt truyện, trong giai đoạn này quan hệ giữa nguyên thân cùng Phó Hân Nhiên hẳn là không tốt đến vậy, chẳng lẽ có biến động?

Ánh mặt trời chiếu nghiêng lên bức màn, từng cơn gió nhẹ nhàng vỗ lên rèm cửa. Từng giọt nắng chiếu vào trong căn phòng được bài trí vô cùng lịch sự, tao nhã, đơn giản.

Trên giường hiện tại có một mỹ nhân đang ngủ, thân mình nghiêng qua một bên, phập phồng quyến rũ, vài sợi tóc mềm mại đen tuyền rơi lên ga giường màu xám bạc làm người mơ màng.

Lâm Ưu vừa lặng lẽ đẩy cửa ra liền thấy mỹ nhân đang nằm ở một bên, tuy kiểu dáng cùng màu sắc của chiếc gối đầu không tương xứng với bộ chăn ga, nhưng lại đặc biệt hòa hợp với chất màu xám bạc này một cách kỳ lạ.

Bạn thân của mình thật xinh đẹp,

Lâm Ưu đơn phương tự nhận nàng ấy là bạn tốt của mình.

Tay chân rón rén, cùng nhau bước đến, đứng bên mép giường. Nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Phó Hân Nhiên, "Nhiên Nhiên, dậy thôi, tới giờ cơm rồi."

Phó Hân Nhiên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy thanh âm, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nhìn thấy người đứng trước giường đang cúi mình nhìn mình, lập tức tỉnh ngủ trong nháy mắt.

"Mấy giờ rồi?" Sau khi tỉnh ngủ Phó

Hân Nhiên ngượng ngùng đỏ mặt, vờ mang sắc mặt lo lắng nhìn về phía Lâm Ưu, hỏi.

"Đã sắp năm giờ, nếu còn ngủ nữa, tới tối sẽ không ngủ được." Sắc mặt

Lâm Ưu vẫn như thường, âm điệu so với ngày thường mềm mại hơn không ít.

"Tôi ra ngoài trước, em cứ chậm rãi, không cần vội vã."

Phó Hân Nhiên thấy Lâm Ưu chuẩn bị ra ngoài, rơi vào trầm mặc trong cái chớp mắt, "Lâm Ưu, chúng ta nên nói chuyện."

Lâm Ưu nghe thấy tiếng nói có hơi khàn khàn của Phó Hân Nhiên, dừng lại bước chân.

Mình lộ rồi sao? Không có khả năng, mọi nghi vấn nhanh chóng chạy một vòng bên trong đầu, bên ngoài thân thể lại rất thành thật xoay người yên lặng nhìn Phó Hân Nhiên, chờ cô nói tiếp.

Phó Hân Nhiên nhìn Lâm Ưu đang đứng trong bóng tối, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

"Đứa nhỏ, muốn sao?"

Giọng nói khàn khàn thanh lãnh, giống như tiếng sét giữa trời quang, làm Lâm Ưu không rảnh lo chuyện mình có lộ hay chưa, trực tiếp sải chân hai ba bước đi đến bên cạnh

Phó Hân Nhiên, đặt mông ngồi xuống bên mép giường.

Trên khuôn mặt tuấn lệ tú mỹ tràn đầy kinh hoảng, nội tâm thật vất vả lắm mới bình tĩnh lại bắt đầu nhảy lên từng nhịp, quan hệ bạn thân còn chưa thành, mạng chó của nàng đã sắp bay màu rồi sao?

Lâm Ưu ô một tiếng lập tức gào lên:

"Đứa nhỏ vô tội, con bé không có sai a."

Phó Hân Nhiên bị phản ứng của Lâm

Ưu làm cho kinh ngạc đến trở tay không kịp. Nhìn thấy người này vô cùng đáng thương, hai mắt đều sắp tích đầy nước, Phó Hân Nhiên đột nhiên hoảng hốt nhớ tới quá khứ, hình ảnh thiếu nữ mười tuổi rạng ngời như ánh dương vô thức hiện lại trong tâm trí.

Khi đó Lâm Ưu còn chưa phân hóá, vô cùng rộng rãi hào phóng, luôn luôn tươi vui tỏa nắng, vô tình rơi vào trong tim mình.

Nhưng sau khi phân hóa, Lâm Ưu giống như biến thành một người khác, cứ như trở thành một con robot rất sợ người khác tới gần, mỗi ngày đều dùng công việc để vượt qua.

Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên ngây ngốc nhìn chính mình, ánh mắt trông mong, "Thật sự không muốn giữ đứa bé sao? Tôi có thể kiếm tiền nuôi con bé."

Lúc này Lâm Ưu

vô tình quên mất, hiện tại nàng chính là gia chủ Lâm gia có vô số tài sản trong tay, dù có một trăm đứa con vẫn có thể nuôi nối.

"Được thôi, vậy sau này chúng ta phải ngủ chung, chị cũng chịu được sao?" Phó Hân Nhiên sâu kín hỏi ra điều lòng mình muốn biết nhất đó giờ.

Lâm Ưu vội vàng gật đầu không ngừng, chỉ cần giữ được đứa nhỏ, dù phải ngủ cùng nhau cũng có sao đâu!

Ngay cả ôm ngủ hay bế ngủ đều có thế!!

Đầu ngón tay Phó Hân Nhiên căng thẳng, dùng sức nắm lấy chiếc chăn bên dưới, cánh tay run nhè nhẹ, hít một hơi thật sâu, nhìn người trông giống con chó lớn đang dùng ánh mắt vừa trông mong lại đáng thương nhìn chằm chằm chính mình.

Ánh mắt của Phó Hân Nhiên thăng tắp, im lặng nhìn chằm chằm đến mức làm Lâm Ưu sởn tóc gáy, lông tơ dựng lên san sát, không rõ nguyên do, chăng lẽ nàng ấy chưa đủ vừa lòng với câu trả lời của mình sao?

Lâm Ưu lập tức đứng ra đảm bảo, nói: "Sau này tôi sẽ chăm sóc em cùng đứa nhỏ thật tốt, tuyệt đối không để cả hai cảm thấy tổn thương.

cho dù có thể chính bản thân tôi không làm được quá tốt, nhưng về sau tôi sẽ cố gắng để hai ta chung sống hòa hợp, mọi chuyện trong quá khứ đã qua rồi, tương lai sau này sẽ là một khởi đầu mới."

Phó Hân Nhiên gật gật đầu, không nói chuyện, dời ánh mắt từ trên mặt

Lâm Uu đi.

Đến khi thấy bóng đáng Phó Hân

Nhiên rời đi, Lâm Ưu mới khe khẽ thở ra một hơi.

Dùng sức vuốt ngực, nguy hiểm thật, g thiếu chút nữa là xong mạng chó của mình rồi.

Sau khi Phó Hân Nhiên quay về phòng ngủ của mình, ánh mắt nhìn vào hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương, "Đứa nhỏ thật sự có ma lực lớn như vậy sao?"

Nếu không phải ngửi được tin tức tố của Lâm Ưu, cô thật sự cho rằng

Lâm Ưu đã bị một kẻ nào đó không biết tên thế thân.

Thật sự quá khác, "Có lẽ đây là một sự khởi đầu tốt chăng?" Phó Hân Nhiên lẩm bẩm tự nói, khi đó gả cho Lâm Ưu, cô nguyện ý.

Nhưng lại không hâm nổi cục đá, biếu cảm áy náy luôn xuất hiện trên mặt Lâm Ưu kia làm cô thở không nối.

Lâm Ưu dựa theo lời dì Quế nhắc nhở, cũng không muốn Phó Hân Nhiên vất vả như vậy, trực tiếp đơn phương thông báo ngay trong nhóm chat gia tộc tin Phó Hân Nhiên mang thai.

Mạnh mẽ làm nổ một mảnh người. ®

Hàng loạt bao lì xì nối đuôi nhau trồi lên, chiếm trọn màn hình bằng một màu đỏ thắm từ đầu tới cuối.

Hỉ khí lan tràn kéo theo một loạt lời chúc, "Chúc mừng chị họ cùng và chị dâu có được bảo bối."

Tùy ý mở ra một bao lì xì liền nhận được mức tiền cao nhất có thể chuyển.

Trong nhóm chat Gia tộc có hơn ba mươi người, WeChat nhanh như chớp chuyển tới từng khoản bao lì xì,

Lâm Ưu lòng vui rạo rực nhận lây mấy chục bao lì xì trị giá vạn tệ.

"Nhà chúng ta hài hòa vậy sao?"

Lâm Ưu nhận bao lì xì đến cực kỳ vui vẻ, rốt cuộc nàng cũng mặc kệ bao lớn hay nhỏ, chỉ biết mỗi lần đều nhận được nhiều nhất.

Thích nhất hình thức tặng bao lì xì đặc biệt như này.

"Lần đầu tiên thấy chị họ đoạt bao lì xì, tốc độ còn nhanh như vậy, có chút không quen nồi."

"Đúng, đúng......"

"Mấy đứa cho rằng ai cũng giống như mấy đứa sao? Trong nhà chúng ta đứa nhỏ ngoan nhất chính là Ưu Ưu, đã sớm kết hôn từ đời thuở nào, giờ tỷ tỷ mấy đứa có con luôn rồi, vậy mà ngay cả bạn gái mấy đứa cũng không có, xấu hổ không hổ thẹn a."

"Đúng rồi, Lâm tam nhi, con nhìn mình xem, đã bao lớn rồi mà vẫn còn bơ vơ một mình thế kia, nếu muốn người làm mẹ như ta không mong con kết hôn nữa, ít nhất cũng phải cho mẹ bế cháu gái a."

Kế tiếp chính là vô số người hối cưới, hối sinh, trong nhóm chat gia tộc cực kỳ vui vẻ, tất cả đều là chat thoại dài 60 giây, xem đến da đầu

Lâm Ưu đều trở nên tê dại, lập tức thoát app tắt máy.

Xem ra mấy chuyện thúc cưới thúc sinh vẫn luôn là vấn đề vô cùng khủng bố.

Trên tay nhận được một vạn năm ngàn tệ tiền lì xì, Lâm Ưu say mê nhìn trong chốc lát, liền tính chia hết cho Phó Hân Nhiên.

Lấy quan hệ bạn thân tri kỷ, nhìn xem mọi người chúc phúc.

Nhiên, lịch sử trò chuyện cuối cùng của hai nàng vẫn là một dòng chúc nhau năm mới vui vẻ vào đầu năm

như cũ.

Loại quan hệ hôn nhân loãng hơn không khí này, thực sự quá bức người.

Tuy rằng phía dưới đột nhiên nhiều thêm hai lượng thịt, làm người khó có thể tiếp thu, nhưng việc nàng không quen nhất chính là nhìn thấy lão bà mới cưới của mình, còn cảm thấy bản thân mình làm tổn thương người ta.

Không muốn cưới thì trực tiếp từ chối là được rồi, giả bộ thanh cao làm quái gì?

Lãng phí tâm sức mọi người. S°

Di động Phó Hân Nhiên đột nhiên rung lên một cái, mở lên xem thử liền nhìn thấy trong Wechat có tin nhắn mới, sau khi thấy ai gửi tin nhắn tới lại càng thêm kinh ngạc.

Hai mày chau lại, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn nhấp mở khung thoại, thình lình lọt vào trong tầm mắt chính là một vạn năm trăm ngàn tiền chuyển khoản, còn có lời chúc đến từ gia tộc.

Phó Hân Nhiên nhận lấy bao lì xì, gửi qua một cái dấu chấm hỏi.

"Đây là tiền chúc phúc gia tộc gửi cho đứa nhỏ nhà chúng ta, tôi muốn chuyển qua cho em, nên thay em lấy trước."

Khi nghe Lâm Ưu nói tới mấy chữ đứa nhỏ nhà chúng ta, Phó Hân Nhiên cười sáng lạn, giống như ánh mặt trời sáng chói đầu mùa xuân, tuy lạnh mà ấm áp, ừm, biểu hiện cũng không tệ lắm, Phó Hân Nhiên vừa lòng gật gật đầu.

Đối với sinh hoạt trong tương lai, cô có chút mong đợi.