Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sao mình lại cảm thấy, thật ra Phó Hân Nhiên không quá chán ghét nguyên

thân như trong tiểu thuyết đã viết nhỉ? Lâm Ưu chống tay lên bàn nghĩ đến

một màn xấu hổ đến muốn độn thổ kia vào sáng hôm nay.

Chẳng lẽ là vì trong giai đoạn hiện tại nguyên thân còn chưa kịp đối xử tệ

hay làm ra những chuyện quá mức ác độc với nàng ấy, đã bị nàng xuyên vào

sao?

Những chuyện trước kia nguyên thân từng làm, hình như Phó Hân Nhiên bây

giờ cũng không có để trong lòng, quả nhiên là vai ác đẹp người đẹp nết, nếu

không tới bước đường cùng, chắc chắn không hắc hóa.

Rầm, Lâm Ưu đập mạnh một cái lên mặt bàn làm việc được làm bằng gỗ đặc,

thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải bảo vệ tri kỷ mới của mình thật tốt.

Để nàng ấy sớm sinh hạ hài tử xong, quay lại vẻ mỹ lệ ban đầu, còn nàng sẽ

lui về sau hộ giá.

Aizz, tay có hơi đau, Lâm Ưu cúi đầu thầm xoa xoa lòng bàn tay.

Trên bàn bày ra một đống văn kiện đã được phân loại, Lâm Ưu vậy mà một

cái cũng không mở ra xem.

Ngược lại thoải mái sải bước đi dạo quanh đại văn phòng của nguyên thân,

căn phòng này đại khái rộng khoảng 400 mét vuông, chia thành phòng thay

quần áo, phòng nghỉ trong ngoài, nhà vệ sinh, phòng tập thể ŧɦɑσ, thư phòng,

còn có một cái bếp nhỏ.

Đầu bếp tư nhân của Lâm Ưu sẽ tới đây nấu cơm cho nàng vào khoảng 11

giờ, đúng 12 giờ sẽ vào bàn ăn cơm.

Không gian rộng lớn được sắp xếp đến gọn gàng ngăn nắp, phong cách văn

phòng vô cùng đơn giản thanh lãnh, ở hai mặt trái phải của văn phòng đều là

cửa sổ bằng kính to rộng sáng ngời.

Lâm Ưu lắc lư hết một vòng, phát hiện nơi đây không có gì đáng xem, chỉ có

thể tiếp tục trở lại chiếc ghế chủ tịch mềm mại thoải mái, mở ra xấp văn kiện

hoàn toàn xem không hiểu nổi một chữ, ở trang đầu tiên của văn kiện đều

viết rõ tên dự án.

“Cô cẩn thận nghĩ lại.”

Hửm, tôi cẩn thận nghĩ lại chuyện gì? “Đậu xanh, ai đang nói chuyện.” Lâm

Ưu lập tức bật người đứng lên.

Ánh mắt sắc bén chậm rãi lướt qua căn phòng, vừa rồi nàng nghe thấy có

người nói chuyện, kêu nàng cẩn thận nghĩ lại.

Thanh âm này thật quen tai, những đã nghe qua ở nơi nào? Hình như là từ

trong đầu nàng truyền đến, Lâm Ưu nhíu mày, duỗi tay ấn xuống điện thoại

bàn, trong văn phòng chỉ có một mình nàng, vì phòng ngừa vạn nhất.

Tâm Lâm Ưu trầm xuống, đối điện thoại bàn mở miệng nói: “Tôn Duyệt, Lý

Bình, hai người vào đây.” Đây là hai vị trợ lý của Lâm Ưu.

Trợ lý của nàng đều là beta, beta là hình thể ổn định nhất, sẽ không có chu kỳ

nhiệt, cũng sẽ không bị tin tức tố quấy nhiễu, có thể toàn tâm toàn ý lai đầu

vào công tác.

Một nam một nữ trước sau tiến vào văn phòng, “Lâm tổng.” Hai vị tinh anh

đứng nghiêm trước mặt Lâm Ưu.

Lâm Ưu gật gật đầu, “Hai người đi kiểm tra xung quanh văn phòng đi.”

Hai người cũng không hỏi nhiều, chỉ nghe lệnh gật đầu, tách nhau ra kiểm

tra.

Hai tay Lâm Ưu rũ xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về bức họa điền viên được

treo trên tường.

Lâm Ưu lúc này, giống như một con sư tử yên tĩnh, ánh mắt trầm lặng khí thế

nghiêm nghị, hơi ngẩng đầu, phát ra khí tràng tự phụ cùng lạnh nhạt độc hữu.

Tôn Duyệt kiểm tra xong đứng ra trước, thấy Lâm Ưu đang lẳng lặng đứng ở

nơi đó, cung kính nói: “Lâm tổng không có gì bất thường.”

Chẳng lẽ có gián điệp thương mại sao? Xem tư thế này của Lâm tổng, chẳng

lẽ đã có người mai phục trong văn phòng.

Phạm vi não động của Tôn Duyệt dần mở rộng ra, ngày hôm qua tâm tình

của Lâm tổng thật vất vả lắm mới tốt một chút, hôm nay lại quay về dáng vẻ

lạnh lùng bạc tình như xưa, không biết hôm nay nhân viên có phải ở tăng ca

hay không a.

Lý Bình cũng bước ra, dọn dẹp xong các dụng cụ kiểm tra, đứng ra báo cáo,

“Lâm tổng, tôi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.”

“Ừm, hai người đi làm việc trước đi.” Lâm Ưu gật gật đầu để bọn họ tiếp tục

làm việc.

“Đúng rồi, Lâm tổng, giữa trưa hôm nay chị cả của phu nhân có hẹn ngài ăn

cơm, ngài xem thử?” Tôn Duyệt đem tin nhắn đại tiểu thư Phó gia vừa mới

gửi tới báo cho Lâm Ưu.

Lâm Ưu nhướng mày, chị cả Phó Hân Nhiên sao?

Người thừa kế của Phó gia - Phó Hân Ngôn, cũng chính là vị đầu tiên được

Phó Hân Nhiên ân cần chuẩn bị một vụ tai nạn giao thông, trực tiếp giúp

nàng ta offline.

Nàng nhớ rõ theo cốt truyện, vị chị cả của Phó gia này không cùng mẹ với

Phó Hân Nhiên, quan hệ của hai người cũng không hoàn toàn thân thiết, nàng

nên đi gặp xem thử.

“Tôi biết rồi, có nói tới địa điểm gặp mặt sao?”

“Nhà hàng Minh Khê ở trung tâm thành phố.”

“Được rồi, hai người đi ra ngoài làm việc đi.”

Lâm Ưu nhìn Lý Bình đặt dụng cụ lên bàn, nàng biết thứ này, là dụng cụ có

thể kiểm tra được sóng điện tử bất thường.

Trên màn hình hiển thị, tất cả đều bình thường.

Được rồi, mặc kệ nó. Lâm Ưu bực bội gãi gãi đầu, tiếp tục phân cao thấp với

chồng văn kiện trước mặt, ý thức trách nhiệm trong lòng, không cho phép

nàng rảnh rỗi, không xem qua nội dung mà dám ký tên.

Tiếp tục xem mớ văn kiện vừa mới nhìn dở ban nãy, ánh mắt Lâm Ưu tự

nhiên tụ lại phần lưu trình của dự án đầu tiên, mày chau lại, con số này rõ

ràng là sai, sao lại có thể giao lên đây đâu?

Hửm!?

Hửm?! Mình vậy mà nhìn ra được!

“Suỵt… A…” Lâm Ưu rên một tiếng ôm lấy đầu.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra một đoạn ký ức lớn, đủ các loại thuật ngữ kinh

doanh, thủ đoạn, nhiều đến sắp làm đầu Lâm Ưu nổ tung.

Lâm Ưu lắc lắc đầu, cúi xuống bàn thụ động tiếp nhận ký ức, đây là số ký ức

thoải mái đến muộn của nguyên thân sao?

Ký ức đột nhiên bị nhét vào trong đầu, giống núi từ đơn tiếng Anh vừa mới

học được kia, tuy một chữ cũng không nhớ kỹ, nhưng vẫn có ấn tượng với

nó.

Rầm, Lâm Ưu ngã lên bàn.

Lâm Ưu hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ lên, gân xanh trên trán cũng trồi lên

theo, mồ hôi lạnh trên người nhanh chóng làm ướt quần áo của nàng, trong

đầu như đi tàu lượn siêu tốc, xem xong bức tranh này lại nhảy tới bức số hóa

khác.

Nàng nhớ ra điều mình quên mất vào hai ngày này, cha mẹ nguyên thân đâu?

Trong tiểu thuyết không nhắc tới, không biết còn tưởng cha mẹ nguyên thân

chết hết rồi. Vừa mở đầu truyện, nguyên thân đã làm gia chủ Lâm thị, tiếp

quản tập đoàn Lâm thị, chưa từng thấy qua vai diễn của cha mẹ nàng.

“Ưu Ưu mommy phải đi tìm mẹ con, con ở lại cố gắng học tốt.” Mẹ Lâm Ưu

lạnh nhạt vô tình, vỗ vỗ vai Lâm Ưu mấy cái liền ngồi lên máy bay đi rồi.

Khi đó nguyên thân Lâm Ưu chỉ mới 18 tuổi, vừa mới vượt qua kỳ phân hóa

muộn lần thứ hai.

“Cưới con bé, là lựa chọn tốt nhất đối với con, nếu hiểu tận gốc rễ, con bé

cũng sẽ không ghét bỏ con.” Chỉ với một cuộc gọi vượt qua đại dương xa xôi

rộng lớn, nhẹ nhàng định ra chung thân đại sự của nguyên thân Lâm Ưu.

Nguyên thân Lâm Ưu tựa như một con robot, tiếp nhận mệnh lệnh lạnh nhạt

này, đồng thời trong lòng dần chất chứa mâu thuẫn cùng uất hận.

Má ơi! Tự nhiên trong đầu bất thình lình nhảy ra một bộ phim, chuyển động

không ngừng trong đầu làm nàng cảm thấy rất mắc ói, thật quá khó chịu. Tay

Lâm Ưu chống lên bàn, với lấy ly trà bên cạnh nuốt xuống một ngụm.

Nước trà đậm đà, thanh tẩy cảm giác ghê tởm trong miệng.

Những gì Lâm Ưu vừa mới xem được, đều là ký ức của nguyên thân, đây là

phần nội dung không được đề cập trong cốt truyện.

Lâm Ưu xoa xoa huyệt Thái Dương, sắc mặt tái nhợt, nàng mới chỉ thấy

được ký ức từ 16 đến 19 tuổi của nguyên thân.

Không thể không nói, cách đại gia tộc bồi dưỡng người trong nhà thật sự quá

khác biệt so với cách giáo ɖụͼ học sinh bên ngoài.

Nguyên thân vừa tròn 16 tuổi, đã bắt đầu làm quen với việc xử lý và dàn xếp

các sự vụ kinh doanh của tập đoàn.

Khi đó thủ đoạn của nguyên thân vẫn còn non nớt, nhưng từ nhỏ đã được mẹ

mình bồi dưỡng mưa dầm thấm đất, sau khi được va chạm thực tế với những

kiến thức kinh thương, liền có thể nhẹ nhàng ứng đối tốt những lưu trình

phức tạp trong công ty.

Nguyên thân của những năm trước 16 tuổi, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ

cười mỉm, sẽ cùng bạn chơi bóng rổ, chơi game với nhau.

Nhưng đến sau 16 tuổi, quan hệ giữa hai mẹ nguyên thân xảy ra vấn đề,

người mẹ Alpha của nàng vội vàng giao gia tộc lại cho nguyên thân, lên máy

bay đi biệt tăm biệt tích mấy năm trời.

Hơn nữa bây giờ nàng mới biết được, giới tính lần đầu tiên nguyên thân phân

hóa thành vậy mà không phải Alpha, mà là beta.

Về nguyên nhân cụ thể, trong đoạn ký ức này không có.

Sao cứ cảm thấy mọi chuyện xung quanh bây giờ càng ngày càng phức vậy?

“Hệ thống, hệ thống, mi đi ra cho ta.” Lâm Ưu hô to gọi hệ thống trong đầu.

Cốc cốc, nghe thấy tiếng gõ cửa Lâm Ưu lập tức quay về dáng vẻ đoan chính

“Vào đi.”

“Lâm tổng, đã gần tới giờ hẹn, chúng ta nên xuất phát rồi, ngài có khỏe

không?” Tôn Duyệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Ưu, liền lo lắng hỏi, nếu

không phải trên môi vẫn còn chút màu sắc nhờ son môi che giấu, bằng không

e rằng mặt nàng có thể hòa với mặt giấy trên bàn.

“Tôi ổn, anh đem xấp dự án này trả về đi, để Lưu tổng giám tự giác ngộ ra

vấn đề trong đó. Tôi đi thay quần áo, hai phút nữa xuất phát.” Lâm Ưu học

theo phương pháp xử trí của nguyên thân trong trí nhớ, kêu người rút chồng

văn kiện bị sai số liệu rõ ràng về.

Tôn Duyệt thấy Lâm Ưu không có ý nói tiếp, liền gật đầu nhận lệnh, đưa tay

ôm lấy chồng văn kiện xong, liền quay người đi ra ngoài.

Lâm Ưu đứng dậy đi đến phòng thay quần áo, tùy ý lấy một bộ tây trang màu

màu xanh đậm, sửa sang lại dung mạo và đầu tóc một chút, còn đeo lên chiếc

kính gọng vàng dùng để che giấu bản thân.

Đôi mi anh khí cong dài nhưng không mất đi vẻ sắc bén, chiếc mũi cao

thẳng, con ngươi thâm thúy lạnh nhạt cùng khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ được

phản chiếu lại trong gương, Lâm Ưu vừa lòng gật gật đầu, thực hoàn mỹ.

Kỳ thật dáng vẻ tươi cười của Lâm Ưu mới đẹp nhất, hai má lúm đồng tiền

nhàn nhạt trên má, làm cả người nàng nhìn dịu dàng hơn không ít.

Trong phòng ăn riêng nhà hàng Minh Khê, nữ nhân có mái tóc dài mềm mại,

vóc người cao gầy được phủ bởi một chiếc váy dài bó sát màu đen.

Đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước, hàng mi cong dài, nằm dưới là đôi con

ngươi lặng lẽ yên tĩnh như mặt hồ nước, có thể làm da đầu người ta cảm thấy

tê dại.

Lâm Ưu khẩn trương ngồi ở một bên bàn tròn, nhìn về phía chị cả của tri kỷ

nhà mình, với khí thế này, khó trách vì sao Phó Hân Nhiên phải trực tiếp tiễn

người đi, hoàn toàn không dám đối đầu trực diện.

“Nhiên Nhiên mang thai?” Đây rõ ràng là câu khẳng định, mí mắt của Phó

đại tỷ vừa nhấc lên, lời mới ra lập tức mang theo sát khí.

Lâm Ưu nỗ lực giữ vững vẻ lạnh nhạt trên mặt, thấp giọng trả lời: “Đã hơn

một tháng.”

“Ừm, Nhiên Nhiên mang thai, yêu cầu của tôi đối với em không cao, chỉ cần

vợ vợ quan tâm lẫn nhau mỗi ngày, em có thể làm được sao?” Phó Hân Ngôn

gắp lên một chiếc lá xanh đặt vào trong chén, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.

“Khụ, đều là việc em nên làm, em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Lâm Ưu

ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phó Hân Ngôn, nghiêm túc hứa hẹn.

“Chỉ hy vọng được như thế, đây là quà tôi tặng cho Nhiên Nhiên, em mang

về cho em ấy đi.” Phó Hân Ngôn chỉ chỉ hai cái túi màu đen được đặt ở một

bên.

Lâm Ưu gật gật đầu, trên mặt treo lên một nụ cười tươi miễn cưỡng, cứng

ngắc nói cảm ơn: “Cảm ơn chị.”

Em gái có thai phải là chuyện nên vui vẻ chứ, sao người này lại dùng túi màu

đen để đựng quà vậy? Không phải nên vui mừng chút sao?

Nếu lấy số quà này về, liệu có bị Phó Hân Nhiên quăng ra ngoài không?

Hay là nói cách thức tặng quà của hai chị em nhà này không giống như người

bình thường?

“Ừm, bình thường em cũng nên giữ gìn sức khỏe, tôi còn việc phải rời đi

trước, em thay tôi chuyển lời cho Nhiên Nhiên một tiếng, lần sau tôi sẽ đi tới

thăm em ấy.” Phó Hân Ngôn nói xong liền đứng dậy rời đi.

Lâm Ưu đứng dậy định tiễn tới cửa, lại bị Phó Hân Ngôn ngăn lại, kêu nàng

ở lại dùng bữa.

Lâm Ưu nhìn một bàn cơm trừ bỏ kia một dĩa rau xanh đã bị Phó đại tỷ gắp

một đũa ra, số đồ ăn còn lại, căn bản không đu͚ng đến.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy được người có khí chất cường thế như vậy, chỉ

cần lẳng lặng ngồi một chỗ cũng có thể làm mình cảm thấy khó chịu.

Lâm Ưu cũng không ăn uống, đưa tay xách lấy quà, cùng trợ lý sinh hoạt đã

chờ sẵn bên ngoài rời đi, vẫn là nên quay về văn phòng của nàng để ăn trưa

đi, tay nghề của vị đầu bếp tư nhân kia thật sự rất tốt a.
« Chương TrướcChương Tiếp »