Ngự Phồn Hoa

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: cổ đại, cung đình, ngược luyến tình thâm Edit: kannie94 Độ dài: 46 chương + Kết thúc + Ngoại truyện Convert: lil_ruby @Tangthuvien.com Lần đầu gặp nhau trong rừng hoa hạnh, nàng vẫn còn là t …
Xem Thêm

Chương 11
Đêm đến, tiếng vó ngựa trong trẻo như mưa rơi, các tướng quân mang theo thủ hạ bước vào phủ tướng quân. Nay chiếm thành đã hơn một tháng, triều đình phương bắc còn chưa có phản ứng gì, Thượng tướng quân hạ lệnh triệu tập các tướng lĩnh bố trí phòng thủ.

“Đều đến cả rồi sao?” Nhận lấy bội kiếm thân vệ đưa tới, Giang Tái Sơ thuận miệng hỏi.

“Mạnh tướng quân còn chưa tới.” Thân vệ do dự một lát, “Đã phái thân vệ đến, nói là chậm một chút.”

Trong lòng Giang Tái Sơ cảm thấy chút bất an: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mạnh Lương không biết là ai đến nghị sự trễ thì nghiêm trị không tha sao?” Giang Tái Sơ lạnh lùng nói, “Đi, bắt hắn kéo qua đây cho ta!”

Ước chừng sau nửa nén hương, trong phòng nghị sự, các tướng quân đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Thượng tướng quân ngồi ở cạnh bàn, ngón tay gõ lên bàn, từng nhịp từng nhịp, mặc dù không có quy luật nhưng tự dưng lại khiến cho mọi người cảm thấy tim đập nhanh.

Đại môn bị đẩy ra.

Mạnh Lương vẻ mặt hoảng loạn chạy lại gần, quỳ xuống nói: “Tướng quân, Mạnh Lương đến chậm. Cam nguyện bị phạt.”

Ánh mắt Giang Tái Sơ đảo qua một vòng trên người hắn, hờ hững nói: “Chuyện gì mà muộn?”

“Ta, ta…” Mạnh Lương rõ ràng khó có thể mở miệng, thật lâu sau mới nói, “Giờ ngọ uống nhiều rượu, kết quả là lệnh bài cấp cho đã đánh mất.”

Giang Tái Sơ cầm kiếm lên, lệ quang vừa hiện, các quân sĩ không ai dám mở miệng, không khỏi ngừng thở, không biết tướng quân có nổi trận lôi đình hay không.

Thật lâu sau, lời quở trách như mong đợi vẫn chưa truyền đến, Mạnh Lương đánh bạo, ngẩng đầu nhìn một cái, đã thấy Thượng tướng quân đứng ở bên giường, ánh mắt dường như có chút mờ mịt. Một lát sau, hắn đổi tầm nhìn, nhìn chư tướng bên dưới: “Mạnh Lương uống rượu hỏng việc, làm mất lệnh bài trong quân, tự đi lĩnh năm mươi gậy, phạt ba tháng bổng lộc.” Hắn dừng một chút, trong giọng nói phảng phất có chút tiêu điều, “Hôm nay giải tán đi, Cảnh Vân lưu lại.”

Mọi người đều nhìn ra trong lòng Thượng tướng quân đang bốc hỏa, cũng không có người có dũng khí có ý kiến gì, vội vàng rời đi. Cảnh Vân ngầm hiểu, đợi cho mọi người đi hết, thị vệ truyền mật báo về: “Bên kia không có người .”

Lòng Cảnh Vân trầm xuống, phất tay, xoay người vào trong.

“Thế nào?” Sắc mặt Giang Tái Sơ cực kỳ bình tĩnh.

“Nàng ta… hình như là cầm lệnh bài của Hổ Báo Kỵ, đã đi rồi.” Cảnh Vân khổ sở nói, “Khó trách mấy ngày nay cố ý tiếp cận Mạnh Lương.”

Giang Tái Sơ lại cúi đầu, vẫn còn cười một tiếng, đang lúc ánh sáng đang tắt dần, hắn nói không nên lời.

“Cảnh Vân, đệ thay ta đóng giữ ở đây, mọi sự lấy làm trọng.”

“Tướng quân!” Cảnh Vân thở dài, can ngăn, “Hay là ta đi…”

Giang Tái Sơ chỉ phất tay, “Ta sẽ quay về ngay lập tức.”

Hắn càng thờ ơ như vậy, Cảnh Vân càng hoảng sợ, “Huynh có biết nàng ta đi đâu không?”

“Đi đâu?” Giang Tái Sơ cười nhẹ, “Tất nhiên là trở về chốn cũ.”

Cảnh Vân nhìn bóng lưng của hắn, vội vàng nói: “Ta đi gọi binh mã…”

Giang Tái Sơ phất tay: “Ta xuất phát liền, không cần kinh động bất kỳ kẻ nào.”

“Tướng quân, huynh sẽ gϊếŧ nàng ta sao?” Cảnh Vân đứng tại chỗ, rốt cuộc vẫn nói, “Vẫn là gϊếŧ đi, chấm dứt như vậy, đều là giải thoát đối với huynh và với cả nàng ta.”

Câu nói kia giống như một lời khẩn cầu, lệ khí vẫn phủ đầy trên gương mặt tuấn mỹ của Giang Tái Sơ như trước, hai hàng lông mày khẽ chau lại, lúc mở miệng đã mang theo âm thanh sát phạt: “Ta biết rồi.”

—–

Duy Tang ôm đầu gối ngồi giữa nơi núi trọi, không dám đốt lửa, chỉ có thể cuộn tròn thân, tựa vào bên cây mà ngủ.

Vào ban đêm, tuy là giữa hè, rốt cuộc vẫn có chút lạnh lẽo, muỗi lại nhiều, nàng ngủ một lát, lại lập tức bừng tỉnh, nhìn một mảnh tối đen trước mặt, cảm thấy cuối cũng cũng kiên định mấy phần.

Hôm trước nàng thừa dịp Mạnh Lương say rượu, lặng lẽ cầm lệnh bài đi.

Bỏ qua ước định, nàng cầm lệnh bài đưa cho Vị Hi, bảo nàng ta cưỡi ngựa đi về phía tây, còn mình thì trăm cay nghìn đắng theo vết nứt trên Độc Tú Phong đi ra ngoài, đi hướng nam trước, rồi rẽ sang hướng tây.

Có lẽ Giang Tái Sơ cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nàng dụi mắt, lấy bánh nướng áp chảo trong bọc quần áo ra, bẻ một nửa, đặt ở trong miệng chậm rãi cắn. Bánh nướng áp chảo chắc là do để lâu, cảm giác vừa khô vừa ráp, nàng lại đi đến bờ sông, vốc tay xuống nước, uống vài hớp.

Nước sông lẳng lặng phản chiếu một mảnh hỗn độn trên người nàng, nàng đi không ngủ mấy ngày nay, hai chân hiện tại vừa mỏi vừa đau, nhưng Duy Tang ngồi xuống, nói với mình không thể dừng lại.

Nàng không xác định Giang Tái Sơ sau khi biết mình bỏ trốn có giận dữ hay không, có lẽ… Nàng chẳng qua là quá lo lắng, dù sao hiện tại đối với hắn, nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Trừ khi, trừ khi… Hắn không bỏ được, là muốn mình phải chết.

Ở xa bỗng nhiên nổi lên tiếng chim cú, thảm thiết như muốn xé rách bầu trời đêm yên tĩnh.

Duy Tang bỗng nhiên ngồi dậy, đáy lòng cũng nặng trĩu.

Tín hiệu này, đồng bạn ở dưới chân núi nói cho nàng biết, Giang Tái Sơ… đã bắt đầu truy lùng. Nàng phải nhanh chóng chạy xuống chân núi, chuẩn bị ngựa, thúc ngựa thoát khỏi đây.

Duy Tang không dám dừng lại, cắn răng đứng lên, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lờ mờ trên bầu trời, miễn cưỡng xác định hướng đi.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được con đường này không dễ đi, nhưng vì đi vội vội vàng vàng, nàng chỉ chuẩn bị một ít thức ăn, nay giày vải đã rách nát, nhưng cũng chỉ có thể dùng vải bố đơn giản buộc lại, bước thấp bước cao tiếp tục đi về phía trước.

Con đường núi này hiếm có người qua lại, cũng không thể gọi là đường mòn, bụi gai đá vụn khắp nơi, thỉnh thoảng đâm vào lòng bàn chân, nàng lại giống như không cảm thấy… Cảm giác sợ hãi khi có người đuổi theo phía sau thúc giục nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng tiến về phía trước.

Lại đi qua hai mỏm núi, hẳn là đã ra khỏi vùng núi của thành Trường Phong, tới cảnh nội huyện Lang Khê.

Duy Tang lau những giọt mồ hôi trên trán, đã không còn dám nhìn máu tươi loang lổ trên chân, chỉ đoán chừng canh giờ, bỗng nhiên bên trong núi sâu, một đám quạ vẫy cánh, ào ào bay tới.

Duy Tang vội vàng giấy mình sau cây đại thụ, tập trung nín thở, lại nghe được một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.

Dường như là có người đã đuổi theo hướng mình đi mà tới.

Nàng không dám tùy tiện hiện thân, trong lòng như có vật gì đè nặng, tim đập liên hồi.

“Quận chúa, đi mau!” Giọng nói sắc nhọn của cô gái xé rách sự yên tĩnh giữa chốn rừng núi, đâm thẳng vào tai Duy Tang.

“Quận chúa, đừng ra!” Cô gái vừa chạy tới vừa khàn giọng kêu, rất nhanh, Duy Tang nghe thấy tiếng binh khí, không quá hai chiêu thì có một người rên hừ một tiếng, nặng nề té xuống đất.

Sống lưng Duy Tang dính sát vào cây, trong phút chốc mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân mỗi một tấc da tấc thịt và thần kinh đều căng thẳng .

Giọng nam nhân trầm xuống: “Các ngươi dùng cách gì để liên lạc với nhau?”

Phía trước, cô gái kia xì một tiếng khinh miệt, không hé nửa chữ.

Khẽ cười một tiếng, vật thể bén nhọn đâm thấu cơ thể, có lẽ còn có tiếng máu tươi chảy xuống.

Duy Tang theo bản năng đưa tay lên, dùng sức cắn cổ tay của mình.

“Hàn Duy Tang, dưới chân núi tổng cộng có ba mươi bảy người, hai mươi nữ tử, mười bảy nam tử. Nếu ngươi không muốn bọn họ chết thì tự mình đi ra.” Giọng nói nam nhân không thèm đếm xỉa tới, thậm chí còn cười nhẹ một tiếng, “Ngươi nên biết, ta đã tìm được nơi này, ngươi chạy không thoát đâu.”

Duy Tang hít một hơi thật sâu, dường như muốn tống hết mọi sợ hãi ra khỏi cơ thể, nặng nề phun ra ngoài.

Móng tay bấu thật sâu vào lòng bàn tay, nàng chậm rãi bước ra: “Ta ở trong này.”

Trong tay Giang Tái Sơ cầm một thanh trường thương (*) màu bạc, bởi vì ngược sáng, nàng không thấy rõ nét mặt của hắn lúc này. Cũng không biết, hắn thường ngày cao quý tuấn mỹ như vậy, trên mặt có máu sẽ trông như thế nào.

(*) trường thương: giáo dài

Nàng chỉ dựa vào hướng giọng nói của hắn mà đi tới, mũi giáo kéo dài trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Lúc này đây, quả thật là chạy không thoát .

Hắn xưa nay chỉ dùng bội kiếm Tiên hoàng ban cho, gọi là kiếm Lịch Khoan, kiếm thuật cũng là nhất nhì, nhưng nàng biết hắn thật ra dùng kiếm không nhiều. Bởi vì trên chiến trường, khi gϊếŧ người, hắn thích dùng trường thương.

Lần này, hắn tự mình đi tìm nàng, chính là mang theo trường thương.

Mơ hồ cảm thấy một trận kình phong cuốn qua, sau đó lại ứ đọng trên ngực, Duy Tang nhắm mắt lại, cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thật lâu sau, nàng vẫn không có cảm giác bị đâm xuyên.

Nàng nghi hoặc mở to mắt, vừa nhìn thấy người trong tộc nằm cách mình không xa, ngực rõ ràng bị đâm chảy máu, một vết thương trí mạng, nhanh chóng mà hung ác… Nàng trợn tròn mắt, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt đầy sợ hãi.

“Gϊếŧ ta đi, cầu xin ngươi.” Nàng quay đầu để không phải đối mặt với ánh mắt kia, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nhanh một chút, tàn nhẫn một chút.”

Giang Tái Sơ nhìn nàng, giống như đã nhìn thấy con mồi, gương mặt anh tuấn như sương giá: “Vì cái gì?”

“Vì cái gì phải bỏ đi sao?” Duy Tang cảm thấy có chút sốt ruột, cười ha ha, “Ta muốn đi cứu A Trang.”

Khóe môi hắn cứng lại, cười như hư vô, che giấu sự rét lạnh vô cùng tận.

“Hàn Duy Tang, vẫn giống như năm đó, ngươi vẫn phụ lòng ta.” Hắn thản nhiên mở miệng, trường thương trong tay tiến nửa tấc về phía trước, đặt trước ngực nàng, đâm rách lớp vải ngoài cùng.

Duy Tang vẫn không nhúc nhích, tựa như không hiểu những lời này của hắn.

Tay trái hắn khẽ động, ném một vật gì đó vào mặt cô gái đang chờ chết.

Duy Tang đưa tay nhận lấy, trong lúc mở ra, một chút huyết sắc cuối cùng nhạt đi, trong phút chốc lại trắng bệch như tờ giấy.

Là lệnh điều binh.

Vốn là hôm trước, ngày nàng lên kế hoạch bỏ đi, hắn đã chuẩn bị hạ lệnh hai quân đoàn dưới trướng, mười vạn người đi về hướng tây, chinh phạt Dương Lâm đất Thục.

Giang Tái Sơ nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, dưới tình thế cấp bách này lại cắn rách môi, hắn lạnh lùng cười: “Hàn Duy Tang, ngươi vẫn là không tin ta. Đối với ngươi, Giang Tái Sơ ta chưa từng bội tín ngươi?!”

Có lẽ, đó thật là ý trời.

Sự đời chính là như vậy, cho dù gắn sức chạy đi đâu, nhưng hết lần này đến lần khác đều là cái ngã ba.

Nàng đem hết toàn lực đi đến nơi này, như vậy, coi như hết.

Duy Tang chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng giọng nói đủ thấp khó mà thừa nhận: “Là ta từ đầu đến cuối không dám tin ngươi.”

Giang Tái Sơ nhìn thiếu nữ mặt xám như tro tàn, chuôi thương còn cầm vững trong tay, lại bỗng nhiên nhận thấy một lực nhẹ hướng tới. Đúng là Duy Tang tự mình hướng đến mũi giáo.

Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.

Thêm Bình Luận