Chương 13: Hóa ra cô thích một người có phẩm vị rất dung tục

Chương 13: Hóa ra cô thích một người có phẩm vị rất dung tục

Bạch Vân có tính cách biệt nữu như thế này, nếu như muốn đi tìm nguyên nhân, đại khái có thể ngược dòng đến đoạn thời gian trước khi mẹ của cô gả vào nhà họ Giang.

Cha ruột cô mất sớm, bởi vì là hi sinh vì nhiệm vụ nên được truy phong liệt sĩ, mẹ của cô một mình nuôi lớn cô, ở trong mắt mọi người xem ra, đây là phẩm hạnh mà quả phụ của liệt sĩ nên có, dù cho là tái giá cũng nên gả cho một người môn đăng hộ đối, tốt nhất cũng là cưới lần hai, đàn ông bình thường mang theo con cái.

Có lẽ là người cha đáng thương của cô trên trời có linh thiêng không nỡ làm mẹ Bạch tiếp tục chịu khổ, ở nơi tối tăm sắp xếp đối tượng tái giá cho mẹ Bạch, ngoại trừ giống nhau đều là cưới lần hai, mang theo con cái, hết thảy đều có thể nói là hoàn mỹ.

Có lẽ là quá mức hoàn mỹ, cho nên cho dù bọn họ chỉ là bình thường gặp nhau, sau đó bình thường quyết định tổ kiến một cái gia đình mới, đều giống như nhà gái trăm phương nghìn kế trèo cành cao.

Mẹ Bạch là người phụ nữ có nội tâm cường đại, nhưng Bạch Vân không phải.

Cô nhớ rõ khi lần đầu tiên mẹ Bạch dẫn cô đến nhà họ Giang, cô đứng trong tòa nhà lớn của nhà họ Giang có chút không biết làm sao. Chú Giang rất thân thiết, cũng rất thân thiện, chuẩn bị cho cô rất nhiều món đồ chơi nhỏ mà các cô gái ở tuổi này sẽ thích, vì làm cho hai đứa nhỏ của hai gia đình mau chóng quen thuộc, còn làm Giang Sở Vọng nguyên bản chuẩn bị cùng bạn bè ra ngoài chơi bóng đặc biệt ở lại trong nhà.

Năm đó cô 17 tuổi, Giang Sở Vọng nhỏ hơn cô hai tuổi, bởi vì thường xuyên chơi bóng, mới 15 tuổi chiều cao liền đã lẻn đến một mét tám, khuôn mặt đẹp trai đến không giống người thật, anh từ nhỏ đã là bé trai rất có giáo dưỡng, dẫn cô đi tham quan trong nhà, lúc lên cầu thang, vì săn sóc đến chiều cao của cô, còn đặc biệt đi sau cô mấy bậc thang, cố gắng ngang tầm mắt với cô.

Nhưng khi làm những việc này, anh đều không có biểu hiện gì, đây chỉ là hành vi theo thói quen của anh mà thôi. Anh không mừng rỡ, cũng không khó chịu trước sự xuất hiện của cô, trong nhà nhiều thêm hai người đối với anh mà nói có lẽ còn không bằng nhiều thêm hai con sủng vật.

Cho nên cô cùng Giang Sở Vọng, chú định là không thể thân thiết.

Giang Sở Vọng có người bạn từ bé tên là Bành Phái Luân, trước kia hẳn là đặc biệt thích đến nhà bọn họ chơi, từ sau khi cô dọn tới, liền rất ít đến, ngẫu nhiên tới một lần, nếu như vô tình nhìn thấy cô, ngoài miệng còn sẽ nở nụ cười khinh miệt.

Trong khoảnh khắc đó, cô rõ ràng mà cảm nhận được sự ác ý đến từ những đứa trẻ không cùng tầng lớp.

Cô không nghĩ tới mình có một ngày sẽ đầu óc choáng váng, ngủ với anh, một lần không đủ, còn suýt chút nữa mà ngủ thêm lần hai.

Còn bị anh nhìn thấy mình đang khóc.

Bạch Vân chui đầu vào trong chăn, trong lòng xấu hổ không chịu nổi, trong khoảng thời gian ngắn đã quên tiếp tục khóc, chỉ hi vọng anh có thể thức thời mà chạy nhanh rời đi, đừng quấy rầy cô ấp ủ cảm xúc bi thương.

Chăn đột nhiên bị xốc lên một góc, ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào lãnh địa của cô, cô khó khăn mà quay đầu, nhìn thấy anh ngồi xổm ở mép giường, nhíu mày nói: "Chị có thể nói cho tôi một chút rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Cô lắc đầu, anh căn bản không phải là đối tượng có thể làm cô thổ lộ hết, cô còn sẽ bị cười nhạo.

Cô nhìn thấy anh giống như cắn răng một chút, vốn cho rằng anh sẽ đứng dậy rời đi, lại không nghĩ tới anh chỉ là thở dài một hơi, duỗi tay giúp cô lau nước mắt, hỏi: "Chị thất tình à?"

“......"

"Đúng vậy, là thất tình."

Có thể là ỷ vào có người an ủi, nước mắt vừa rồi bị dọa đến ngừng lại lại bắt đầu trào ra. Cô biết dáng vẻ hiện tại của mình rất xấu, cũng biết hiện tại anh khẳng định rất không kiên nhẫn, nhưng cô nhịn không được, thậm chí hi vọng anh nhìn thấy dáng vẻ cô phiền phức như thế sẽ nhanh chóng rời đi.

Nhưng anh không đi, không những không đi, còn quăng cho cô một bịch khăn giấy.

Đây có lẽ là hành vi săn sóc nhất mà anh có thể làm ra khi đối mặt với nước mắt của phụ nữ.

Bạch Vân lấy lại bình tĩnh, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt, ngồi xuống nói lời cám ơn với anh, lớp trang điểm quanh mắt theo nước mắt chảy xuống trên mặt, bị cô lau đi, thoạt nhìn quả thực thảm không nỡ nhìn.

Bành Phái Luân đỡ trán ngồi xuống mép giường, thấy cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Đề nghị: "Muốn đi rửa mặt không?"

Bạch Vân thuận theo đứng dậy, trên người còn mặc tất chân bị xé đến rách tung toé, trước khi đi vào phòng tắm không cảm thấy ngượng ngùng, sau khi rửa mặt xong liền lấy lại tinh thần, thay đổi quần áo trên người, mặc vào áo choàng tắm.

Đi ra phòng tắm, Bành Phái Luân đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, anh mới ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt đã không có bất cứ nhiệt độ gì: "Tôi đã không có hứng thú nữa."

"Tôi cũng không có ý định muốn câu dẫn anh", cô không có tâm trạng tranh cãi với anh, cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh anh, chống đầu lẩm bẩm, "Chẳng qua là cảm thấy quần áo trên người mặc không thoải mái mà thôi."

"Quần áo không thoải mái...... Tại sao chị còn muốn mặc?” Bành Phái Luân đã sớm muốn hỏi cô câu này, kết hợp với biểu hiện tối nay của cô, đột nhiên lập tức hiểu ra, "Là có người thích nhìn chị mặc như thế sao?"

Bạch Vân im lặng một lúc, vào lúc anh cho rằng cô sẽ không trả lời, cô đột nhiên mở miệng nói: "Cũng không phải là do anh ta thích nhìn tôi mặc như thế, chỉ là anh ta thích nhìn phụ nữ mặc như thế mà thôi."

Xem ra người đàn ông kia có phẩm vị rất dung tục.

Tâm tình của Bành Phái Luân có chút phức tạp, hóa ra cô thích một người có phẩm vị rất dung tục.

Chỉ là phương thức biểu đạt của cô có chút kỳ quái, nếu thích nhìn những người phụ nữ khác mặc thành như thế, tại sao lại không thích cô chứ?

"Người đàn ông kia biết sự tồn tại của chị sao?” Anh hỏi.

Câu hỏi này rất trúng tim đen. Sắc mặt Bạch Vân tái nhợt, ngửa đầu nằm trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn: "Có lẽ...... Đã sớm quên tôi rồi đi."

Ài, phụ nữ.

Bành Phái Luân đột nhiên cảm thấy đau đầu. Anh thực sự không am hiểu an ủi người, huống hồ ở trong loại chuyện như thế này, bình thường anh đều là đóng vai nhân vật "Người đàn ông cặn bã".

"Tôi cùng Tần Giai Nhân, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, có lẽ là cùng một loại người đi", Bạch Vân nói, "Chẳng qua tôi có chấp niệm sâu hơn mà thôi."

Tần Giai Nhân ít nhất đã từng có được Bành Phái Luân, cho nên làm ra hành vi cực đoan có thể tha thứ. Mà giữa cô và người đàn ông kia, chỉ có tiếc nuối.

Cô đơn phương tiếc nuối.

Từ nhỏ cô đã là một người mâu thuẫn tự tin xen lẫn tự ti, loại mâu thuẫn này tràn ngập trong cách nhìn của cô đối với mỗi chuyện. Về gia đình, cô tự tin mình có được một người mẹ siêu nhân, đồng thời lại tự ti trong quá trình chính mình trưởng thành không có cha; Về bề ngoài, cô tự tin mình xinh đẹp hơn so với phần lớn người cùng lứa tuổi, nhưng mẹ cô lại không cho phép cô thể hiện loại xinh đẹp này ra ngoài, dẫn đến trong quá trình trưởng thành của cô, cô vẫn luôn không được mặc quần áo xinh đẹp; Về chuyện yêu đương, a, nói ra mọi người có thể không tin, nhưng là chuyện yêu đương, cô thật sự không có kinh nghiệm.

Cô sẽ chủ động thích người khác, nhưng sau khi cảm giác được đối phương cũng thích mình, cô liền sẽ không còn thích đối phương nữa, thậm chí sẽ sinh ra cảm giác chán ghét. Khi đó cô không hiểu, chỉ cảm thấy mình có bệnh, không xứng có được tình cảm.

Nhưng cô lại rất tịch mịch, cho nên cô sẽ ở lúc đêm khuya tĩnh lặng, hết lần này đến lần khác ảo tưởng về tình huống mình cùng đối tượng thầm mến ở bên nhau.

Cô không chỉ có ở trong lòng cùng đối phương sống hết một đời, còn sẽ đem cốt truyện trau chuốt một chút, làm Chu Sướиɠ Sướиɠ vẽ ra —— Mặc dù là hướng về sắc tình mà trau chuốt.

Cô dựa vào "Sáng tác" của mình đạt được sự thỏa mãn về mặt tinh thần, thậm chí không cần có bất kỳ giao tiếp nào với đối tượng thầm mến.

Trong lúc học đại học cô có người bạn trai đầu tiên đúng nghĩa, nam sinh kia học cùng khoa tiếng Trung với cô, là văn nghệ nam điển hình, đàn ghi-ta rất có một tay, đeo mắt kính có khung màu đen, trắng nõn sạch sẽ, bởi vì có tài hoa, ở lúc ấy cũng được xem là nhân vật cấp nam thần. Bọn họ đến với nhau rất tự nhiên, mặc dù cô đối với anh không thể gọi là tâm động, nhưng ở chung với anh rất thoải mái tự nhiên, quan trọng nhất chính là, anh có thể làm cô quên đi tình trạng bệnh của mình.

Khi đó dáng vẻ của cô không giống với hiện tại thẳng nam vừa nhìn thấy liền muốn ngủ, khi đó cô đi theo con đường văn nghệ. Trước khi vào đại học, mẹ của cô liền nói với cô làm việc phải điệu thấp, cô liền nghe theo, cho nên trong lúc học đại học, cô cũng không dám dùng đồ quá tốt.

Đồ vật của nhà họ Giang đều không thuộc về cô, nếu như cô dưỡng thành thói quen quá kiêu xa, lỡ như mẹ cô ly hôn với chú Giang, cuộc sống của cô sẽ rất khổ sở.

Cho nên lúc ấy cô cùng bạn trai ở bên nhau ba năm, anh cũng không biết tình huống thật sự của gia đình cô. Ba năm đó bọn họ giống với những cặp đôi yêu nhau bình thường khác đi ăn khắp mỗi một góc ở thành phố H, đương nhiên lúc chia tay cũng rất bình thản. Vào năm đại học năm 4, cô bắt đầu sự nghiệp phát sóng trực tiếp, anh bắt đầu tìm việc làm. Vì ở lại tòa thành thị kia, anh lựa chọn yêu một cô gái địa phương, nhà của cô bé kia có hai căn hộ ở trung tâm thành phố.

Bạch Vân đối với việc chia tay này nhìn rất thoáng, cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học cô trở về Thành phố C, tháng mười năm đó, bạn cùng phòng đại học họp mặt, cô lại đến Thành phố H một chuyến. Địa điểm gặp nhau là ở một quán ăn nhỏ bên cạnh trường học, sau khi ăn cơm uống rượu xong, mấy người bọn cô bắt đầu vừa đi dạo sân trường vừa nhớ lại trước kia.

Rẽ về hướng sân vận động là sai lầm thứ nhất mà cô phạm phải.