Chương 16: Học sinh cấp 3 như bọn họ, thích nhất làm quen với loại chị gái như chị

Chương 16: Học sinh cấp 3 như bọn họ, thích nhất làm quen với loại chị gái như chị

Nếu như nói trên đời này trừ bỏ không thể tin tưởng tình yêu có thể rơi xuống trên người mình, còn có điều gì là không thể tin tưởng, vậy khẳng định chính là cái miệng của Bành Phái Luân.

Anh đi đến tới nơi hay ho, quả nhiên là cái "Nơi hay ho”.

Sáng thứ sáu, Bành Phái Luân liền gọi điện thoại đến. Bạch Vân bỏ ra một giờ để trang điểm, lúc chọn quần áo, thói quen muốn mặc đầm body ngắn phối với giày boot ống cao. Đều cầm trên tay, lại đột nhiên cảm thấy có chút biệt nữu. Vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng đi đến góc hẻo lánh nhất của phòng giữ quần áo, từ trong một đống áo khoác màu sáng chuyên dùng để gặp người lớn chọn lấy một cái áo khoác màu trà sữa, phối hợp với cái quần màu vàng nhạt, liền cứ như vậy mà ra cửa.

Bành Phái Luân khó được tự mình lái xe, ngồi ở ghế lái chờ cô, khoảnh khắc cô mở cửa xe ngồi vào, bén nhạy bắt được quang mang trong mắt anh, đang chuẩn bị rửa tai nghe anh khích lệ, nhưng không nghĩ tới lại nghe anh nói: "Chờ lát nữa chị sẽ hối hận khi mặc như thế này."

"Sao anh lại thay đổi nhanh như thế? Chỉ một mình anh là có gu thẩm mỹ tốt đúng không?” Bạch Vân lập tức nổi giận, "Tôi mặc gợi cảm anh cảm thấy tôi thấp kém, vậy cùng lắm thì tôi mặc bình thường chút là được rồi, tôi như vậy......"

"Chị Bạch, chị đừng kích động......” Anh đỡ trán ngắt lời cô, "Tôi chẳng qua là cảm thấy, hôm nay những người kia, không nhất định có thể thưởng thức được cách ăn mặc cao cấp của chị."

Hai chữ "Cao cấp" này anh đặc biệt nhấn mạnh một chút, nghe như có chút cố tình, giống như là đang châm chọc cô đột nhiên thay đổi phong cách ăn mặc.

Cô lập tức buồn bực lên.

Đương nhiên, sau khi Bành Phái Luân lái xe đến nơi, cô càng buồn bực.

Anh dẫn cô tới cổng Trường Trung Học Số Một Thành Phố.

Mặc kệ là thành thị nào, cái gọi là “Danh giáo", thành phần học sinh giống nhau đều là chia thành con em của cán bộ cấp cao, con em nhà giàu cùng học sinh giỏi có thành tích đặc biệt tốt, Thành phố C cũng không ngoại lệ, chẳng qua tỷ lệ mấy loại học sinh này ở danh giáo thuộc Thành phố C có chỗ khác nhau.

Bạch Vân cùng Bành Phái Luân học ở Trường Trung Học Phụ Thuộc Đại Học S, tỷ lệ con cái của giáo viên cùng học sinh giỏi chiếm đa số, cho nên không khí học tập ở trường học sẽ tương đối nồng hậu. Mà Trường Trung Học Số Một Thành Phố chính là trường học thuộc về có số lượng con em quan chức cấp cao đặc biệt nhiều, nó làm một trong những trường danh giáo lâu đời ở Thành phố C, từ trước đến nay được xưng là "Hậu hoa viên của Tỉnh ủy", cái vòng của học sinh trong đó tương đối mà nói thì rất phong bế, triệt để khắc sâu cái gọi là "Cha mẹ bạn quen biết cha mẹ tôi”.

Mấy người Chu Chấn Hàng chính là tốt nghiệp từ Trường Trung Học Số Một Thành Phố, đương nhiên, sau khi tốt nghiệp liền bị cha mẹ của bọn họ đưa đi du học, miễn cho ở trong nước tác oai tác quái, suốt ngày gây chuyện thị phi.

"Tới chỗ này làm gì?” Bạch Vân đen mặt hỏi.

Bành Phái Luân chỉ vào bảng điện tử ở cổng trường, ra hiệu cho cô nhìn kỹ.

Cô tập trung nhìn vào, suýt chút nữa không bị anh tức chết. Phía trên kia lặp đi lặp lại hiển thị một hàng chữ màu đỏ —— Giải thi đấu bóng rổ cơ sở phổ thông toàn quốc·Khu thi đấu tỉnh XX.

"Ha hả", cô cười gượng vài tiếng, "Tôi giống như nghe thấy tiếng đầu óc của anh vào nước."

Bành Phái Luân căn bản là không thèm để ý việc mình bị giội nước lạnh, anh chậm rì rì mà nói: "Không phải chị thích loại này sao? Tôi nói cho chị, chiều nay là trận chung kết của tổ cấp 3, hạt giống tốt toàn tỉnh cơ bản đều tới, sau khi cầm giải thưởng chính là đi con đường vận động viên chuyên nghiệp vào đại học, chuyên môn thi đấu cho trường học. Loại học sinh có lý lịch như vậy có phải là rất quen thuộc hay không?”

Quen thuộc, Kiều An chính là như vậy mà phát triển lên.

"Nếu chị thật sự thích loại hình này......” Ngón tay của Bành Phái Luân gõ hai lần lên tay lái, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, "Chờ lát nữa chị liền đi vào chọn một người mà chị thích, học sinh cấp 3 như bọn họ, thích nhất làm quen với loại chị gái như chị, chị đi chọn một người, từ giờ trở đi chơi dưỡng thành, lấy bản lĩnh hiện tại của chị, còn sợ sau này cậu ta sẽ không phục tùng sao?"

Giọng nói của anh thư hoãn mê người, miêu tả cho cô một viễn cảnh tương lai tốt đẹp khi làm một người sugar mummy, cô gần như bị anh thuyết phục.

Cô biết, cái vòng của mấy người Chu Chấn Hàng liền có người đã chơi qua như thế.

"Anh đã làm qua loại chuyện này sao?” Cô hỏi.

Khóe miệng Bành Phái Luân hơi nhếch lên, khóe mắt có chút nhướng lên, để lộ ra ý vị nói không nên lời: "Tôi không thích người nhỏ hơn tôi."

"Anh lại gạt tôi", Bạch Vân cho rằng anh đang ba hoa chích choè, "Tần Giai Nhân không phải nhỏ hơn anh sao?"

"Tần Giai Nhân cùng tuổi với tôi.” Anh giải thích một câu.

A, cho dù Tần Giai Nhân cùng tuổi với anh, chẳng lẽ mỗi lần anh quen bạn gái, đều phải tra căn cứ công dân nhìn xem ngày tháng năm sinh của cô ấy hay sao?

Bạch Vân đối với cách nói này của anh còn nghi ngờ.

Nhưng, lại có quan hệ gì với cô chứ?

"Loại trò chơi này của mấy người, tôi không tham dự.” Bạch Vân nhìn thoáng qua cổng Trường Trung Học Số Một Thành Phố, bên cổng trường còn xây dựng phòng bảo vệ, chỗ cổng còn có một cái đình canh gác trong suốt, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ tận chức tận trách ở bên trong nhìn chăm chú vào đám người lui tới.

"Tại sao?” Anh lắm miệng hỏi một câu.

Bạch Vân thu hồi ánh mắt, nhìn anh: "Hà tất bởi vì nguyên nhân cá nhân của tôi, đi quấy rầy tiền đồ chưa định của người trẻ tuổi chứ......"

Bành Phái Luân nhếch môi cười nói: "Hóa ra chị vẫn là người có tam quan nha! Chị Bạch."

"Hừ!” Bạch Vân từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng đáp lại.

Lần này anh thật sự vui vẻ, cười khanh khách hỏi: “Tới cũng tới rồi, vẫn là đi xem thi đấu một chút đi?”

"Không đi!” Bạch Vân đột nhiên nói, "Người nào đó không có nhắc nhở tôi hôm nay là đến xem thi đấu, hại tôi mặc một thân quần áo bình thường đi ra ngoài, không đảm đương nổi nữ khán giả đẹp nhất trên khán đài, Tôi! Không! Đi!"

Đến, bình thường không được ba giây đồng hồ, lại bắt đầu lên cơn.

Bành Phái Luân không khỏi bắt đầu nghĩ lại rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến anh muốn ở chỗ này chịu đựng sự bức bách này.

Suy nghĩ không có kết quả.

Thôi kê, hống chị ấy một chút cũng sẽ không thiếu khối thịt.

"Cho dù chị mặc thành như vậy, cũng là nữ khán giả đẹp nhất trên khán đài."

"Vậy liền đi thôi!” Bạch Vân nói thì nói vậy, nhưng cũng không có thật sự quyết định không đi, cho nên lần này cô thuận theo rất nhanh.

Bành Phái Luân: "Chị cố ý gạt tôi khen chị đi?"

Bạch Vân: "Khen đến không có tâm như vậy còn có mặt mũi nói?"

Bành Phái Luân: "Tôi cầu chị đừng nói chuyện."

Anh thật sự đau đầu.

Dựa vào xoát mặt lái xe vào cổng trường, trước sân vận động đậu đầy xe của các trường học, trước khi đi vào Bạch Vân đã cảm thấy chính mình muốn làm nữ khán giả đẹp nhất trên khán đài đại khái là không làm được, quả nhiên, không nói đến từng khuôn mặt thanh xuân dào dạt mặc đồng phục học sinh ngồi trên khán đài, ngay cả trên hành lang đều chật ních các mỹ nữ đến xem bóng, cũng không biết thời buổi này mọi người như thế nào được đến tin tức, nơi nào có trai đẹp liền tụ tập tới chỗ đó.

Vẻ mặt Bành Phái Luân vui sướиɠ khi người gặp họa: "Chị Bạch, nơi này quá xa, mọi người không nhìn thấy chị, nếu không chúng ta chen về phía trước?"

"Phía trước không có chỗ ngồi đi?” Bạch Vân nhón chân lên nhìn một chút về hướng giữa sân bóng, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ nhìn đến một mảnh phía sau đầu đen nghìn nghịt.

"Chiều cao của chị, ở chỗ này có thể nhìn thấy cái gì!” Bành Phái Luân ra hiệu cô đi theo anh, "Tôi nhìn thấy hai cái chỗ ngồi, chị đi theo tôi."

Nói xong đẩy đám người ra đi về phía trước, Bạch Vân mang giày cao gót, đi lại trong đám người có chút không tiện, có lẽ là ghét bỏ cô đi quá chậm, anh quay đầu đưa tay mình về phía cô: "Nắm lấy đi!"