Chương 5: Anh đặc biệt không quen nhìn dáng vẻ cô vừa nghèo lại còn nói khí phách kiên cường

Chương 5: Anh đặc biệt không quen nhìn dáng vẻ cô vừa nghèo lại còn nói khí phách kiên cường

Khi đi ra hội sở đã là đêm khuya, náo loạn cả đêm, người có chút mỏi mệt.

Bạch Vân hỏi Chu Sướиɠ Sướиɠ: “Nói thật, cậu là cố ý đi?”

Chu Sướиɠ Sướиɠ hắc hắc cười hai tiếng: “Cô ta nhất thời tùy hứng, nghĩ ra loại phương pháp trả thù hãm hại người khác tiến vào cục cảnh sát, không cho phép tớ trả thù hả giận sao? Chỉ là thân thể tớ không được linh hoạt cho lắm, chính mình không thể tránh thoát đi. Xem ra chờ Giang Sở Vọng trở về, tớ phải đi theo anh ấy làm vận động.”

“Cậu không tú ân ái sẽ chết đúng không?”

Chu Sướиɠ Sướиɠ không để ý tới sự giễu cợt trong giọng nói của cô, chỉ hỏi: “Cậu thật sự xóa sạch sẽ đoạn ghi âm đó rồi sao?”

“Làm sao có thể, mọi chuyện đều phải để lại một tay……”

“Vậy cậu thật sự không tính nói việc này cho Bành Phái Luân sao? Nợ đào hoa là do anh ta gây ra, nguyên bản chuyện này nên từ anh ta ra mặt giải quyết, cậu yên lặng giải quyết chuyện này, thật sự là quá tiện nghi cho anh ta.”

"Nói cho anh ta biết thì thế nào? Một ngày nào đó anh ta sẽ biết, nhưng là không thể là từ trong miệng tớ biết được, nếu không anh ta sẽ nói", Bạch Vân học một chút giọng điệu nói chuyện của anh ta: "Chị Bạch, không phải đã sớm nói qua với chị lúc phát sóng trực tiếp phải chú ý một chút sao? Nếu chị mà nghe lọt tai, chẳng phải sẽ không có những chuyện phía sau sao?"

Học học liền đem chính mình cũng chọc cười.

Cô vừa nói như thế, Chu Sướиɠ Sướиɠ liền nhớ ra rồi, mấy tháng trước, khi Bành Phái Luân dẫn các cô ra biển chơi, đã nhắc nhở Bạch Vân khi phát sóng trực tiếp phải chú ý một chút, đừng để người ta nhìn ra là du thuyền của anh, nhưng khi đó cũng không có ai đêm câu nói kia của anh để trong lòng.

Kỳ thật, rất châm chọc không phải sao? Lúc học cấp 3, Bành Phái Luân để ý một bạn nữ trong lớp, chia tay với Tô Lạp, lúc ấy là Bạch Vân cùng Chu Sướиɠ Sướиɠ ở bên cạnh Tô Lạp. Trôi qua nhiều năm như vậy, Bành Phái Luân vì Tiền Cận, nói chia tay với Tần Giai Nhân, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là Bạch Vân cùng Chu Sướиɠ Sướиɠ cùng nhau giải quyết cục diện rối rắm này.

Bành Phái Luân cặn bã đến đặc biệt bằng phẳng nhìn qua không có bị bất kì tổn thất gì.

……

Kỳ thật cách nhìn của Bành Phái Luân đối với Bạch Vân rất là phức tạp, anh rất ít khi đối với một sinh vật nữ tính có cảm xúc chán ghét mãnh liệt như thế, nữ tính ở trong mắt anh xem ra đều là hương mềm ngon miệng, cho dù là phát cáu đó cũng là mang theo tình thú hờn dỗi.

Nhưng Bạch Vân là thật sự không có cảm giác ăn nhờ ở đậu tự mình hiểu lấy, hơn nữa không hề có lòng cảm ơn.

Năm mùa hè vào cấp 3 kia, anh ở trong nhà Giang Sở Vọng nhìn thấy Bạch Vân, nói thật, cô là xinh đẹp. Khi đó nghiệp vụ phát sóng trực tiếp còn không có phát đạt như hiện tại, ba chữ này “Mặt võng hồng” cũng còn không phải là nghĩa xấu, Bạch Vân trời sinh có gương mặt võng hồng, còn là loại nghiêng về hỗn huyết.

Quả nhiên sau khi lớn lên thành một người võng hồng.

Nhưng lúc ấy, cô hoàn toàn không biết trang điểm, tóc mái dày che khuất nửa khuôn mặt của cô, suốt ngày mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, tính tình cũng đặc biệt tệ, vẻ mặt nghiêm nghị như thể cả nhà họ Giang đều nợ cô.

Khai giảng không bao lâu, cô cứ nhiên từ nhà họ Giang dọn ra ngoài, xin trọ ở trường.

Trước nay Giang Sở Vọng đều không có so đo với cô, còn ngu ngốc không thôi thường xuyên từ trong nhà mang đồ vật cho cô. Người bên ngoài cho rằng là anh có giáo dục tốt, nhưng Bành Phái Luân biết, đó là vì anh căn bản không có ý thức được cô không thân thiện —— Trong mắt anh chỉ thấy được anh đồ vật mà để ý, ví dụ như cô bạn thân biết hội họa của Bạch Vân.

Tóm lại, Bành Phái Luân đặc biệt không quen nhìn dáng vẻ cô vừa nghèo lại còn nói khí phách kiên cường.

Sau đó cô tốt nghiệp trung học, đến nơi khác học mấy năm đại học trở về, người nhưng thật ra thay đổi một ít, mặt vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ là bây giờ sau khi thấy qua vô số gương mặt chỉnh dung, anh đối với gương mặt hỗn huyết thật sự của cô ngược lại có chút không thưởng thức được.

Nhà họ Giang vốn có hai đứa nhỏ, Giang Sở Vọng và con trai của bác cả anh —— Giang Nhất Minh, nhưng anh Nhất Minh tuổi xuân chết sớm, còn Giang Sở Vọng thì ở nước Mỹ thời gian dài không trở lại, suốt 5 năm, toàn bộ nhà họ Giang chỉ có cô là hậu bối trẻ tuổi, có thể nói là ngàn vạn sủng ái tập trung vào một thân, cho nên cô cũng bắt đầu học xong hưởng thụ tài phú mang lại tất cả cho cô.

Cô thành bạch phú mỹ danh xứng với thực trong miệng mọi người, không ai nhớ rõ dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu khi cấp 3 của cô.

Đúng là trong núi không lão hổ, con khỉ xưng vương xưng bá.

Nữ tính là trời sinh có thể cảm nhận được tình yêu cùng địch ý, cho nên Bạch Vân cố gắng tránh mặt anh, khi không thể không ở cùng nhau, cô thậm chí sẽ chủ động tỏ thái độ khinh thường anh.

Hành động này làm cô trở về nguyên hình, anh thậm chí có thể từ trong lời nói chanh chua của cô nhìn trộm đến lòng tự trọng tràn ngập nguy cơ của cô.

Hầu hết thời gian, cô đều không có giao thoa gì với cái vòng của bọn họ, vì thế một người bạn nhậu của anh tên là Chu Chấn Hàng đặc biệt tiếc nuối, mỗi lần ở trên bàn bài đều cảm thán cô tình nguyện đi phòng tập thể thao tìm vịt cũng không muốn tìm anh, trên mặt đều là cảm giác tiếc nuối vì không thể đem cô cục thịt mỡ này ăn vào trong miệng.

Gần đây, Chu Chấn Hàng lại tổ chức một trận đánh bài, yêu cầu dẫn bạn nữ theo.

Sau khi Bành Phái Luân chia tay với Tần Giai Nhân, đột nhiên trở nên thanh tâm quả dục, cho nên liền cô đơn chiếc bóng đến tham gia.

Trên bàn bài có bạn bài Giáp hôm nay dẫn theo một cô gái rất vượng anh ta, sau vài ván ngắn ngủn liền làm anh ta thắng được một đống phỉnh, anh ta một bên ôm cô gái kia khoe khoang, một bên đưa quan ái đến cho Chu Chấn Hàng người thua nhiều nhất: “Anh Chu, gần đây tài vận của anh không được tốt lắm a! Dự án đầu tư vào cổ trấn của nhà anh giống như cũng gặp chút trở ngại đúng không?”

Chu Chấn Hàng không thèm để ý: “Chỗ kia rất tà môn, tôi đã sớm nói với ông già nhà tôi chỗ kia lại không có cảnh sắc thiên nhiên đặc sắc gì, dựa vào một bài thi từ của cổ nhân khai phá ra hạng mục du lịch nhân văn căn bản là không đáng để đầu tư, ông ấy không nghe tôi, nếu ông ấy lỗ vốn, tôi có thể cười nhạo ông ấy một chút, miễn cho ông ấy vẫn luôn khoa tay múa chân với tôi.”

“Tà môn như thế nào?” Bạn bài Ất hỏi.

Chu Chấn Hàng nguyên bản không phải đặc biệt muốn nói đến đề tài này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mọi người đều có hứng thú, liền nhiều lời vài câu: “Chỗ kia là một danh lam thắng cảnh chút danh tiếng ở thời thập niên 80-90, những năm gần đây lãnh đạo địa phương đang phát triển mạnh ngành du lịch, liền muốn một lần nữa sửa sang lại chỗ danh lam thắng cảnh kia, sau ba năm đóng cửa thi công, hai tháng trước cuối cùng khai trương, kinh doanh thử ngày đầu tiên ngoại trừ một nhóm lãnh đạo tới cắt băng, một người du khách chính thức đều không có. Trước khi khai trương còn xảy ra vài lần lũ lụt, cuốn trôi không ít thiết bị. Cũng không biết rốt cuộc là đắc tội lộ thần tiên nào, tóm lại, từ khi bắt đầu đóng cửa thi công, mọi việc liền không thuận lợi.”

Một phen lời nói, không có đề cập đến tổn thất của nhà mình, mọi người cũng rất thức thời không có lại hỏi thêm.

Bạn bài Ất vội vàng thay đổi đề tài, quan tâm đến Bành Phái Luân người cô đơn này: “Anh Luân này, anh đây là bị Giang Sở Vọng lây bệnh hay sao đây? Chuẩn bị vứt bỏ nơi phồn hoa này?”

Vừa nói đến Giang Sở Vọng, Chu Chấn Hàng hứng thú nói: “Này, anh thấy bạn gái của Giang Sở Vọng chưa? Giấu đến cũng thật đủ sâu, diện mạo kia là có bao nhiêu xinh đẹp mới có thể làm cho anh ta qua nhiều năm như thế vẫn còn nhớ mãi không quên?”

Bành Phái Luân nhướng mày: “Mỗi hoa nhập mỗi mắt.”

Cô gái bên cạnh bạn bài Ất nghe vậy liền cười: “Tiểu Bành tổng gọi cô ấy là "hoa" kìa! Lớn lên khẳng định không tồi.”

Bành Phái Luân liếc mắt nhìn cô một cái: “Thi đại học ngữ văn làm khá tốt đi?”

Đối phương mặt đỏ, “Còn được, hơn 130.”

Bạn bài Ất nhìn không được, một phen ôm lấy cô gái bên người, nhìn về phía Bành Phái Luân ồn ào: “Hai người xem tôi là không tồn tại sao? Ở đây mắt đi mày lại!”

Cô gái kia tuổi không lớn, lại rất xinh đẹp, hai mắt sáng long lanh, lộ ra vẻ đặc biệt thanh xuân dào dạt. Có thể là do có đủ tự tin với khuôn mặt này của mình, cho nên trên mặt cũng không có trang điểm gì, nghe thấy bạn bài Ất lên án, mặt càng đỏ hơn.

Nếu là trước đây, đối với loại chuyện này Bành Phái Luân khẳng định cười hưởng thụ, nhưng hiện giờ anh chỉ cảm thấy có chút hứng thú rã rời.

Anh chỉ cười cười, không để ý đến cái nhạc đệm này.

Cô gái kia có chút không nhịn được, xấu hổ mà cúi đầu, cô gái bên cạnh bạn bài Giáp và cô gái bên cạnh Chu Chấn Hàng trao đổi một nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Đúng rồi, nói đến Giang Sở Vọng, chị gái Bạch Vân của anh ta gần đây có chuyện mấy người biết đi?” Bạn bài Giáp thắng tiền, tâm tình rất tốt liền bắt đầu bát quái.

Trong lòng Bành Phái Luân “Lộp bộp” một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện chị Bạch "Chơi gái kỹ nữ" cuối cùng vẫn bị bại lộ?