Chương 17: Cậu Không Biết Sao?

Hai người đứng nhìn nhau không nói chuyện.

Kiều Tang đứng im lặng bên cạnh, trong khi tóc gai nhím liên tục nháy mắt với Khương Lưu.

Khương Lưu tò mò hỏi: "Mắt cậu bị sao vậy?"

Tóc gai nhím: "......"

Thật là ngốc nghếch.

Tóc gai nhím rất muốn ôm trán bó tay, nhưng sau đó chỉ nói: “Tiền.”

Lúc này Khương Lưu mới hiểu ra, vội vàng lấy 50 đồng liên minh từ trong ra.

Tóc gai nhím: “...”

Đáng đời cậu ta đến giờ vẫn độc thân! Muốn xin phương thức liên lạc thì phải chuyển khoản chứ!

"Xin cảm ơn, tôi đi trước." Kiều Tang nhận tiền rồi cười.

Giờ cao điểm sau khi tan học còn lại rất ít, cô phải tranh thủ quay lại chỗ vừa nãy để chọn người.

"Đợi chút, cậu cũng đấu với tôi một lần nhé." Tóc gai nhím ngăn Kiều Tang lại.

"Tôi không cần tiền, chỉ cần cậu cho tôi biết bí quyết huấn luyện Hỏa Nha Cẩu."

Kiều Tang lắc đầu: "Tôi không có bí quyết."

"Không phải chứ, nếu không có bí quyết thì tại sao Hỏa Nha Cẩu lại vâng lời như thế?" Mặt tóc gai nhím lộ vẻ không tin.

Cách huấn luyện thú sủng không phải là một bí mật, trong trường đại học cũng có ngành chuyên về huấn luyện thú sủng.

Những người học ngành này được gọi là Huấn luyện viên, cũng giống như Ngự Thú Sư, họ cần phải đạt cấp bậc từ F đến SSS.

Một số người khế ước thú sủng sẽ tìm đến Huấn luyện viên để lập kế hoạch huấn luyện.

Nhưng cũng có những người có phương pháp đặc biệt của riêng họ và không muốn chia sẻ với người khác.

Như nhà họ Ngụy ở Vũ Hán, họ dựa vào loại thức ăn có khả năng quyến rũ thú sủng hệ Siêu Phàm, họ đã khiến những Yêu Tinh bất định hệ Siêu Phàm tự nguyện làm thú sủng của họ.

Thức ăn đó khiến nhiều người ao ước, nếu đưa công thức ra để đăng ký bản quyền hoặc bán, chắc chắn có thể kiếm rất nhiều tiền.

Nhưng nhà họ Ngụy chỉ đưa bí quyết cho người trong gia tộc sử dụng.

Sau này, hầu hết người nhà họ Ngụy đều có thú sủng Yêu Tinh, sau hơn 300 năm phát triển, đã trở thành “Gia tộc Yêu Tinh.”

Tóc gai nhím cho rằng Kiều Tang không muốn chia sẻ với cậu ta.

Cậu ta nhớ đêm ở trường học, chỉ có hai đàn anh học lớp 11, một trong hai người đó muốn đưa Hỏa Giáp Thử cho đàn em khóa dưới vuốt ve thử, nhưng Hỏa Giáp Thử lại phun lửa vào người đàn anh đó.

Người thì không sao, nhưng tóc lại cháy rụi, phải cạo trọc đầu, cho đến hiện tại vẫn phải đội mũ đi học.

Không giống Hỏa Nha Cẩu, dưới tình huống đó mà còn nghe lời đứng im bất động.

Kiều Tang không hiểu nên hỏi: "Tôi là Ngự Thú Sư của nó, nó nghe lời tôi là điều bình thường mà?”

“Gâu.”

Hỏa Nha Cẩu gật đầu, đồng ý với câu trả lời của Ngự Thú Sư nhà mình.

Tóc gai nhím nhìn Hỏa Nha Cẩu như vậy, sao con Hỏa Nha Cẩu này lại ngoan ngoan như thế, hay là do tính cách của nó đã như vậy từ ban đầu.

"Tôi có thể vuốt ve nó không?" Tóc gai nhím hỏi.

"Trần Thống Đồng, đừng vội vàng." Khương Lưu lên tiếng khuyên.

Toàn trường đều biết việc đàn anh lớp 11 phải cạo trọc đầu, cậu ta không muốn Trần Thống Đồng trở thành người trọc đầu thứ hai.

"Không sao đâu, cậu thử đi." Kiều Tang không thèm để ý.

Lúc đầu ở căn cứ thú sủng, trước khi khế ước, Hỏa Nha Cẩu rất thích được vuốt ve.

Trần Thống Đồng đã dao động, cậu ta ngồi xổm xuống rồi vươn tay ra nhìn Hỏa Nha Cẩu.

“Gâu.”

Hỏa Nha Cẩu phô diễn một cách thân thiện răng nanh của nó.

Trần Thống Đồng vội vàng rụt tay lại, sợ chậm một giây thì Hỏa Nha Cẩu sẽ cắn vào tay cậu ta.

"Cậu đấu với tôi đi, tôi không cần bí quyết nữa, chỉ cần cậu nói cho tôi biết mỗi ngày cậu huấn luyện Hỏa Nha Cẩu thế nào là được." Trần Thống Đồng đứng dậy rồi nói.

"Được." Kiều Tang đồng ý.

Dù Hỏa Nha Cẩu mới đi theo cô vài ba ngày, nhưng ít nhiều cô cũng đã có chút kinh nghiệm huấn luyện.

Khương Lưu thấy hai người quyết định rồi, đứng ra nói: "Lần này để tôi làm trọng tài."

Kiều Tang gật đầu.

Trần Thống Đồng triệu hồi ra thú sủng của mình.

Kiều Tang nhìn thấy thú sủng trước mắt thì câm nín.

Một con thú sủng hệ Côn Trùng màu nâu có chiều dài khoảng 10cm đang uốn éo trên mặt đất.

Đó là một con Miên Tiết Trùng.

Màu sắc của Miên Tiết Trùng thường là xanh biếc, hiếm khi có màu nâu, loại thú sủng giá rẻ và phổ biến như vậy, hầu như không có Ngự thú sư nào muốn khế ước.

Nhưng nhiều dạng tiến hóa của nó đã được nghiên cứu, hiện tại đã tìm ra 5 hình thái tiến hóa khác nhau, trong đó hình thái tiến hóa Bá Tuyết Điệp của nó còn là loại thú sủng có thuộc tính Băng khá hiếm thấy, giá trị của Miên Tiết Trùng đã tăng lên vài chục lần.

Nhưng điều đó phải bắt nguồn từ việc nó phải tiến hóa thành công.

Kiều Tang đã thấy trong sách Miên Tiết Trùng ngoại trừ Nhả Tơ và Va Đập ra, thì không thể học được kỹ năng nào khác nữa.

Muốn cho cô tiền hay sao thế?

“Lần này cậu tấn công trước đi.” Kiều Tang nói.

Cô sợ rằng Hỏa Nha Cẩu chỉ dùng một kỹ năng là Hoa Lửa là có thể chiến thắng được.

Tất nhiên Trần Thống Đồng hiểu được suy nghĩ của Kiều Tang, mỗi khi cậu ta đưa ra Miên Tiết Trùng, đối thủ thường để cậu ta đấu trước.

Sự khinh thường và không để tâm này là một lợi thế đối với cậu ta.

Bình thường Miên Tiết Trùng mất 3 đến 5 tháng mới tiến hóa, nhưng Miên Tiết Trùng của cậu ta một năm rồi chưa tiến hóa, tất nhiên là để bồi dưỡng cho nó có thể tiến hóa một cách hoàn mỹ nhất.

Với nền tảng vững chắc như vậy, Miên Tiết Trùng của cậu ta tốt hơn Miên Tiết trùng bình thường rất nhiều.

"Miên Tiết Trùng! Hãy để nó thấy sức mạnh của mày đi!" Trần Thống Đồng giơ tay ra rồi hét lên ra lệnh.

“Rít rít!" Miên Tiết Trùng mở miệng kêu lên, một sợi tớ trắng tinh bay nhanh về phía Hỏa Nha Cẩu.

Tốc độ quá nhanh, Hỏa Nha Cẩu chưa kịp nhảy lên đã bị sợi tơ trắng bám vào.

Hỏa Nha Cẩu cố gắng thoát ra nhưng không được.

Kiều Tang nhíu mày, nhận thấy cần phải tăng cường huấn luyện tốc độ của Hỏa Nha Cẩu.

“Cho nó thêm đòn tuyệt chiêu!” Trần Thống Đồng quát lên.

Quanh người Miên Tiết Trùng hiện lên hào quang màu trắng, cách người nó 10cm có những sợi tơ lung lay vọt đến người Hỏa Nha Cẩu.

Nhanh hơn tốc độ khi dùng kỹ năng Húc Mạnh của Hỏa Nha Cẩu.

Kiều Tang ước tính khoảng cách, ba giây sau cô ra lệnh: “Răng Lửa.”

Một ngọn lửa xinh đẹp rực rỡ nháy mắt phá hủy toàn bộ những sợi to màu trắng, chuẩn xác cắn vào người Miên Tiết Trùng.

"Rít" Miên Tiết Trùng thê lương kêu lên.

Hai giây sau, mắt nó trắng dã, ngất đi.

"Kiều Tang thắng." Khương Lưu thông báo.

"Miên Tiết Trùng!" Trần Thống Đồng tiến đến và ôm chặt Miên Tiết Trùng đang nằm dưới đất.

Xác định Miên Tiết Trùng chỉ bị ngất xỉu, cậu ta thu nó vào Ngự Thú Điển.

"Tại sao?" Trần Thống Đồng ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn Kiều Tang.

"Hả?" Kiều Tang hỏi lại.

Cô không hiểu, Hỏa Nha Cẩu thắng Miên Tiết Trùng không phải là chuyện bình thường sao? Sao cậu ta lại phản ứng mạnh đến như vậy?

"Vì sao Hỏa Nha Cẩu dễ dàng vượt qua tơ vòng tơ của Miên Tiết Trùng?" Trần Thống Đồng nhìn chằm chằm vào Kiều Tang không cam lòng hỏi.

Những sợi tơ của Miên Tiết Trùng rất chắc chắn, chỉ cần đối thủ bị trói lại thì không thể nào thoát ra được, cho dù thoát được cũng tốn rất nhiều thời gian.

Nào có như vậy giờ, cứ như bị người ta đùa bỡn vậy.

"Hả." Kiều Tang nghĩ một chút: "Hệ Hỏa khắc hệ Côn Trùng, cậu không biết sao?"

Trần Thống Đồng: “...”

"Chắc là cậu chưa từng đấu với thú sủng hệ Hỏa phải không?" Kiều Tang cảm thấy cô đã đoán được chân tướng sự việc.

Trần Thống Đồng: “...!”