Chương 44: Ăn Ngon

"Ha ha, cái này là vì con muốn dành thời gian huấn luyện cho Hỏa Nha Cẩu, nếu không làm sao giành được vị trí số một trong cuộc thi thi tuyển sinh đặc biệt đây. Hỏa Nha Cẩu, em nói xem có đúng không?" Kiều Tang lúng túng cười hai tiếng, âm thầm dùng sức vuốt lông Hỏa Nha Cẩu.

Hiện tại cô đã tốt nghiệp, có giải thích với thầy chủ nhiệm hay không cũng không quan trọng, giải thích với mẹ mới quan trọng.

"Gâu."

Hỏa Nha Cẩu nghiêm túc gật đầu, cực kỳ phối hợp sủa một tiếng.

Mẹ cô còn chưa lên tiếng, chủ nhiệm lớp đã mở miệng nói trước: "Đứng đầu trong kỳ tuyển sinh đặc biệt đúng là chuyện khó tin."

Ông ta mỉm cười, liếc mắt nhìn Kiều Tang rồi quay sang hỏi Diệp Tương Đình: "Mẹ Kiều Tang, sức khỏe chị sao rồi?"

Kiều Tang phát run, chắc chắn là thầy chủ nhiệm cố ý!

Diệp Tương Đình lườm Kiều Tang bằng ánh mắt "mẹ biết hết đấy” quay đầu cười với chủ nhiệm: "Tôi rất khỏe."

"Mẹ, mợ ba gọi con, con đi trước nhé." Thừa dịp có người ở bàn khác gọi, Kiều Tang nói xong trực tiếp bỏ chạy.

"Mợ ba, mợ gọi con ạ?" Kiều Tang thở phào nhẹ nhõm đi tới bàn tiệc bên cạnh.

Phần lớn người ngồi ở bàn này đều là người thân của mẹ cô.

Mẹ có ba anh trai và một em gái.

Trừ anh ba, cũng chính là bác ba của Kiều Tang, còn nán lại đây thì bác cả, bác hai và dì út đều đã tới tỉnh khác làm ăn.

Chỗ bác ba ở không phải thành phố Hàng Châu mà là trấn Kỳ Đường, cách Hàng Châu 90km.

Trấn Kỳ Đường là quê của mẹ Kiều Tang, là nơi mẹ cô được sinh ra.

Cả đời này của bác ba đều loanh quanh ở trấn nhỏ, không vì lý do nào khác, chỉ vì muốn chăm sóc ông bà ngoại thật tốt, bác gái cũng ở bên giúp đỡ bác trai.

Bọn họ có hai người con, thậm chí lúc con trai cả đỗ đại học cũng không thấy họ ra ngoài chơi lần nào.

Đối với Kiều Tang, gia đình bác ba thân thuộc hơn những người thân khác của mẹ.

Dù sao họ cũng ở cùng một tỉnh, vào một số ngày nghỉ lễ vẫn thường qua lại.

"Kiều Tang, nghỉ hè có muốn về quê chơi không? Ông bà ngoại đều rất nhớ con, nếu không phải lần này sức khỏe họ không tốt, bị mợ ngăn lại thì kiểu gì cũng đến thăm cháu đấy." Vợ của bác ba vừa cười vừa nói.

Mợ ba không phải Ngự Thú Sư, không có Ngự Thú Điển và thú sủng, lại chăm sóc bố mẹ chồng vất vả nên dấu vết năm tháng đã hiện rõ trên mặt.

"Vâng ạ, tầm giữa tháng 7 con đến chơi." Kiều Tang đồng ý, cũng nói thẳng thời gian cụ thể.

Thực ra không cần mợ ba nói, cô đã sớm tính đến chuyện mùa hè này sẽ về quê.

Nhà Kiều Tang ở tầng 6, mỗi lần muốn huấn luyện Hỏa Nha Cẩu lại phải xuống sân, rất bất tiện.

Nó là thủ sủng hệ Hỏa, chỉ cần hơi không chú ý là rất dễ phun cháy không gian xanh của chung cư.

Trấn Kỳ Đường không giống vậy.

Căn nhà ở quê của Kiều Tang có một cái sân sau rất lớn.

Nếu đi xe buýt đến đầm An Hương gần đó thì còn có một rừng cây nhỏ, rất thích hợp làm chỗ huấn luyện.

Kiều Tang tính toán thời gian, ngày 30 tháng 6 mở báo danh cho trận tranh tài Ngự Thú Sư cấp F, cô có thể về quê sau khi đấu xong.

Trận này gọi là tranh tài cũng không đúng, đối với Kiều Tang đó là điểm số, những con điểm trần trụi!

"Được, chúng ta chờ con." Mợ ba cười nói, tầm mắt chuyển đến vị trí trong lòng Kiều Tang: "Đây là thú sủng khế ước của con đúng không? Thật đáng yêu."

Nói xong liền đưa tay vuốt lông Hỏa Nha Cẩu.

Chó nhỏ thoải mái híp mắt.

Kiều Tang thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, đôi khi muốn đoán xem thú sủng có thích ai đó hay không là một chuyện huyền bí…

Tiệc tan, Kiều Tang về nhà trước, còn mẹ cô đi dạo cùng mợ ba.

Kiều Tang không dám gọi Hỏa Nha Cẩu đến giúp, một mình cô dọn hết từ nhà trong ra nhà ngoài.

Đến khi căn nhà trông có vẻ không vương một hạt bụi thì trái tim đang treo lơ lửng của cô mới hơi hạ xuống đôi chút.

Bây giờ cô đã thi cấp ba xong, cũng thi đậu trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy, chuyện cần làm đều đã làm xong.

Mặc dù cô giấu mẹ xin nghỉ gần hai tuần lễ nhưng nếu mẹ về thấy nhà sạch thế này chắc không nói gì nữa đâu…

Kiều Tang đưa Hỏa Nha Cẩu xuống dưới sân chung cư, muốn tiến hành luyện tập tốc độ như thường lệ.

"Gâu."

Hỏa Nha Cẩu lắc đầu không vui.

Nó phải ăn diện vất vả lắm mới đẹp trai được như thế này, giờ luyện tập để mồ hôi rửa trôi hết công sức của nó hả?

"Không ngờ em còn có gánh nặng thần tượng đấy." Kiều Tang ngồi xuống xoa đầu Hỏa Nha Cẩu, vừa cười vừa nói.

Bình thường Hỏa Nha Cẩu đều chủ động yêu cầu được luyện tập, lần này vì bảo vệ ngoại hình khó có được nên mới không muốn luyện, đương nhiên Kiều Tang cũng không ép nó.

"Gâu."

Hỏa Nha Cẩu nhăn nhó.

"Chị dẫn em đi ăn đồ ngon." Kiều Tang ôm Hỏa Nha Cẩu nói.

"Gâu?"

Hỏa Nha Cẩu nghi hoặc kêu một tiếng.

Không phải vừa ăn xong à?

Chị còn muốn ăn nữa?

Nó quay đầu suy nghĩ một chút.

Thực ra... Cũng không phải không thể…

Hỏa Nha Cẩu không phản kháng, đi theo Kiều Tang đến một cửa hàng bán đồ ăn vặt rất đặc sắc.

"Ông chủ, cho cháu ba xiên gà nướng cay, loại cay siêu cấp vô địch biếи ŧɦái ạ."

"Được."

Kiều Tang ôm Hỏa Nha Cẩu ngồi vào bàn trống.

"Gâu?"

Hỏa Nha Cẩu chớp chớp đôi mắt long lanh.

Ba xiên có đủ không?

"Đủ." Kiều Tang cười rồi nói tiếp: "Chút nữa ăn xong em thử phóng Hoa Lửa nhé, dồn năng lượng vào một chỗ, nén lại rồi phun ra."

Mục đích lần này cô đến không phải để ăn mà là thử nghiệm suy đoán của cô về kỹ năng mới.

Kiều Tang có Bàn Tay Vàng nên không cần lo độ thuần thục kỹ năng có tăng hay không, chuyện gần đây cô luôn suy nghĩ là làm sao dạy kỹ năng mới cho Hỏa Nha Cẩu.

Cô không đủ tiền mua những dược liệu nấu nước tắm mà phó hiệu trưởng THPT Ngự Thú Thánh Thủy đã nói.

Cô cũng không có tiền cho Hỏa Nha Cẩu theo học mấy tổ chức chuyên đào tạo kỹ năng thông thường, xung quanh lại không có những người ký khế ước với thú sủng hệ Hoả đủ năng lực dạy cô.

Cô chỉ có thể tự mình mò mẫm tìm ra tinh túy mà thôi.

Có không ít kỹ năng sơ cấp hệ Hỏa thú sủng có thể học, nhưng đến giờ Hỏa Nha Cẩu lại chỉ có hai cái là Răng Lửa và Hoa Lửa.

Mấy ngày trước Kiều Tang đã cho Hỏa Nha Cẩu thử nén năng lượng rồi mới thi triển Hoa Lửa.

Chiêu được tung ra ngoại trừ sức mạnh lớn hơn một chút thì bản chất không thay đổi.

Hoa Lửa vẫn là Hoa Lửa.

Kiều Tang liền nghĩ đến cánh gà nướng siêu cấp vô địch biếи ŧɦái cay.

Thứ dầu tẩm lên nó không phải dầu cay bình thường mà là tinh dầu được chiết xuất từ hạt hoa của thú sủng hệ thực vật, Tiêu Yêu Đằng.

Có đồ chơi này thì kể cả thú sủng không phải hệ Hỏa vẫn phun lửa phà phà.

Vậy thú sủng hệ Hỏa chân chính có thể huy động tất cả năng lượng trong cơ thể đúng không?

Đến lúc đó lại ngưng tụ, nén và phóng thì hiệu quả chắc chắn khác biệt.

Mặc dù Hỏa Nha Cẩu không hiểu phương pháp của Ngự Thú Sư nhà mình, nhưng đối với nó luyện tập nén năng lượng rồi phun Hoa Lửa là việc không tốn bao nhiêu sức, một giọt mồ hôi cũng không đổ.

Nếu không ảnh hưởng đến tạo hình thì Hỏa Nha Cẩu đương nhiên không từ chối.

Rất nhanh cánh gà nướng siêu cấp vô địch biếи ŧɦái cay đã được bưng ra.

Cánh gà nướng được tẩm một lớp dầu cay, ngoài cháy trong mềm, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Cơn thèm ăn của Hỏa Nha Cẩu lập tức bùng lên, nó vươn chân muốn chụp một xiên để ăn.

Kiều Tang nhanh tay đoạt lấy cả ba.

"Gâu?"

Biểu cảm Hỏa Nha Cẩu đầy kinh ngạc, không phải là đi ăn hả?

"Chúng ta ra ngoài ăn." Kiều Tang nói.

Ăn trong tiệm người ta thì làm sao luyện kỹ năng mới được.

Nếu phun lửa mà không thể khống chế, sợ là những ngày sau phải ở đây rửa bát trả nợ.