Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời không Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú (không phải "tiếu" 笑 là cười). Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé gái xinh xắn điều khiể …
Xem Thêm

Bởi vậy khi hắn mở miệng lần thứ hai, hắn cũng không thích giọng nói khàn khàn của mình. "Đáp ứng ta, trừ ta ra, muội không được thi triển năng lực trước mặt người khác." (#mèo: Câu dài nhất của Dạ Thiên ca ca từ đầu tới giờ !)

Đây là vì bảo đảm an toàn cho nàng, nhưng Long Thanh Thanh lại không hiểu.

Còn Long Dạ Thiên bởi vì chính mình càng ngày càng nói nhiều mà cau mày lại, nhưng sau đó lại thích ứng được.

Bởi vì muốn đối phó với cô gái nhỏ hay tò mò Long Thanh Thanh này, không nói nhiều thì không được a!

"Vì sao?" Nàng thắc mắc.

Cuối cùng vì đã xác định được tâm ý của mình, khóe môi Long Dạ Thiên liền nhếch lên một độ cong thật nhỏ, một nụ cười khiến người ta khó nhìn ra được.

"Bởi vì bọn họ sẽ sợ hãi." Hắn đáp.

"Vì thế bon họ mới gọi ta là quái vật?"

Kì thật đầu óc Long Thanh Thanh rất dễ khai thông.

Long Dạ Thiên không nói. Long Thanh Thanh rất nhanh liền hiểu được ý tứ của hắn, hơn nữa nàng còn tràn đầy tự tin mà bảo đảm: "Muội biết rồi, Dạ Thiên ca ca, về sau trước mặt người ngoài ta sẽ không sử dụng siêu năng lực."

Lúc này Long Dạ Thiên mới vừa lòng mà giang cánh tay cường tráng ra, ôm nàng đi về phía khách điếm. Hai bong dáng càng lúc càng xa, chỉ còn vọng lại âm thanh đối thoại.

" Dạ Thiên ca ca. . . . Vậy số 55 và số 63 thì có thể không? Ta cũng không thể thi triển siêu năng lực trước mặt họ sao?"

"Muội nói xem."

" Dạ Thiên ca ca, huynh không nói làm sao muội biết!"

"Tự ngẫm lại."

"Cái gì? Dạ Thiên ca ca!"

Ban ngày, Long Dạ Thiên giúp quan phủ bắt mấy đạo tặc gây rối trong trấn. Còn Long Thanh Thanh thì chờ trong phòng hiếm khi hoạt động, vì sở thích gần đây của nàng chính là -- thư pháp.

Buổi tối, đương nhiên là nàng lại quấn lấy người viết chữ đẹp Long Dạ Thiên, muốn hắn dạy àng viết thêm vài chữ. Nếu không thì muốn hắn kể chuyện lùng bắt phạm nhân, nghe đến là say mê.

Càng ngày Long Dạ Thiên càng có thói quen Long Thanh Thanh ở bên. Mỗi khi đến một thành thị nào đó hắn liền tranh thủ kiếm tiền. Hắn cũng bắt đầu muốn tìm một chỗ, nghĩ cách cùng nàng trải qua một cuộc sống không lo không nghĩ. Tuy không biết suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào, nhưng hắn thật sự rất mong muốn.

Sáng sớm hôm nay, Long Dạ Thiên đến quan phủ lĩnh tiền thưởng, lại đi tới một cửa hàng điểm tâm, nghĩ muốn mua cho Long Thanh Thanh vài món điểm tâm nàng yêu thích. Nhưng chến chỗ ngoặt hắn lại đυ.ng phải một vị khách không mời mà đến.

"Ai nha! Long Dạ Thiên! Chúng ta thật có duyên nha! Chia tay hai ba tháng còn có thể gặp nhau nơi đất khách, có thể thấy duyên phận của chúng ta không ít."

Người tới chính là quái công tử Tả Trọng Dịch.

Hắn, người cũng như tên. Bởi vì tác phong làm việc của hắn phóng khoáng không kiềm chế được, lại không màng đến sự ràng buộc của thế tục, khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần cuồng ngạo, lại có một số hành động lớn mật khiến thế nhân không chấp nhận được, khiến cho thanh danh "Quái công tử" của hắn truyền rất xa.

Công phu của hắn cũng không xuất từ danh môn chính phái, cho nên các nhân sĩ chính nghĩa không muốn giao du với hắn. Trên cơ bản hắn cùng thuộc loại người giống Long Dạ Thiên, chẳng qua là tính cách trái ngược mà thôi.

Chí ít, Tả Trọng Dịch nghĩ là vậy.

Đồng thời khi Long Dạ Thiên nhìn thấy hắn, bước chân cũng không dừng lại, hắn nghiêng người tiếp tục bước đi.

"Chờ một chút! Long Dạ Thiên! Sao ngươi vẫn là cái bộ mặt lạnh nhạt giống trước kia nha?" Nhưng mà Tả Trọng Dịch lại thích nói chuyện với cái hũ nút này, bởi vậy mới theo đuôi hắn bước vào cửa hàng điểm tâm.

Nói đi nói lại, hắn biết rõ bản thân không được hoa nghênh, lại cứ thích đem mặt nóng dán mông lạnh, hơn nữa lại làm không biết mệt. Chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám như vậy.

"Chậc chậc! Long Dạ Thiên, mới chia tay mấy tháng, khi nào thì ngươi thích ăn mấy thứ đồ ngọt này rồi?"

Tả Trọng Dịch đi bên cạnh, vừa lắc đầu nhìn những món điểm tâm ngọt ngấy, vừa kinh dị mà nhìn Long Dạ Thiên chọn điểm tâm rồi kêu lão bản bọc lại.

"Ôi trời! Long Dạ Thiên, một mình ngươi ăn nhiều điểm tâm như vậy sao? Cẩn thận đau bao tử, cũng không tốt cho thân thể." Tả Trọng Dịch lại cùng Long Dạ Thiên đi ra khỏi cửa hàng điểm tâm.

Long Dạ Thiên vẫn không để ý đến hắn, mặc kệ hắn ta lầm bầm lầu bầu một mình như đứa ngốc đi theo hắn.

Sau đó, trong đầu Long Dạ Thiên xuất hiện một ý nghĩ làm hắn kinh ngạc, khiến hắn phải liếc nhìn Tả Trọng Dịch một cái.

Bởi vì hắn cảm thấy, Tả Trọng Dịch và Thanh Thanh rất giống nhau. Cả hai bọn họ đều nói nhiều, cứ ríu rít không ngừng.

Mà thật không may, hắn lại không thích tính bép xép nhiều lời của Tả Trọng Dịch. Lại nghĩ, Long Thanh Thanh thật sự may mắn hơn.

Tả Trọng Dịch vẫn theo hắn vào khách điếm, mãi đến khi hắn định bước vào phòng Long Dạ Thiên, mới bị tên Long Dạ Thiên luôn luôn không phản ứng này ngăn lại.

"Long Dạ Thiên! Người tới là khách, chẳng lẽ ngay cả mời ta uống một chén nước ngươi cũng không chịu sao?"

Long Dạ Thiên vốn muốn trả lời hắn ta hai chữ: Không có!

Nhưng thiên hạ trong phòng vội vàng chạy đến đây.

"Dạ Thiên ca ca !"

Long Thanh Thanh giống như chú chim nhỏ đã tìm được tổ của mình, nàng lao vào lòng Long Dạ Thiên, ôm mãi không chịu buông ra, hoàn toàn không phát hiện Tả Trọng Dịch đang đứng một bên trừng to mắt như cái chuông đồng.

" Thanh Thanh."

Long Dạ Thiên giang hai tay ôm nàng, phòng ngừa nàng té ngã. Hành động che chở tự nhiên không chút giả tạo khiến cho Tả Trọng Dịch phải bật cười.

"A! Long Dạ Thiên, đến bây giờ ta mới biết, thì ra ngươi cũng không phải người không để mắt tới mĩ nhân."

Hắn chỉ chỉ tiểu mỹ nhân trong ngực Long Dạ Thiên. Mà Long Dạ Thiên nghe xong lời hắn nói liền trừng hắn, khiến hắn cười to ra tiếng.

Trước kia hắn quấn lấy Long Dạ Thiên, là vì hắn muốn xóa đi sự cô độc và tịch mịch trong đôi mắt kia. Nhưng hắn lại không dự đoán được chỉ có cách mấy tháng, tình huống liền chuyển biến lớn.

Thật là bội phục nha~ Bây giờ hắn đối với nữ tử trong ngực Long Dạ Thiên, quả thật là vô cùng vô cùng hứng thú rồi.

" Dạ Thiên ca ca, huynh ấy là bằng hữu của huynh à ?"

Tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này cuối cùng cũng phát hiện người thứ ba đáng thương đứng bên cạnh, vì thế Tả Trọng Dịch liền mặt mày hớn hở.

"Ừ, huynh là bạn chí cốt của hắn, tên là Tả Trọng Dịch. Mà nói đến giao tình của huynh với hắn a, là từ. . . . . . . ." Hắn lại lắm miệng giới thiệu bản thân, lại bị giọng nói nén giận của Long Dạ Thiên cắt ngang.

"Không phải ngươi phải đi về sao?"

Nhưng hắn vừa nói xong thì Tả Trọng Dịch lại hét to lên, tay chân khua khua rất khoa trương.

"Không thể nào! Long Dạ Thiên, thì ra cũng có một ngươi nói vượt quá bảy chữ! Ha ha ha, xem ra ta đã có thể có thể đòi nợ của đám người đánh bạc với ta rồi."

Thì ra, ở trên giang hồ có một tin đồn vô căn cứ, nói Long Dạ Thiên không phải không muốn nói chuyện, mà căn bản là hắn bị câm điếc.

Cho nên Tả Trọng Dịch, người nghe được Long Dạ Thiên nói chuyện, liền đi cá cược với người ta. Nếu có một ngày Long Dạ Thiên có thể nói ra một câu từ bảy chữ trở lên, thì Tả Trọng Dịch hắn liền thắng một trăm lượng.

Ha ha! Xem ra, cuối tháng này hắn lại kiếm thêm chút đỉnh rồi.

Long Dạ Thiên nghe vậy thì thì nhướn mày trừng mắt khiến hắn cười to, mà Long Thanh Thanh thì kéo kéo tay áo của hắn, hỏi: "Đánh bạc là gì vậy?"

Lời này này vừa hỏi ra lại làm Tả Trọng Dịch ngây người.

"Đánh bạc là cái gì. . . . . Ha ha, tiểu nha đầu, muội cứ kêu Long Dạ Thiên giải thích cho muội nghe nha?" Hắn vô cùng gian trá mà kéo Long Dạ Thiên xuống nước.

Long Dạ Thiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, liền nói với Long Thanh Thanh đang đầy dấu chấm hỏi trên mặt: "Huynh không biết." Vứt vấn đề lại cho Tả Trọng Dịch.

Thêm Bình Luận