Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời không Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú (không phải "tiếu" 笑 là cười). Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé gái xinh xắn điều khiể …
Xem Thêm

Long Thanh Thanh hô to vài tiếng cứu mạng, lúc bình tĩnh nhìn lên, phát hiện trên thân thể người này rất ấm áp, lại không khách khí đẩy hắn ra, lúc này mới phát hiện người hắn chảy đầy máu.

"Dạ. . . . . . Dạ Thiên ca ca!"

Toàn thân hắn mặc đồ đen, lại có một thanh kiếm màu đen, này không phải Long Dạ Thiên thì là ai chứ?

Long Thanh Thanh lại bắt đầu khóc lên, âm thanh kia lớn đến nổi nếu ở đây có người chết, sẽ đội mồ sống dậy mà kháng nghị.

"Thanh. . . . . . Thanh Thanh."

Long Dạ Thiên ho ra một búng máu, vốn muốn nói nàng đừng khóc nữa, nhưng là ánh mắt của hắn đã mờ đi rồi, càng không cần nói đến thể lực. Bây giờ chỉ sợ ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, chứ đừng nói đến là chạy về trấn.

"Hu hu hu. . . . . Dạ Thiên ca ca. . . . . Người ta không muốn huynh bị thương . . . . . Người ta không muốn. . . . . "

Nhìn thấy Long Dạ Thiên bị thương nặng, máu chảy không ngừng, nước mắt Long Thanh Thanh giống như sông, oa oa khóc to.

Mà lòng nàng cũng rất khổ sở. . . . . giống như bị xe ngựa cán qua, đau muốn chết. Dường như khi Dạ Thiên ca ca đổ máu, nàng cũng cảm thấy đau.

" Thanh Thanh. . . . . Đừng . . . . . Khóc."

Hắn vướn tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại lực bất tòng tâm.

" Dạ Thiên ca ca. . . . . Hu hu. . . . . Huynh đừng cử động. . . . . Muội. . . . . Muội lập tức đi tìm người đến giúp. . . . . Hu hu hu. . . . . Muội lập tức đi . . . . ."

Long Thanh Thanh đang muốn buông tay hắn ra, đi tìm người hỗ trợ, Long Dạ Thiên liền nhổ ra một ngụm máu, ho vài cái rồi ngất đi.

" Dạ Thiên ca ca! Oa!"

Long Thanh Thanh khóc đến muốn ngừng mà không được, vang tận mây xanh. Giờ phút này nếu không phải Long Dạ Thiên đã ngất đi, hắn sẽ ước tốt nhất là tai mình bị ù một lát, sẽ không thể nghe được bất cứ âm thanh gì rồi.

" Dạ Thiên ca ca. . . . . Hu hu hu. . . . . huynh không được chết. . . . . . Không thể. . . . . Nếu huynh chết rồi. . . . . Huynh nói Thanh Thanh phải sống một mình thế nào đây. . . . . Oa Oa . . . . . Người ta không muốn . . . "

Nàng nghĩ đến cảnh sẽ sống cô độc một mình, liền chịu không đươc, khóc đến càng thảm thiết.

"Người ta mang huynh đi tìm thầy thuốc. . . . . Hu hu. . . . . . Người ta lập tức mang huynh đi tìm thầy thuốc. . . . . Chữa tốt cho huynh. . . . . Sau đó. . . . . Sau đó chúng ta mãi sống cùng nhau. . . . . . . mãi mãi . . . . . . bên nhau."

Nói dứt lời, Long Thanh Thanh bắt đầu cõng, lôi, kéo thân thể Long Dạ Thiên, muốn mang hắn về trấn cầu y chữa bệnh.

Nhưng nàng là nữ hài tử, sức lực vốn không lớn, bởi vậy nàng cố gắng rất lâu, Long Dạ Thiên mới dời đi một chút, lưu lại một vết máu thật dài.

"Hu hu hu. . . . . Dạ Thiên ca ca. . . . . Người ta không muốn huynh chết. . . . . Không cần. . . . . huynh chết rồi. . . . . Người ta làm sao bây giờ?"

Trong lòng nàng suy nghĩ, mấy ngày nay chung sống Long Dạ Thiên, rất vui vẻ, không lo không nghĩ, quả thật sở nghiên cứu không thể sánh bằng.

Bây giờ nàng rốt cục hiểu rõ vì sao số 55 cố ý muốn trốn khỏi sở nghiên cứu. Bên ngoài đích thật là tư do hơn trước kia rất nhiều.

Hơn nữa, nàng còn gặp được Dạ Thiên ca ca, nàng không muốn mất đi hắn. Bởi vì nàng thật sự rất thích, rất thích hắn. . . . . Tuy nhiên nàng không biết, đây chính là chuyện yêu đương mà trên TV thường nói. . . . . Nàng mặc kệ tất cả, chỉ muốn cứu Dạ Thiên ca ca thôi, sau đó sống chung một chỗ với hăn. . . . . Nàng chỉ muốn như vậy mà thôi.

Vóc dáng nho nhỏ lôi kéo một đại nam nhân đang hôn mê, Long Thanh Thanh dùng toàn bộ sức lực vừa đi vừa té, cũng không biết đã đi được bao xa rồi.

Nàng chỉ biết vừa đi vừa khóc, vừa đi vừa hô.

"Cứu. . . . . Cứu Dạ Thiên ca ca đi. . . . . Có ai không. . . . . Hu hu. . . . . Xin các ngươi. . . . . Xin các ngươi cứu huynh ấy. . . . . Làm ơn."

Khóc hô nến nỗi cuống họng khô rát, lại có kỳ tích xuất hiện.

Không biết có phải ông trời thật sự nghe được lời cầu nguyện của nàng hay không, ở phía trước xuất hiện một thôn xóm nhỏ.

Long Thanh Thanh nhìn thấy từ trong thôn có một vị lão bá bá đi ra, ngay lập tức chạy tới cầu cứu.

"Lão bá bá! Van cầu người cứu Dạ Thiên ca ca! Làm ơn mà. . . . . " Lời vừa dứt liền lôi kéo ông cụ đi qua cứu người, thật đúng là làm khó lão nhân gia hắn rồi.

"Số 77? Làm sao muội có thể ở đây?"

Thật không ngờ số 63 đã thất lạc từ lâu thế nhưng lại xuất hiện ở cửa thôn, mà đi phía sau nàng ấy là một nam tử vũ khí hiên ngang.

"Số 63."

Long Thanh Thanh vừa nhìn thấy là người quen, vội vàng chạy qua, thiếu chút nữa làm ngã số 63, mà số 63 cũng đã có tên mới - Lục Thập Tam [*].

Nàng ấy phải dựa vào ngực Mục Chấn Hạo mới ổn định được thân thể vừa bị Long Thanh Thanh ôm chầm.

"Số 77! Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Muội mau nói cho tỷ biết đi, hắn ta là. . . . . . A! Là người áo đen đã cứu chúng ta, Chấn Hạo!"

Số 63 xoay người nói chuyện với nam tử anh tuấn cao lớn nãy giờ vẫn đứng sau lưng, nam nhân kia ngay lập tức cười với nàng ấy.

"Ta biết rồi, tiểu Phấn nhi." Hắn lập tức nâng tay lên, nói với hai nam nhân đứng bên cạnh: "Pháp quân, mang hắn vào trong thôn. Ngọc Tu, cứu hắn."

Long Dạ Thiên chính là ân nhân của của Mục gia bảo, ân tình này bọn họ nhất định phải báo.

Mấy canh giờ sau, thương thế của Long Dạ Thiên đã ổn định. Còn Long Thanh Thanh khóc đến mệt mỏi, đang ghé vào bên giường của hắn không chịu rời đi.

Cuối cùng, nàng vẫn không chống đỡ nổi mà ngủ thϊếp đi.

Long Dạ Thiên vẫn cứ nửa tỉnh nửa mê, đến giữa đêm hắn mới hoàn toàn tỉnh lại.

"Ưʍ. . . . . . "

Mới mở mắt hắn đã nâng cao lòng cảnh giác, đánh giá bốn phía. Cho đến khi nhìn thấy Long Thanh Thanh ghé vào cạnh giường ngủ, ánh mắt hắn mới nhu hòa xuống.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu khi ngủ của Long Thanh Thanh không có tí phòng bị nào, Long Dạ Thiên thoáng chốc thấy say mê, không giám làm ồn đến nàng. Nếu không phải đột nhiên l*иg ngực Long Thanh Thanh ngột ngạt ho ra tiếng, chắc chắn Long Thanh Thanh sẽ ngủ đến sáng.

" Dạ Thiên ca ca."

Long Thanh Thanh giống như con nít xoa xoa mắt, giọng nói trong trẻo hãy còn ngái ngủ, vậy mà đã quan tâm đến hắn, tiến nhanh tới sờ trắn hắn xem hắn có phát sốt không.

" Thanh Thanh."

Long Dạ Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng kia. . . . . Hắn rất muốn. . . . . Hắn rất muốn có được cô bé đáng yêu này, muốn nàng ở bên cạnh hắn cả đời.

" Dạ Thiên ca ca, huynh khỏe hơn chưa?"

Nàng không hề phát hiện trong đôi mắt một đen một lam kia của Long Dạ Thiên lóe lên ánh sáng kì lạ. Sau khi xác định hắn không phát sốt, nàng vội vàng rót một chén nước để hắn đỡ khát.

Đến khi Long Dạ Thiên nằm xuống lần thứ hai, hắn mới mở miệng: "Thanh Thanh, nghỉ ngơi đi."

Biết rõ là hắn sợ nàng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố chấp lắc đầu, phùng má, giống như đang tức giận.

"Người ta không muốn, người ta muốn ở đây cả đêm với Dạ Thiên ca ca. Dạ Thiên ca ca đi đâu, Thanh Thanh cũng ở đó. Dạ Thiên ca ca đừng hòng bỏ Thanh Thanh lại một mình."

Nói cách khác, sau khi trải qua sự kiện lần này, vô luận như thế nào Long Thanh Thanh cũng phải bám hắn, giống như cao da chó, phải dính hắn thật chặt.

Thêm Bình Luận