Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời không Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú (không phải "tiếu" 笑 là cười). Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé gái xinh xắn điều khiể …
Xem Thêm

Lục Thập Tam nhìn nàng một cái, cảm thấy Long Thanh Thanh này thật ngu dốt, cả cái này cũng không biết, thật uổng cho nàng là "chủng người mới".

"Chắc chắn chiếc vòng tay này chứa cỗ lực lượng trước kia của muội, mà cỗ lực lượng này khi tiến vào trong vòng tay lại biến thành nguồn sinh lực. Nói cách khác, trong tương lai, nếu trong chúng ta có người bị thương nặng hoặc ai bị mất đi siêu năng lực, đều có thể dùng cỗ sinh lực trong chiếc vòng này để khôi phục, cho nên muội phải giữ gìn nó thật tốt mới được."

Long Thanh Thanh thu hồi chiếc vòng vàng trên Lục Thập Tam rồi đeo vào.

"Thật sự lợi hại như vậy sao? Vậy nếu Dạ Thiên ca ca bị thương thì sao?" Nàng vội vã muốn biết.

Nếu thương tổn trên người Long Dạ Thiên cũng có thể được chữa khỏi thì sau này nàng không cần phải lo sợ hắn bị thương nữa, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể cứu được.

Nhưng Lục Thập Tam lại lắc đầu.

"Đồ con nít ngu ngốc! Hắn cũng không phải "chủng người mới", trên người không có siêu năng lực, nếu ngươi chuyển cỗ lực lượng này lên người hắn thì hắn chỉ có nước đi đời nhà ma!"

Người bình thường sao có thể chịu nổi lực lượng đó chứ? Long Thanh Thanh quả thật là con nhóc ngu ngốc.

"Muội. . .muội biết rồi." Nàng chu miệng nói nhỏ.

Kì thật nàng chỉ có chút xíu hi vọng thôi, làm gì phải xem nàng như đứa đần độn chứ.

Mục Chấn Hạo kéo Lục Thập Tam qua, lát sau, tính cả hai hộ vệ tùy thân cùng nhau lên ngựa khởi hành. Mà Long Thanh Thanh tựa vào lòng Long Dạ Thiên nhìn cả người và ngựa cùng biến mất nơi chân trời, lúc này mới theo Long Dạ Thiên vào nhà nghỉ ngơi.

"Có tin tức của nàng ấy không?"

Trong thư phòng rộng lớn treo đầy tranh chữ và bức hoành của các học giả tiếng tăm, một vị thanh y nam tử trẻ tuổi xoay lưng lại, hai tay nắm phía sau hỏi hắn.

Nam nhân kia nửa quỳ, cung kính trả lời: "Thiếu bảo chủ, thuộc hạ đã điều tra mỗi thôn xóm nhỏ, thị trấn quanh đây, đều không nhìn thấy nữ tử mà Thiếu bảo chủ nói. Thuộc hạ đoán rằng, có thể nàng ấy chỉ ở tạm vùng lân cận, bây giờ rời đi, cho nên thuộc hạ mới không thu hoạch được gì."

Thật ra thì bọn họ có tra ra được một người tên Long Thanh Thanh, bất quá đứa nhỏ kia chỉ mới năm tuổi mà thôi, căn bản không phù hợp với miêu tả của thiếu bảo chủ.

Chẳng lẽ thiếu bảo chủ của bọn họ bị luyến đồng phích ? (Luyến đồng phích: yêu con nít, ham muốn con nít)

Phi! Phi! Phi! Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy trời!

"Vậy sao?"

Thì ra thanh y nam tử này chính là Chương Lệ Chuẩn, người vẫn nhớ mãi không quên Long Thanh Thanh.

Ngày đó sau khi hắn và Long Thanh Thanh từ biệt, hắn liền tìm được thuộc hạ của mình bên ngoài rừng trúc, thuận lợi trở về Chương gia bảo chữa thương.

Nhưng hắn đã quên hỏi Long Thanh Thanh là thiên kim nhà nào, cũng quên hỏi nàng ở thị trấn nào, bởi vậy trong khi dưỡng thương một tháng, hắn chỉ có thể kêu thuộc hạ đến xung quanh nơi đó tìm kiếm, thế nhưng cũng không thu hoạch được gì, thật là thất sách.

"Mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm." Hắn ra lệnh.

Hắn không thể không tìm được Long Thanh Thanh.

"Vâng, thiếu bảo chủ!" Tên thuộc hạ kia cau mày tuân lệnh. Vốn định trực tiếp lui ra, lại bị Chương Lệ Chuẩn gọi lại.

"Còn tên Long Dạ Thiên kia? Có tin tức gì của hắn hay không?"

"Bẩm thiếu bảo chủ, hắn ta tựa hồ có quen biết với Mục Chấn Hạo của Mục gia, độc tố và vết thương trên người cũng khỏi hẳn, đang đi về hướng Bắc. Thiếu bảo chủ muốn chúng ta giám thị hắn sao?"

Chương Lệ Chuẩn trầm ngâm một chút.

Hăn không ngờ người có tính cách quái gở như Long Dạ Thiên lại có thể kết giao với Mục Chấn Hạo, vì vậy lòng cảnh giác của hắn không thể không đề cao rồi.

"Được, phái người giám sát hắn,ta sẽ giao thiệp với Long Dạ Thiên một lần nữa."

Bởi vì hắn thấy Long Dạ Thiên là một nhân tài khó có được, có thể thu vào để mình dùng là tốt nhất. vì thế hắn muốn giao thiệp với Long Dạ Thiên một lần nữa, nói không chừng sự tình còn có thể xoay chuyển.

Nếu không thì, nếu như hắn ta liên thủ với Mục Chấn Hạo hoặc Quan Hân Vân thì quá bất lợi với Chương gia bảo bọn họ rồi.

"Vâng, thiếu bảo chủ, thuộc hạ lập tức đi làm."

Đợi hắn lui ra, thân thể màu xanh kia mới chuyển động, thì thào tự nói: "Long Thanh Thanh, tới cùng là nàng đang ở đâu? Vì sao sau khi chiếm tất cả lực chú ý của ta, rồi lại biến mất không để lại chút dấu vết nào?" Khiến hắn một mình tương tư không thôi.

" Dạ Thiên ca ca! Nhìn kìa, nhìn kìa, phía trước lại có thành trấn rồi." Long Thanh Thanh vẫn như trước không thay đổi, chạy phía trước Long Dạ Thiên gọi to.

Long Dạ Thiên mỉm cười, khóe môi cong lên khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm hấp dẫn người, hắn lại không hề tự biết.

Không phải Long Thanh Thanh chưa nhìn thấy hắn cười, nhưng cười đến mê người như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, vì thế nàng ngây người một lúc lâu mới chạy tới rúc vào người hắn làm nũng.

" Dạ Thiên ca ca! Người ta đói bụng quá, huynh có thể đi nhanh hơn được không?"

Dứt lời liền kéo tay hắn đi. Long Dạ Thiên cũng thận theo nàng đi tới trấn nhỏ, chỉ là ánh mắt kia một khắc cũng không mất đi ôn nhu. Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh trước tiên là tới khách điếm tìm nơi nghỉ trọ, sau đó gọi một bàn đầy đồ ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

" Thân thể Dạ Thiên ca ca vừa mới khỏi , nên ăn nhiều một chút mới tốt." Long Thanh Thanh chăm sóc nói.

Nàng cơ hồ như muốn gắp tất cả thức ăn trên bàn vào trong chén hắn, khiến hắn ăn không tiêu, phải vội vàng ngăn lại.

"Được rồi, muội cũng ăn nhiều một chút." Hắn gắp đồ ăn trong chén hắn chia một ít cho nàng, rất ôn nhu.

Nếu không chia thì làm sao hắn ăn hết đồ ăn này chứ?

Thấy ánh mắt cực nóng mà nhu tình của Long Dạ Thiên, trống ngực Long Thanh Thanh đập dồn dập, cơ hồ như muốn đoạt mất hô hấp của nàng.

Nàng vẫn biết diện mạo của Dạ Thiên ca ca rất dễ nhìn, đôi khi đi trên đường, cũng có vài tiểu cô nương thẹn thùng đỏ mặt vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn hắn.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của hắn thôi, nàng liền đỏ cả mặt.

Cũng không phải là chán ghét, ngược lại trong lòng nàng còn có một tia mừng thầm nữa, nhưng nàng lại không thể khống chế sự không thích hợp của bản thân, thật sự khiến nàng. . . không thể thích ứng được.

Bởi vậy khi Long Thanh Thanh thấy Long Dạ Thiên nhìn chằm chằm mình, liền cố gắng cúi đầu ăn vài miếng cơm, ý đồ che dấu sự không tự nhiên của mình.

"Vậy huynh cũng ăn nhiều vào."

Long Thanh Thanh không quên ngẩng đầu nhắc nhở Long Dạ Thiên, khiến hắn rất xúc động, liền nói: "vụn thức ăn kìa."

Sau đó vươn tay nâng cằm nàng lên, trong ánh mắt sững sờ của nàng, hắn vươn ngón tay vét vụn thức ăn dính trên khóe môi nàng, thuận tay bỏ vào miệng mình. (#mèo: phun ~ )

Long Thanh Thanh há hốc mồm, nhất thời đánh mất giọng nói, sau một lúc lâu mới từ trong miệng phun ra một câu: "Sao huynh có thể ăn đồ ăn của ta?"

Đột nhiên, Long Dạ Thiên phát ra tiếng cười hùng hậu khiến mặt mũi Long Thanh Thanh đỏ bừng.

Thật ngu ngốc! Sao nàng có thể. . .có thể ngu ngốc như vậy?

Long Thanh Thanh thầm mắng chính mình, mặt càng thêm đỏ bừng, hơi mím môi, hận không có cái lỗ trên mặt đất để nàng chui xuống.

"Vậy đồ ăn của ta cũng cho muội ăn là được chứ gì."

Đột nhiên Long Dạ Thiên lại có tâm tình muốn trêu ghẹo nàng, tình cảm và cưng chiều cứ thế tràn ra không thể lý giải.

"Ta. . . Ta mới không cần!" Nàng trả lời, lại thấy tiếng cười của Long Dạ Thiên càng lớn hơn nữa, lúc này mới chậm chạp hiểu ra rằng chỉ là nói đùa: "Giỏi lắm, Dạ Thiên ca ca, từ khi nào mà huynh đã giống Lục Thập Tam rồi, thích trêu đùa ta như vậy à, đáng ghét!"

Không khí vừa hòa hợp vừa nguy hiểm giữa hai người lúc này, thật sự là mới mẻ lại có chút thú vị.

Thêm Bình Luận