Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời không Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú (không phải "tiếu" 笑 là cười). Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé gái xinh xắn điều khiể …
Xem Thêm

Chương Lệ Chuẩn thấy mừng thầm vì vận may của mình, đương nhiên sẽ không cứ như vậy dễ dàng thả nàng đi.

Đi ra ngoài? Nhắc tới việc muốn đi ra ngoài để nghe kể chuyện, tâm tình Long Thanh Thanh mới tốt lên.

“Đúng nha! Ta muốn đi Vân Thiên phường nghe kể chuyện.”

Người của nàng một khi không có phiền não, nụ cười trên khóe miệng rất là ngọt, nhìn thấy Chương Lệ Chuẩn và vài tên thuộc hạ phía sau không dám chớp mắt.

Quá thuần mỹ rồi! Nếu như trên đời thật sự có tiểu tiên tử không nhiễm bụi trần, không phải nàng thì là ai.

“Ta đưa nàng đi.” Chương Lệ Chuẩn là người hoàn hồn đầu tiên, hắn lập tức nói.” Ta có thể thay nàng an bài vị trí tốt nhất, như vậy nàng vừa có thể nghe kể chuyện tốt nhất.”

Những người khác cũng dần hoàn hồn lại, trong lòng thầm nghĩ, Thiếu Bảo Chủ tìm kiếm Long Thanh Thanh cô nương đã lâu… Không thể nào?

Nhưng nàng là tiểu cô nương đi theo bên cạnh Long Dạ Thiên, không có ai biết lai lịch của nàng, này… Bọn họ phải báo cáo với Thiếu Bảo Chủ như thế nào đây?

Bọn họ không khỏi nghẫm nghĩ, tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này vừa nghe đến có người đồng ý đi cùng nàng, lại muốn giúp nàng tìm chỗ ngồi tốt nhất, đương nhiên là mãn ý nhận lời.

“Tốt! Tốt! Vậy chúng ta còn không mau đi, tới trễ một bước nói không chừng sẽ không có chỗ ngồi tốt!”

Nàng trái lại kéo tay Chương Lệ Chuẩn đi về phía trước, Chương Lệ Chuẩn đầu tiên vì sự lớn mật của nàng mà giật mình, ngay sau đó liền hóa thành khóe miệng khẽ cười, dung túng nàng.

“Thanh Thanh cô nương, đừng nóng vội, đi chậm một chút, cẩn thận té ngã, ta bảo đảm sẽ có chỗ.”

Không cần phải nói, Vân Thiên phường này mặc dù không phải là sản nghiệp của Chương Gia Bảo hắn, nhưng mà chỉ cần hắn vừa đến, phường chủ không muốn nể mặt hắn cũng không được, càng không nói đến là muốn lấy lòng tiểu nha đầu Long Thanh Thanh đơn thuần quá mức này, vậy là đủ rồi.

Đi tới Vân Thiên phường, Chương Lệ Chuẩn lấy tức lấy thân phận thiếu bảo chủ Chương Gia Bảo, thay Long Thanh Thanh lấy được chỗ ngồi tốt nhất.

Vị trí này ở lầu hai, nhưng cúi xuống xem được toàn bộ phía dưới, là dãy tốt nhất, vị trí thoải mái nhất.

Một lát, Long Thanh Thanh lòng tràn đầy mong đợi ngồi xuống chỗ ngồi, chờ người kể chuyện ra.

Chương Lệ Chuẩn tương đối săn sóc, không lâu liền có người đưa lên một đống điểm tâm cùng bánh ngọt, tránh cho Long Thanh Thanh bị đói, làm cho hắn đau lòng, nhưng làm những người bên ngoài nghen nghét.

“Như thế nào còn không bắt đầu?” Long Thanh Thanh không kịp đợi, bắt đầu nhắc nhở.

Nàng thế nhưng gạt Long Dạ Thiên tự mình ra ngoài, đương nhiên phải ngăn cản hắn quay lại khách điếm trước, nhưng Chương Lệ Chuẩn không biết việc này, lập tức lên tiếng trấn an nàng.

“Thanh Thanh cô nương, nàng đừng vội, cũng sắp bắt đầu rồi.” Một đôi tay còn thay nàng châm trà, tiêu điểm tầm nhìn từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi nàng. “Uống chút trà, dùng chút điểm tâm đi.”

“Điểm tâm?”

Hắc! Nói đến điểm tâm, đôi mắt đang nhìn chằm chằm đài gỗ, lập tức rời trận địa, tay nhỏ bé tự nhiên hướng bụng nhỏ nàng vuốt ve.

Nàng từ buổi sáng sau khi Long Dạ Thiên ra cửa vẫn đợi trong phòng, lúc này đây cũng gần đến buổi trưa, cho nên nàng vừa nghe đến hai chữ “Điểm tâm” sẽ có phản ứng cũng là bình thường.

“Điểm tâm này là từ đâu tới?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Long Thanh Thanh không khách khí chút nào đưa tay nhỏ bé ra, bắt lấy khối điểm tâm ăn, hoàn toàn không để chủ nhân Chương Lệ Chuẩn này vào mắt.

Chương Lệ Chuẩn chẳng những không nghĩ đến xử lý, còn cười sang sảng mấy tiếng, Long Thanh Thanh nhìn hắn một cái, lại tiếp tục ăn, không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào.

Là hắn vừa mới nói muốn mời nàng ăn, cho nên không ăn cũng uổng, nàng không thể lãng phí một bàn nguyên liệu tốt được.

Ừ, nghĩ như vậy, Long Thanh Thanh cảm thấy chính mình ăn là đương nhiên.

“Là ta đặc biệt kêu người đem lên, ăn ngon không?”

Chương Lệ Chuẩn vui mừng nhìn Long Thanh Thanh vừa ăn vừa gật đầu, giống như con mèo nhỏ đang rất đói, thiếu chút nữa sẽ vươn đầu lưỡi đi liếʍ phần còn lại của đáy bàn, rất đáng yêu.

Nhưng vào giờ phút này, cửa chính của Vân Thiên phường bước vào một gã nam nhân cao gầy.

Hắn vừa vào cửa, tầm mắt tìm tòi, liền liếc thấy tiểu nha đầu đang ngồi ở lầu hai ăn như sói nuốt hổ vồ, chợt ánh mắt nhu hòa lại.

Nhưng đợi cất bước đến gần nàng, lại phát giác Chương Lệ Chuẩn ở bên cạnh nàng, dừng bước lại, mày hơi nhíu lên, nhìn chằm chằm bọn họ.

Thì ra tên áo đen này chính là Long Dạ Thiên.

Tả Trọng Dịch này sự trung thực không đáng tin cậy lắm, ngay tại thời điểm lúc sáng nay Long Dạ Thiên đi quan phủ nhận tiền thưởng, ngăn hắn lại, thay Long Thanh Thanh “Làm mai”!

Hắn nói như vậy, làm Long Dạ Thiên nghe xong Long tâm cực kì vui mừng, cho là trải qua việc Tả Trọng Dịch giảng giải như vậy, vấn đề tình cảm giữa Long Thanh Thanh và hắn sẽ có cải thiện, mà sau khi làm xong việc vội vàng trở lại khách điếm.

Không ngờ rằng, cái tiểu nha đầu Long Thanh Thanh không ngoan này lại đợi không được, hỏi tiểu nhị ca tin tức, một mình chạy tới Vân Thiên phường nghe kể chuyện cổ.

Nhưng là, xảy ra chuyện gì với Chương Lệ Chuẩn này?

Hắn đã sớm nói với nàng, không thể nói chuyện với người xa lạ, không thể đi theo người xa lạ, chẳng lẽ tất cả nàng đều xem như gió thổi bên tai sao?

Trong lòng Long Dạ Thiên có chút không thoải mái, cũng không nguyện thừa nhận, hắn không hy vọng nhìn thấy Long Thanh Thanh thân mật với nam nhân khác như vậy. Điểm này, không phải đã sớm xác minh qua trên người Tả Trọng Dịch sao.

Đáng tiếc bản tính tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này là như thế, cho nên không dạy được, cũng không cảm thấy hắn ghen tỵ, hiển nhiên, hắn lại chờ thêm một lúc rồi.

Chỉ là hiện nay quan trọng nhất là, hắn phải làm cách nào từ bên cạnh Chương Lệ Chuẩn, đưa tiểu nha đầu này về khách điếm đây?

Con ngươi Long Dạ Thiên tối sầm lại.

Bỗng dưng thi triển khinh công, trong tiếng kêu sợ hãi của người khác, nhảy vọt đến lầu hai Vân Thiên phường, gọn gàng dừng lại trước mặt Long Thanh Thanh và Chương Lệ Chuẩn.

“Dạ Thiên ca ca?”

Long Thanh Thanh thấy hắn nhẹ nhàng đứng ở rìa lan can lầu hai, biểu tình hết sức chột dạ.

Hắn làm sao biết được nàng ở trong này? Trong lòng thầm nghĩ, cũng lén đưa tầm mắt về phía Long Dạ Thiên, bị hắn vừa vặn tiếp nhận, lại vội vàng rũ mắt xuống.

Dạ Thiên ca ca nhất định lại tức giận, ai dạy nàng một thời gian trước mới tin thề trăm ngày nói, tuyệt không chọc giận hắn nữa, nhưng nàng lại tái phạm rồi… Làm thế nào?

Chương Lệ Chuẩn xác thực rất kinh ngạc, bởi vì hắn vừa nghe thấy Long Thanh Thanh gọi Long Dạ Thiên “Ca ca”? Chuyện này… Hai người bọn họ cùng họ, chẳng lẽ bọn họ là huynh muội?

Chương Lệ Chuẩn cũng không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy xảy ra, bởi vậy sinh lòng không vui, liếc thuộc hạ phía sau hắn một cái, trách bọn họ biết chuyện không báo.

Bọn họ cảm thấy vô tội, vốn là muốn báo cáo, nhưng hắn không cho phép nói, sau lại trừng mắt nhìn bọn họ… Ai, làm thuộc hạ chính là có loại oan ức này.

“Tới đây.” Long Dạ Thiên nhảy xuống, âm lãnh nói.

Long Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là giống như đứa trẻ làm chuyện bậy, đi từng bước một đến bên cạnh hắn.

Chương Lệ Chuẩn sợ Long Thanh Thanh trở về sẽ bị hắn mắng, vội vàng mở miệng nói: “Long đại hiệp, là tại hạ tự mình hẹn Thanh Thanh cô nương ra ngoài nghe kể chuyện, xin ngươi không nên trách tội nàng.”

Lúc trước hắn lại hạ độc đắc tội anh vợ tương lai, đợi một lát, hắn phải an bài tốt một chút, hòa giải tình thế xấu mới được.

Long Dạ Thiên mặt không đổi liếc hắn một cái, không nói một câu, dắt tay nhỏ bé của Long Thanh Thanh, liền đi tới cầu thang đi xuống lầu.

Chờ sau khi bọn hắn đi, Chương Lệ Chuẩn mới chỉ trích thuộc hạ của hắn.

“Đáng chết! Các ngươi như thế nào không nói cho ta biết sớm một chút, nàng là muội muội Long Dạ Thiên?”

Thêm Bình Luận