Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời không Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú (không phải "tiếu" 笑 là cười). Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé gái xinh xắn điều khiể …
Xem Thêm

“Thiếu… Thiếu Bảo Chủ, chúng ta cũng không hiểu được?”

Nhưng mọi người xin tha không có hiệu quả, Chương Lệ Chuẩn tức giận vô cùng, còn thưởng cho bọn họ mỗi người một cái tát, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

“Dạ Thiên ca ca, ngươi… Ngươi tức giận sao?” Long Thanh Thanh đi theo sau lưng Long Dạ Thiên, lộp bộp hỏi, không cần hắn trả lời, nàng cũng biết được mình không đúng.

Long Dạ Thiên chỉ dắt nàng tiếp tục đi, giống như không có ý định mở miệng.

Long Thanh Thanh nhìn cái bóng lưng đen to dài mà trầm mặc của hắn, đột nhiên cảm thấy thật khổ sở! Chỉ vì Long Dạ Thiên chưa từng đối với nàng giống như vậy, cho nên nàng gấp đến độ muốn khóc.

“Dạ Thiên ca ca, muội…”

Nàng chưa nói hết câu, bọn họ đã đi đến cửa khách điếm mà họ ở, một người ngay lập tức vọt đến , nhiệt tình chào hỏi bọn họ.

“A! Các ngươi đã về rồi!”

Tả Trọng Dịch vốn là đến xem thành quả mình tác hợp một chút, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Thiên lạnh như tờ giấy, mà Long Thanh Thanh lại là một bộ muốn khóc không khóc được, có ngu cũng hiểu được có chuyện không hay.

Thế nào? Chẳng lẽ hắn trợ giúp tự nhiên đâm ngang, chết từ trong trứng nước rồi hả?

Hiển nhiên là vậy, bởi vì Long Dạ Thiên nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đi vòng qua hắn, bỏ lại Long Thanh Thanh đi về phòng trước.

Tả Trọng Dịch rất sợ hắn quá nóng nảy với Long Thanh Thanh, dọa Long Thanh Thanh sợ mất.

Không biết, khi hắn buông bàn tay nhỏ bé của Long Thanh Thanh ra thì trong lòng nàng thật sợ hãi, đến nỗi nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.

Tâm của nàng đâu kịch liệt, rất rất đau, cái dạng kia… Thật sự giống như Long Dạ Thiên bỏ quên nàng, không hề nguyện ý ân cần hỏi han nàng nữa, làm nàng không chịu nổi khóc lên.

“Hu…Hu hu… Dạ Thiên ca ca! Đừng đi! Người ta không phải cố ý không ngoan, không cần đi!”

Long Dạ Thiên nghe được tiếng khóc của nàng, trong lòng như bị kim đâm đau nhói.

Nhưng hắn không dám quay đầu lại, đi thẳng lên lầu hai khách điếm, đối mặt với trường hợp vừa yêu vừa ghen này, hắn đã vô lực gánh vác rồi, nhất là khi tình yêu của mình không được đáp lại thì khó tránh khỏi sẽ có cảm giác vô lực.

Tả Trọng Dịch luống cuống tay chân, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen biến mất ở bậc thang của con rùa đen rút đầu Long Dạ Thiên, vừa an ủi tiểu cô nương mít ướt Long Thanh Thanh, thay Long Dạ Thiên chịu đựng người ngoài chỉ trích.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai dạy hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, tác hợp ai chẳng được, cố tình tác hợp Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh một đôi đối với tình cảm đều chậm chạp và đần độn.

Ai! Chỉ có thể than vãn là hắn tự mình chuốc lấy khổ mà thôi!

“Thanh Thanh… Ách… Mau nín đi, ngươi nhìn xem, đã có nhiều người như vậy đang nhìn ngươi chê cười: đừng khóc có được hay không?”

Nếu nàng còn khóc nữa, lỗ tai của hắn sẽ ù mất.

Nhưng lời này đối với Long Thanh Thanh nước mắt phun ra như suối, không có hiệu quả nào, khiến cho Tả Trọng Dịch cũng muốn cùng khóc với nàng.

Chỉ là, hắn chính là chân tay luống cuống có danh hào quái công tử mà lại khóc, không phải vì hắn mất mặt xấu hổ hay sai lầm đi giúp tiểu tử lạnh lùng Long Dạ Thiên này mà khóc.

Phút chốc, Tả Trọng Dịch lại phải đổi cách nói chuyện khác.

"Tiểu oa nhi, ngươi sẽ tiếp tục khóc hả, không sợ phá hỏng thời cơ nhận lỗi với Long Dạ Thiên sao?"

Oa! Lời kia vừa thốt ra, cuối cùng cũng có hiệu quả.

Long Thanh Thanh khóc thút thít nâng khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn lên, con ngươi sưng to lên, bao nhiêu nước mắt nước mũi đều lau hết lên trên quần áo màu xanh của Tả Trọng Dịch, làm mặt của hắn đâu khổ nhăn nhó.

"Huynh... Huynh nói thật sao?"

Trong đôi mắt tinh khiết của nàng là sự tin tưởng.

"Cái gì thật hay không thật? Ngươi xem ngươi khóc thành xấu xí như vậy?"

Tả Trọng Dịch vốn muốn thể hiện chút nhu tình, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, lại kinh hãi khi thấy Long Thanh Thanh nghe nói mình xấu, liền lau cả khuôn mặt của nàng vào vạt áo trước của hắn.

Lần này, khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ, nhưng Tả Trọng Dịch lại dở khóc dở cười, khổ sở mím khóe môi, khẽ rút ra.

Hắn thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này quả nhiên chỉ Long Dạ Thiên mới có thể trị được nàng, còn hắn, đứng một bên có vẻ tốt hơn! Tránh cho vô tội chịu liên lụy.

“Hiện tại đã tốt hơn chưa? Chúng ta có thể lên lầu không? Có phải Dạ Thiên ca ca không chịu tha thứ cho ta không? Huynh nghĩ hắn sẽ giận lâu không? Hắn có phải muốn…?”

Từng câu từng câu, các vấn đề từ trong miệng Long Thanh Thanh bắn ra liên hồi, Tả Trọng Dịch vội vàng hô ngừng. “Chờ! Chờ một chút!”

Hô! Ông trời, hiện nay hắn không thể không thay đổi cách nhìn đối với Long Dạ Thiên, hắn có sức chịu đựng của một người phi thường, nếu không sớm muộn cũng phát điên.

A, ai yêu tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này, xác thực sẽ phải chịu chút khảo nghiệm thống khổ.

Nay hắn đã biết nguyên nhân Long Dạ Thiên không cách nào tích cực, bởi vì ngay cả hắn thông minh như vậy đều thua thảm trước những lời nói trẻ con hồn nhiên của Long Thanh Thanh, khó đảm bảo khối băng lớn, đại đầu gỗ Long Dạ Thiên sẽ không.

Ai! Thật là một vật khắc một vật, hai người bọn họ xứng đôi cực kỳ!

Thấy Long Thanh Thanh giương con ngươi đã khóc đỏ, lẳng lặng chờ câu sau của hắn, hắn cũng không nhịn được cười khổ.

“Được rồi! Được rồi! Đừng làm vẻ mặt đau khổ nữa, cho dù ai thấy cũng không vui, đến! Cười một cái nào!”

Nguyệt mi của Long Thanh Thanh cúi xuống, thật lâu sau mới đáp: “Ta cười không nổi.”

Xác thực, cũng không biết được Dạ Thiên ca ca có cần nàng hay không, như thế nào còn cười nổi! Tả Trọng Dịch rõ ràng là làm khó.

Không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, sắc mặt Tả Trọng Dịch thật sự ngố cực kỳ.

“Ách… Kia không có vấn đề gì, ngươi nhanh đi lên lầu, nhận lỗi với Long Dạ Thiên, nói lời xin lỗi, hắn nhất định sẽ tha thứ cho ngươi.”

Theo hắn quan sát nhiều ngày nay, Long Dạ Thiên mới không nỡ để Long Thanh Thanh khóc!

Cho nên mắc kệ giữa bọn hắn có xảy ra chuyện gì? Chỉ cần Long Thanh Thanh mềm giọng đi làm nũng, vấn đề hẳn là có thể giải quyết dễ dàng.

Nếu không, tiết mục kế tiếp hắn an bài, có thể thật sự làm Long Dạ Thiên cầm thanh kiếm sát thần màu đen của hắn khắp nơi đuổi gϊếŧ.

“Có thật không? Dạ Thiên ca ca sẽ tha thứ cho ta?”

Tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này, lúc này mới chân chính cười rộ lên, mà vạt áo trước của hắn cũng tránh được nguy hiểm bị nàng lau nước mắt nước mũi lên, hắn đương nhiên là liên tục nói đúng.

“Tóm lại, ngươi phải nhanh nói lời xin lỗi với Long Dạ Thiên, nếu không…”

Hắn còn gian trá giữ lại cái đoạn cuối, khiến Long Thanh Thanh tràn đầy lo lắng.

“Nếu không thì sao?”

Mặt nàng hiện ra nghi ngờ.

“Nếu không Dạ Thiên ca ca của ngươi sẽ bị nữ nhân khác cướp đi!”

Đây chính là kinh hỷ hắn đã an bài cả ngày nay, nhưng nay hắn chỉ hy vọng không phải an bài sai thời cơ, phá hủy tình cảm mới tốt của hai người bọn họ.

Hắn vừa nói xong, liền thấy Long Thanh Thanh kinh hô một tiếng, vội vàng chạy lên lầu khiến Tả Trọng Dịch vừa đắc ý vừa khổ sở.

Chỉ mong sẽ không biến khéo thành vụng. Hắn vẫn là nhanh đi lên xem tình hình mới được!

Long Thanh Thanh chạy nhanh lên lầu hai khách điếm, đang muốn đi tới phòng ngủ Long Dạ Thiên, nhưng có chút sợ hãi ngừng bước.

Không tại sao, chỉ là có một cảm giác đau đớn quen thuộc lan tràn ra tứ chi, giống như muốn tràn ngập thân thể, làm cho nàng phải khổ sở không biết phải xử lý như thế nào.

Tả Trọng Dịch bởi vì lo lắng mà đuổi theo, thấy thế đẩy nàng một cái.

“Đi đi! Muốn Dạ Thiên ca ca của ngươi cả đời ở bên cạnh ngươi, phương pháp tốt nhất, chính là cho hắn biết ngươi thích hắn cỡ nào”

Thêm Bình Luận