Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

3/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời không Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú (không phải "tiếu" 笑 là cười). Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé gái xinh xắn điều khiể …
Xem Thêm

Dường như chỉ cần nàng nới lỏng cánh tay, thì thân hình cao to của Long Dạ Thiên sẽ biến mất không thấy.

Mắt Long Dạ Thiên đơ ra, cả người giống như cây bám rễ tại chỗ, hai tay hơi mở ra, không nói được câu gì.

Loại cảm giác ấm áp này từ khi ra khỏi bụng mẹ hắn chưa từng được hưởng qua, khiến hắn thật lưu luyến.

Nhưng mà hắn cũng không dám lưu luyến lâu, dù sao ở cổ đại, nam nhân và nữ nhân có rất nhiều thế tục ràng buộc, nếu không phải hắn là người lỗ mãng thì nói không chừng đã bị người khác phỉ nhổ.

Bởi vậy hắn rất nhanh bắt lấy tay nàng, đẩy người nàng ra.

Nhưng con khỉ con này lại dùng một đôi mắt đen to tròn khó hiểu, nhẹ nhàng nhìn lại hắn, hại hắn thả cũng không được mà ôm cũng không xong, thật lâu sau mới nhớ ra y phục trên tay.

"Thay." Hắn nói cứng ngắc.

Số 77 nhìn bộ y phục màu hồng, cười tươi rói.

"Ân công! Ngươi đi mua y phục giúp ta sao? Cảm ơn ngươi."

Cả người nàng hướng về phía trước, lại muốn tặng hắn một cái ôm, thế nhưng một hán tử sắt như Long Dạ Thiên lại lùi lại ba bước, cặp mắt đen nửa mở, gương mặt tà mỹ ửng đỏ lên.

Số 77 thấy vậy thì ngây người, tim lại nhảy loạn không ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực rồi.

"Đi thay."

Thấy số 77 nhìn thẳng hắn, Long Dạ Thiên nhướn cao mày.

Lúc này số 77 mới cầm lấy y phục trên tay Long Dạ Thiên, vội vàng cởϊ qυầи áo màu bạc trên người, nhưng Long Dạ Thiên lại đột nhiên kêu to.

"Khoan đã, qua bên kia."

Cả khuôn mặt Long Dạ Thiên đỏ bừng lên, một tay chỉ vào góc khuất của cánh rừng, cất giọng thô ráp nói, khiến số 77 phải bật cười.

"Dạ! Ta biết rồi, ân công."

Tuy nàng không hiểu vì sao mặt hắn lại đỏ, nhưng vẫn cầm lấy y phục, vui vẻ nhảy đến nơi hắn chỉ để thay đồ.

Long Dạ Thiên đứng im tại chỗ, không biết tình huống này nên làm cái gì mới tốt.

Tiểu nha đầu này chẳng những không biết bất kỳ lễ tiết thế tục gì, cũng không biết tránh né nam nhân, càng hoang đường hơn là. . . . . . Nàng thế nhưng muốn thay đồ ngay trước mặt hắn, này. . . . .

Nàng tới cùng là từ đâu đến? Từ trên trời rơi xuống? Tất cả đều là dấu chấm hỏi. Có lẽ lát nữa điều đầu tiên hắn nên làm là cởi bỏ câu hỏi.

Trong lòng Long Dạ Thiên mới tính toán tốt thì giọng nói của số 77 lại bay đến bên tai hắn.

"Thật. . . . . Thật xin lỗi, ân công, ta. . . . . có một chút vấn đề nho nhỏ, ngươi có thể qua đây giúp ta không?"

Thân thể cao ngất của Long Dạ Thiên sửng sốt, đưa lưng về phía số 77 mới phát ra tiếng nói, không nhúc nhích.

"Cái gì?"

Hắn không hiểu được tại sao ở chung một chỗ với cái "phiền toái nhỏ" số 77 này, tổng số câu mà hắn nói ra miệng còn nhiều hơn so với một năm trước.

Giọng nói xấu hổ của số 77 lần thứ hai bay tới: "Ta. . . . . Ta không biết mặc quần áo nơi này của các ngươi, ngươi có thể giúp ta mặc được không?"

Thật quá mất mặt rồi, nàng thế một bộ quần áo cũng không biết mặc, nếu số 63 mà có mặt ở đây, nàng ta không cười đến bể bụng mới là lạ.

Không biết mặc quần áo?

Long Dạ Thiên không dám nói hắn thật sự giật mình rồi, nhưng mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, cau mày, bắt đầu đoán nàng có phải tiên tử không cẩn thận rơi đến thế gian này hay không.

Đoán thì đoán, hắn cũng không có gan thật sự giúp nàng thay đồ, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không muốn chiếm tiện nghi của nàng.

"Ngươi cứ tùy ý mặc."

"Nhưng. . . . . Nhưng mà. . . . ."

"Nghe đi!" Giọng nói Long Dạ Thiên cắt ngang.

Sau đó, sau lưng hắn lại truyền đến một trận âm thanh sột soạt.

Chỉ chốc lát sau, giọng nói nho nhỏ của số 77 lớn hơn một chút.

"Ta. . . . . Mặc rồi."

Long Dạ Thiên vừa quan đầu nhìn, cặp lông mày thiếu chút nữa dính liền vào nhau.

Số 77 nàng thế nhưng lại đem áo màu trắng mặc ở ngoài cùng, ống tay áo rơi ra, nút thắt thì cột ở cổ, nhưng, cái này cũng chưa tính là tệ nhất, tệ nhất chính là, nàng lại đem cái yếm. . . . . cột ở trên eo.

Trời ơi! Hắn hoàn toàn bị đánh bại rồi !

Vì thế hắn chỉ hơi đỏ mặt, giọng nói cứng rắn giải thích cái nào mặc bên trong, cái nào mặc bên ngoài. Mãi một lúc lâu sau mới hoàn toàn thu phục được cái "phiền toái nhỏ" số 77 này.

"Cám ơn ngươi, ân công."

Trên miệng số 77 còn mang theo nụ cười ngây thơ, liên tiếp nói cảm ơn.

Đương nhiên, từ "ân công" này là nàng thấy trên TV người ta hay sử dụng. Ai bảo trong đêm tối ân công mặc đồ suất khí giả dạng hiệp sĩ, nàng phải nhập cảnh tùy tục gọi hắn một tiếng "ân công" a !

Nhưng vị ân công mặc đồ đen này hình như không thích nghe, hắn lắc đầu.

"Không cần gọi như vậy."

Bỗng dưng, hắn phát giác hôm nay hắn thế nhưng bật thốt lên không ít lời, tất cả đều hiến cho tiểu nha đầu này, mà hắn vẫn chưa biết bất cứ chuyện gì của nàng, bao gồm cả tên của nàng.

Số 77 không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người. Nói thật, quần áo này mặc vào thật khó chịu, nhưng vì muốn cho ân công cao hứng, nàng vẫn là mặc vào.

"Ừ. . . . . . Ách, vậy ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"

" Long Dạ Thiên."

" Long Dạ Thiên. . . . . . . . Oa! Tên hay quá. . . . . Không như ta, không có tên."

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của số 77 tối sầm xuống, khiến tâm Long Dạ Thiên nhói lên, thiếu chút nữa đã vươn tay ra an ủi khuôn mặt u sầu của nàng.

Hử ? Hắn bị sao vậy?

Từ khi hắn gặp được cái tiểu nữ nhân này, hắn bắt đầu trở nên không bình thường, chỉ trong vòng một ngày mà đã nói trên mười câu, khiến trong lòng hắn vang lên báo động rồi.

Nhưng mà nàng nói nàng không có họ tên, điều này khiến hắn tò mò.

"Vì sao?"

"Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta có số thứ tự á. . .! Ta là số 77, ta còn có hai tỷ tỷ tốt, bạn tốt. Các nàng ấy là số 55 và số 63."

Nói tới các nàng ấy, số 77 bỗng đứng bật dậy, bắt đầu cuống quít lên.

"Sao vậy?"

"Thôi chết rồi! Ta thế mà lại quên tìm số 55 và số 63 rồi. Thảm rồi thảm rồi, họ mà không tìm thấy ta, nói không chừng đi trước rồi." Nàng đi qua đi lại vài vòng trước mặt Long Dạ Thiên, rồi bỗng dưng dừng lại: "Không được, ta phải trở về tìm họ."

"Khoan đã."

Long Dạ Thiên chặn lại trước mặt nàng, kéo nàng trở về bên cạnh mình rồi buông nàng ra.

"Ân công?"

"Đừng có gọi như vậy!"

Số 77 ngu người luôn, hỏi lại hắn: "Vậy chứ ta gọi là gì? Dạ Thiên ca ca?"

"Tùy ngươi."

"Ừm, vậy ta gọi là Dạ Thiên ca ca."

Sau đó nàng tiến nhanh tới dắt tay Long Dạ Thiên, thân hình cao to của hắn lóe lên, trốn khỏi tay nàng, khiến số 77 bạnh quai hàm, không ấy vui vẻ.

Bởi vì nàng phát hiện, nàng rất thích đến gần Dạ Thiên ca ca a. . . .! Cho nên khi hắn né tránh tay nàng, đương nhiên nàng có chút khổ sở, mất hứng.

Nhưng Long Dạ Thiên cũng không muốn giải thích phản ứng kì lạ của bản thân, chỉ theo thói quen hất hất áo choàng màu đen lên.

"Không phải ngươi muốn đi tìm bằng hữu ngươi sao?" Nhân tiện hắn dẫn đầu đi trước.

"Chờ ta với."

Số 77 đang ở sau lưng hắn, vội vội vàng vàng chạy theo.

Trở lại nơi đêm qua Long Dạ Thiên phát hiện ra số 77, tìm hồi lâu cũng không thấy một bóng dáng bàng bạc nào cả, số 77 nản lòng ngồi trên tảng đá, mặt buồn rười rượi.

Long Dạ Thiên đứng một bên, trầm mặc không nói.

Long Dạ Thiên thật sự sợ số 77 lại khóc không ngừng, hắn cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào.

Thêm Bình Luận