Chương 28: Thiếu nữ bước ra từ truyện tranh

Ngay sau đó, anh nghe thấy Diệp Cẩn Văn phủ nhận hết lần này đến lần khác: "Không đúng không đúng, Lục Miên có thể sống ở căn hộ cao cấp sát vách, còn đến mượn đũa. Có thể thấy nhà bên cạnh thường không có người ở, chắc không phải là tài sản của nhà họ Lục. Vậy thì, rất có thể là..."

Tiêu Kỳ Mặc im lặng nghe anh ta nói tiếp.

"Có thể là Lục Miên đang yêu! Ngôi nhà này được bạn trai của cô ấy mua để làm nơi yêu đương của họ! Chà, loại đàn ông nào có thể chinh phục được một cô gái tuyệt vời như Lục Miên vậy!

"Nhưng mà cô ấy chỉ mượn một đôi đũa, chẳng lẽ hai người bọn họ ở sát vách đút nhau ăn cơm?"

Não Diệp Cẩn Văn càng động càng to, sắc mặt Tiêu Kỳ Mặc càng ngày càng nghiêm.

"Tôi thấy xem ra anh muốn bị bắt về lại Cẩm Kinh rồi!"

Tiêu Kỳ Mặc bình tĩnh nói, đặt chiếc đũa lên đĩa, âm thanh lanh lảnh khiến Diệp Cẩn Văn nghe giật cả mình.

Một bàn đồ ăn "MM Ji" trước mặt, không còn ngon nữa.

Diệp Cẩn Văn sợ nhất là nghe thấy lời này, anh ta trốn đến Vu Thành, không muốn quay về Cẩm Kinh nữa nên liên tục xin tha thứ.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh ta cũng không có nói gì quá đáng.

--

Lục Miên ăn vài miếng cơm, mở hộp cuối cùng trong hộp cơm, là một chiếc bánh hamburger nhỏ.

Cô hài lòng cầm lên.

Mỗi người đều có sở thích và chấp niệm, Lục Miên thích nhất là ăn hamburger.

Nhìn có vẻ không tốt cho sức khỏe nhưng cô thích. Hơn nữa thể chất của cô vốn rất gầy, không lo bị tăng cân.

Còn về chấp niệm của cô chính là kiếm tiền.

Ngay cả trong thời gian ăn uống và giải trí này, cô cũng không quên lấy điện thoại ra để kiểm tra xu hướng chứng khoán hoặc tìm kiếm những cách khác để kiếm tiền.

Trên điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn nội bộ.

Cô xem từng dòng tin nhắn một rồi xóa đi.

Bất ngờ trên màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến từ "Lục gia".

Là mẹ Lục Phó Mạn gọi đến.

Cô không định nghe, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn uống và thu dọn xong, cô lại nhìn vào điện thoại, đã có ba cuộc gọi nhỡ và một dòng tin nhắn.

Cô liếc nhìn tin nhắn.

[Cha con tối nay về nhà, con tan học về nhà sớm nha.]

Mặt cô không biểu cảm cất điện thoại đi, đeo cặp đi đến trường.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đúng giờ tan học Lục Miên vẫn chưa ra khỏi lớp, bất ngờ nhận được điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô móc dây cặp, chậm rãi đi ra khỏi khu lớp 12.

Vừa đúng lúc tan học, học sinh đi tới đi lui rất đông.

Nơi nào cô đi qua đều có chút náo động, đủ loại ánh mắt dò xét, tò mò.

[Woa, cô ấy đẹp thật đấy! Học sinh lớp mấy, học lớp nào vậy?]

[Trước giờ không chú ý đến trường chúng ta lại có một đại mỹ nữ như vậy, cảm giác như cô ấy là một thiếu nữ bước ra từ truyện tranh vậy, có giống Ayanami Rei không, là một cô gái vừa đẹp vừa ngầu lại cực kỳ giỏi!]

Lục Miên chính là loại người như vậy, ngay cả khi cô đứng trong đám đông, mọi người vẫn có thể nhìn thấy cô trong nháy mắt.

Dáng người cô rất cao, da trắng, người lại rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, gây chấn động như vậy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nói đi phải nói lại, hào quang của Lục Miên luôn khiến người khác phải e dè.

Vừa lạnh lùng, xấu xa lại kiêu căng khó gần.

Mọi người chỉ có thể đứng từ xa, nhỏ giọng bàn tán.

[Nhưng mà trên đồng phục của cô ấy là học sinh lớp 10. Đàn em mới vào trường năm nay thật là đỉnh, xem ra danh hiệu hoa khôi phải đổi người rồi!]

[Lớp 10 sao? Đột nhiên tôi rất mong chờ buổi đón chào học sinh mới vào ngày mai. Đàn em xinh đẹp không biết có lên bục phát biểu không nhỉ?]

[Thôi bỏ đi, ngày mai là ngày đại hội động viên của lớp 12 chúng ta đấy, cậu làm gì có cơ hội đi xem học sinh mới, sao không mong chờ bài phát biểu của Lục Tâm Noãn...]

Lục Miên đi ngang qua dãy lớp học của lớp 12, cuối cùng dừng lại trước cửa lớp 12A1.

Trong lớp có một bạn đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Woa, mỹ nữ!"

Theo tiếng của bạn đó, Lục Tâm Noãn cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa nhìn thấy, tay xách cặp đông cứng lại, tim đập trật một nhịp.

Lục Miên không phải là đến tìm cô đó chứ...