Chương 42: Tình cờ gặp lại

Lục Tâm Noãn nói xong, Phó Mạn nghi ngờ hỏi một câu: “Xin nghỉ gì?”

“Er, con....” Lục Tâm Noãn nhạy cảm, giả vờ tự trách mình, mới nói: “Con nhìn thấy chị rời khỏi trường, chị nói đi tìm một người bạn học trong lớp con.”

“Rời khỏi trường? Tìm người? Tìm người của lớp các con?”

Phó Mạn cao giọng nói: “Chuyện này liên quan gì tới nó?! Một học sinh như nó tìm người nào, nó có bản lĩnh đó sao?!”

Lục Tâm lắc đầu: “Không biết, nhưng chị chắc là có lòng tốt.”

“Lòng tốt? Mẹ thấy nó là có ý đồ thì có! Không lo học, ngược lại lại tích cực với loại chuyện này, may mà mẹ không đi họp phụ huynh cho nó, nếu không mặt của mẹ không biết vứt đi đâu rồi!”

“Mẹ, tình hình cụ thể con cũng không biết. Có lẽ, chị thật sự đã tìm được người....”

Phó Mạn lắc đầu không đồng tình, càng nói càng tức giận: “Giáo viên chủ nhiệm của nó cũng đã gọi điện thoại cho mẹ, còn có thể có chuyện tốt gì. Hôm nay nó về nhà, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với nó!”

Nói xong, bà ta còn liếc nhìn Lục Tri Trai, nhắc nhở: “Tối nay ông phải đứng cùng một chiến tuyến với tôi, chúng ta cần phải dạy cho Lục Miên một bài học. Bản thân nó không lo học thì cũng thôi đi, cũng không thể làm chậm trễ Noãn Noãn. Giáo viên người ta đã nói rồi, năm lớp 12 rất quan trọng, cha mẹ nhất định phải tạo môi trường học tốt nhất cho con cái, tất cả mọi chuyện đều phải nhường chỗ cho kỳ thi tuyển sinh đại học!”

Nghe thấy thế, Lục Tri Trai chỉ thờ ơ “Ừm” một tiếng.

Lục Tâm Noãn thì nhếch khóe môi hài lòng.

Cô ta hy vọng, lần này có thể hoàn toàn đuổi Lục Miên đi....

----

Lúc sắp tan học, Lục Miên tìm tới giáo viên chủ nhiệm Đinh Xai.

Không nói nhiều lời, chỉ xin anh ta phiếu đăng ký cuộc thi Vật lý.

Loại phiếu này đều là định dạng thống nhất, tìm ai xin cũng như nhau.

Đinh Xai rất kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, nghĩ tới thành tích của cô, lại không muốn làm tổn thương trái tim tích cực của cô, nên đành cắn răng đưa cô.

Anh ta đột nhiên cảm thấy, chuyện cho Lục Miên học bù, có thể đưa vào lịch trình hàng ngày rồi.

Thế nhưng, Lục Miên lại đưa tờ phiếu đăng ký này cho Tùy Nguyện.

Tùy Nguyện không biết cô lấy ở đâu ra, chỉ cẩn thận gấp đôi lại, rồi đặt vào balo một cách đầy trân trọng.

“Miên Miên, cậu tham gia không?”

“Tôi?” Đầu ngón tay Lục Miên quấn một sợi cáp dữ liệu, khẽ phất phất tay, nói với giọng lười biếng và tùy tiện, “Tôi không được.”

“Cậu nói bậy! Cậu rõ ràng....”

“Hử?” Lục Miên nâng âm cuối lên.

Tùy Nguyện do dự, đành phải đổi chủ đề khác.

“Miên Miên, tôi không phải là không nghĩ thoáng, tôi chỉ là muốn ra ngoài đi bộ cho khuây khỏa....” Cô ấy ngồi lên giường, yếu ớt giải thích.

Lúc này cô ấy đang ở trong phòng của Lục Miên, không có người ngoài ở đây, nên cô ấy cũng thả lỏng một chút.

“Với lại tôi cũng không định đi quán bar, là họ chặn đường tôi, kéo tôi qua....” Cô ấy che giấu vẻ chua xót trong lòng.

Lục Miên không nói gì, đôi chân dài móc qua ghế, ngồi một cách tùy ý. Lưng ghế quay về trước, còn thuận tay đặt cánh tay lên, chống cằm nhìn Tùy Nguyện.

Cô cười, cười ngạo nghễ nói, “Đầu hói nhỏ, đừng căng thẳng! Lần sau chị sẽ dẫn em tới quán bar!”

Tùy Nguyện nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi rõ ràng lớn hơn cậu.....cậu mới là người nhỏ nhất trong chúng ta....”

Lục Miên càng muốn trêu cô ấy, đưa tay tới, xoa cái đầu nhỏ phẳng lì của cô ấy: “Tôi không nhỏ, tôi lớn đấy.”

Theo lời cô nói, ánh mắt Tùy Nguyện liền nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô.

Ừm....

Hâm mộ.....

Lục Miên nhìn Tùy Nguyện ngủ rồi, mới rời đi.

Sau khi nhấn thang máy ở hành lang, cô cúi đầu vừa nghịch điện thoại vừa đợi.

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.

Tiêu Kỳ Mặc đúng lúc bước ra từ trong nhà, trong tay xách theo một túi nhựa màu đen đựng rác, lúc nhìn thấy Lục Miên, liền mỉm cười chào hỏi.

Hai người tình cờ gặp lại.

“Muốn đi?” Anh hỏi.

“Ừm, về.”

Tiêu Kỳ Mặc biết cô muốn về đâu, giơ tay chỉ vào đồng hồ, ý bảo Lục Miên nhìn thời gian.

Lục Miên ngước mắt lên một cách lười biếng, “Đồng hồ rất mắc, cổ tay cũng rất đẹp.”

“.....” Sớm biết cô nói chuyện hay chặn họng người khác, Tiêu Kỳ Mặc nghe cũng đã thành quen.

Anh bất lực lắc đầu, nhàn nhạt nói, rất quý ông, “Mười giờ rồi, tôi tiễn em.”