Chương 20: Lúc nãy đánh sai vài chữ

Rõ ràng lúc Khang Tiểu Ngư cùng Kha Tước mới vừa đi ra khỏi khu dạy học, bầu trời chỉ rơi xuống những hạt tuyết nhỏ. Nhưng lúc Kha Tước đưa Khang Tiểu Ngư về đến nhà, bên ngoài tuyết bay lả tả, đã rơi rất lớn.

Năm nay mùa đông không chỉ lạnh, lại còn kéo dài. Mùa xuân chậm chạp không tới. Khang Tiểu Ngư xuống xe, có chút kinh ngạc mà nhìn mặt đất đã phủ kín một tầng tuyết mỏng.

Kinh ngạc qua đi, Khang Tiểu Ngư nhịn không được hắt xì vài cái. Cô xoa xoa cái mũi, xoay người nhìn phía Kha Tước ở trong xe, cười nói: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về. Đã khuya, cậu cũng mau về nhà đi.” Kha Tước gật đầu.

“Tiểu Ngư.” Lục Trầm Hòa có chút do dự mà hô một tiếng. Khang Tiểu Ngư vẫy tay với Kha Tước, vội vàng hướng Lục Trầm Hòa chạy tới. Xác định là Khang Tiểu Ngư, Lục Trầm Hòa liếc về phía chiếc xe của Kha Tước một cái, sau đó đem áo ôm trong ngực rũ ra, chờ Khang Tiểu Ngư chạy tới khoác vào cho cô. “Cảm ơn anh rể…… Hắt xì!” Lục Trầm Hòa sờ soạng cái trán của Khang Tiểu Ngư, “Như thế nào lại nóng như vậy, hay là đã nóng cả ngày nay?”

Khang Tiểu Ngư cũng giơ tay sờ sờ cái trán mình, nói: “Rõ ràng buổi chiều không nóng, không biết như thế nào lại đột nhiên nóng…”

“Về nhà rồi nói.” Lục Trầm Hòa đem mũ ở áo khoác đội lên cho Khang Tiểu Ngư.

“Vâng……” Khang Tiểu Ngư đi theo Lục Trầm Hòa về nhà. Lục Trầm Hòa quay đầu lại lại nhìn thoáng qua chiếc xe còn đậu ở cổng tiểu khu. Kha Tước ngồi ở trong xe vẫn luôn nhìn Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa. Tài xế giẫm ga chuẩn bị rời đi, Kha Tước ngăn cản hắn. Kha Tước xuống xe, đứng ở trên nền tuyết, để bông tuyết tùy ý đậu trên vai. Cậu híp mắt ngẩng đầu, nhìn tuyết bay lả tả dưới ánh đèn đường, có chút xuất thần. Một lát sau, cậu mới trở lại trong xe. Trên đường đi, cậu nhắm mắt lại, ngón tay đặt ở trên đầu gối ngẫu nhiên gõ ra vài nhịp. Sau khi về tới nhà, Kha Tước trực tiếp đến phòng sách bắt đầu viết nhạc.

Khang Tiểu Ngư về đến nhà, trực tiếp đi tắm nước ấm, lúc cô đi ra nghe thấy Lục Trầm Hòa đang ở bàn làm việc tìm đồ. Cô lau tóc, đi ra ngoài, đứng ở cửa, vẻ mặt đau khổ, nói: “Anh rể, em không muốn chích……”

Bởi vì cảm mạo, âm thanh cô có chút rầu rĩ. Lục Trầm Hòa là bác sĩ.

“Thuốc ở trên bàn trà, uống thuốc rồi đi ngủ. Buổi tối không thoải mái thì gọi anh.”

“Tuân mệnh!” Khang Tiểu Ngư cao hứng. Cô chầm chậm trở lại phòng khách, thấy Lục Trầm Hòa chuẩn bị thuốc cho cô, hơn nữa bên cạnh còn để một ly nước ấm, không nóng không lạnh, độ ấm vừa vặn.

“Buổi tối không được đá chăn.” —— thanh âm Lục Trầm Hòa từ phòng làm việc truyền tới. Khang Tiểu Ngư lớn tiếng đáp, vội vàng uống thuốc rồi cầm lấy máy sấy đem tóc sấy khô. Trong lúc lơ đãng cô ngẩng đầu, nhìn mình đầu tóc hỗn độn, ướt nhẹp trong gương, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng Kha Tước sấy tóc cho cô lúc quay MV.

Đỉnh đầu cô có chút ngứa, giống như ngón tay Kha Tước khẽ chạm vào. Khang Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu, không để chính mình lại miên man suy nghĩ. Cô vội sấy khô tóc, trở lại phòng ngoan ngoãn ngủ. Nhưng một đêm này Khang Tiểu Ngư cũng ngủ không ngon, mơ mơ màng màng. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, đầu cô nặng nề, đôi mắt và cổ họng đều đau.

Khang Tiểu Ngư bẹp miệng, rầu rĩ không vui đem nhiệt kế đưa cho Lục Trầm Hòa. Lục Trầm Hòa nhìn thoáng qua nhiệt kế, nói: “Thay quần áo, anh mang em đi viện.”

“Trường học bên kia……”

“Anh sẽ xin cho em nghỉ hai ngày.”

Khang Tiểu Ngư xin nghỉ bệnh không đi học, mà Kha Tước từ lúc trở về, thức đêm viết nhạc, ngày hôm sau cũng không đi học.

Cách một ngày, Kha Tước đi học nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, đoán được Khang Tiểu Ngư có thể là bị bệnh. Trên bục giảng giáo viên tiếng Anh dùng giọng không tiêu chuẩn đọc đoạn tiếng Anh, Kha Tước nhíu mi, lấy sách luyện đề toán ra giải đề. Như cảm thấy đã quên việc gì. Kha Tước buông bút, lấy ra sách toán học cùng sách địa lý, đem bài học hôm nay chụp lại, gửi cho Khang Tiểu Ngư. Sau đó tiếp tục giải đề toán. Có lẽ là bởi vì Kha Tước sớm đã thành thói quen bị người đánh giá, cho nên hôm nay cậu cũng không để ý ánh mắt của người khác. Buổi sáng tan học, Kha Tước ngồi ở chỗ ngồi đợi trong chốc lát, mới lấy mũ lưỡi trai đội lên rồi đi ra ngoài phòng học, tới căn tin. Bình thường cậu không ăn cơm ở căn tin, hôm nay nhưng là lần thứ hai đi. Nhà ăn của trường được xây trên núi, từ sân thể dục đi về phía tây, phải đi lên một cầu thang thật dài mới tới. Trường học đem bốn năm cái bậc thang sửa lại để dựng mấy bảng tin sát nhau. Trên bảng thông tin có dán mấy gợi ý của nhà trường. Lúc Kha Tước đi qua bảng thông tin, có chút kinh ngạc phát hiện nơi đó vây quanh rất nhiều người. Cậu vốn dĩ không để ý, tiếp tục đi phía trước đi, trong lúc lơ đãng nghe thấy có người nói tên của cậu, còn mơ hồ nghe thấy có người nói tên Khang Tiểu Ngư. Kha Tước đem vành nón kéo thấp xuống một chút, đi vào trong đám người. Mấy nữ sinh kia lại đem ảnh chụp lén hai người họ buổi tối hôm trước dán lên bảng thông tin. Kha Tước híp mắt nhìn bức ảnh, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên một tấm ảnh chụp. Bức ảnh kia, Kha Tước nhìn trên bầu trời tuyết bay. Khang Tiểu Ngư đứng ở phía sau Kha Tước ngửa đầu nhìn bóng dáng Kha Tước. Ảnh chụp là chụp lén, lại là buổi tối, mấy tấm ảnh chụp chả làm ra hiệu ứng gì, nhưng duy nhất bức này góc chụp thật tốt, nổi lên màu sắc trong ánh mắt của Khang Tiểu Ngư. Đồng tử Kha Tước co rụt. Cậu mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Khang Tiểu Ngư trong tấm ảnh chụp có điểm quen mắt.

“Đây chính là nữ sinh ngồi cùng bàn Kha Tước nè? Đời trước có phải hay không cứu vớt dải Ngân Hà a, có thể may mắn như vậy được ngồi cùng bàn với Kha Tước ……”

“Hai người bọn họ thực sự hẹn hò với nhau sao? Trời ơi…… khai giảng mới được mấy ngày…… Nữ sinh này thật nhanh tay a!”

“Cũng không hẳn, nữ sinh này nhìn qua im ắng trầm lặng, không nghĩ tới xuống tay nhanh như vậy a!”

“Đây là bạch liên hoa,

kỹ nữ trà xanh trong truyền thuyết a.”

“Không phải đâu……Lúc mình cùng Khang Tiểu Ngư chung một lớp, cậu ấy rất bẽn lẽn, trước kia trong lớp còn có nam sinh muốn theo đuổi cậu ấy, nhưng là đều bị cậu ấy cự tuyệt. Cậu ấy thật sự cùng Kha Tước ở bên nhau? Có thể hay không chỉ là fan bám theo thần tượng a. Mấy cậu đều như vậy không phải sao? Nhìn thấy đại minh tinh giống như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ.”

“Đúng vậy, Kha Tước đi tới đâu cũng hấp dẫn thật nhiều ánh mắt. Bạn bè cùng lớp qua lại với nhau rất bình thường, hơn nữa quan hệ giữa minh tinh cùng fans cũng bình thường mà……”

“Ha hả, quan hệ bình thường thì Kha Tước sẽ đưa cô về nhà à? Xem bức ảnh kia đi, Khang Tiểu Ngư đi theo Kha Tước vào bãi đỗ xe ngầm, lên xe của Kha Tước được không?”

“OMG! Ngày hôm qua Kha Tước cùng Khang Tiểu Ngư có phải hay không cũng không tới trường học?”

“Thiệt hay giả……”

“Thật sự a! Bọn mình cùng lớp mà! Ngày hôm qua bọn họ không ai tới lớp. Kha Tước không thường tới trường học thì thôi, Khang Tiểu Ngư như thế nào cũng không tới? Này cũng quá khéo đi……”

“Cậu cậu cậu! Cậu muốn nói cái gì!”

“Không phải là như mình nghĩ chứ?” Trong đám người, một trận cười đùa của đám nữ sinh vang lên.

“Đúng rồi, Kha Tước hôm nay tới trường học, nhưng là Khang Tiểu Ngư vẫn là không có tới trường học!”

“Ôi……”

“Chắc là ở nhà dưỡng thân mình đi?”

“Ha ha ha ha! Đơn thuần một chút đi……” Lại là một trận cười đùa vang lên. Kha Tước đi lên phía trước, đem ảnh chụp ở bảng tin xé hết xuống.

“Này, sao cậu lại xé xuống.” Một nữ sinh cao cao lên tiếng ngăn lại. Kha Tước không nói tiếp, từ từ xé từng tấm từng tấm ảnh một. Cuối cùng đem mấy ảnh chụp trên bảng thông tin xé sạch. “Kha, Kha Tước……”

Mấy nữ sinh bát quái lúc này mới phát hiện đương sự là Kha Tước nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, bên bảng thông tin này là một trận tĩnh lặng. Đám nữ sinh ngượng ngùng mà nhìn Kha Tước. Các cô ngại ngùng không phải bởi vì biết mình nói xấu không đúng lúc, cũng không phải bởi vì lúc bát quái bị nhân vật chính nghe thấy, mà là bởi vì đối phương là Kha Tước. Có thể hay không sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với cậu ấy…… Mấy nữ sinh vừa mới lớn tiếng nghị luận xấu hổ nhất, các cô quay qua quay lại, đầu càng ngày cúi thấp xuống, chân đi lùi lùi về phía sau. Trong đó một người nữ sinh lấy hết can đảm hô một tiếng Kha Tước, muốn xin lỗi. Ít nhất để Kha Tước lưu cái ấn tượng tốt, còn có thể cùng Kha Tước nói chuyện……

“Ngại quá, Kha Tước, cái kia……”

Kha Tước vẫn luôn hướng về phía trước, thẳng đến khi đem tấm ảnh chụp cuối cùng xé đi, bước chân cậu cũng không ngừng, tiếp tục đi về hướng nhà ăn, để lại đám học sinh nhìn nhau, mắt điếc tai ngơ.

Nữ sinh kia đang nói một nửa, xấu hổ mà đứng ở nơi đó. Kha Tước đi vào ăn trưa xong không về phòng học mà trực tiếp đi đến văn phòng, đem hơn mười bức ảnh theo thứ tự bỏ vào máy nghiền giấy. Ban đêm tĩnh lặng, vài bông tuyết rào rạt rơi xuống, nơi xa tối tăm, dưới ánh đèn đường, có hai người đứng ở dưới tuyết. Mấy tấm ảnh bị nhét vào máy nghiền giấy, biến thành một đống mảnh nhỏ. Kha Tước nhìn tấm ảnh cuối cùng trong tay. Là tấm ảnh Khang Tiểu Ngư đứng ở phía sau nhìn cậu.

Kha Tước nhìn ánh mắt của Khang Tiểu Ngư trong ảnh, giống như đã từng quen biết, cuối cùng đem bức ảnh giữ lại. Sau thời gian ăn cơm trưa, sự việc phát sinh ở bảng thông báo đã lan ra khắp trường. Lớp học của Kha Tước và Khương Tiểu Ngư bàn luận sôi nổi nhất. Lúc Kha Tước đẩy cửa tiến vào, trong phòng học lập tức an tĩnh lại. Có học sinh làm bộ nghiêm túc đọc sách, có học sinh lặng lẽ đánh giá biểu tình của Kha Tước. Trên mặt Kha Tước không có biểu cảm gì mà trở lại chỗ ngồi, cậu đem tấm ảnh chụp duy nhất đó kẹp vào trong sách. Sau đó lấy di động, lúc này mới phát hiện Khang Tiểu Ngư nhắn tin cho cậu. Khang Tiểu Ngư thu hồi một tin nhắn.

Khang Tiểu Ngư: “Cảm ơn [ hoa hoa ][ hoa hoa ][ hoa hoa ]”

Ngón tay Kha Tước lướt qua “Khang Tiểu Ngư đã thu hồi một tin nhắn” này. Cô rút về cái gì? Kinh ngạc qua đi, Kha Tước trực tiếp hỏi.

Kha Tước: “Vừa mới thu hồi cái gì?”

Đoạn chat tiếp tục xuất hiện “Đang nhập”

Hai chữ này giằng co thật lâu. Kha Tước nhìn chằm chằm thời gian ở di động, nhìn hai chữ “Đang nhập” từ 13:34 liên tục đến 13:38. Cô muốn nói cái gì? Phải đánh rất nhiều rất nhiều chữ sao?

Khang Tiểu Ngư: “ Lúc nãy đánh sai vài chữ”

Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư trả lời, chậm rãi nhíu mày, chỉ có sáu chữ mà cô phải nhập mất bốn phút?