Chương 22: Anh trai sẽ làm chủ cho em

Sắc mặt Khang Tiểu Ngư bình tĩnh.

Lâm Thất Âm vội vàng giúp Khang Tiểu Ngư nói chuyện: “Thưa cô, là Đàm Hân Hân chọc Khang Tiểu Ngư trước! Lời nói đặc biệt khó nghe!”

Đàm Hân Hân lập tức khóc lóc: “Nhưng em không có động thủ! Ai động thủ trước là người đó sai! Đau quá!”

“Ngụy biện!” Lâm Thất Âm hung tợn mà trừng mắt Đàm Hân Hân.

“Được rồi, đều ngậm miệng! Hai người các em cùng cô tới văn phòng! Còn có em, Lâm Thất Âm cũng ít nói hai câu!” Chu Dịch Quân lạnh mặt. Cô biết Đàm Hân Hân cùng Khang Tiểu Ngư bởi vì lần trước xin học bổng đã không hợp nhau. Cô cũng bất đắc dĩ, trường học cho mỗi lớp một suất học bổng, cô cũng đã xin thêm nhưng nhà trường không phê chuẩn, cô có biện pháp nào? Trường trung học Minh Nhã là trường tư nhân, mỗi lớp một suất đã đủ mặt mũi cho nhà trường rồi.

Khang Tiểu Ngư từ chỗ ngồi đi ra ngoài, Lâm Thất Âm kéo cô lại, có chút lo lắng.

“Mình không có việc gì.” Khang Tiểu Ngư hướng Lâm Thất Âm cười, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Thất Âm.

Lúc Khang Tiểu Ngư đi qua cửa phòng học, mắt nhìn thẳng, không liếc mắt nhìn Kha Tước đến một cái.

Chu Dịch Quân mang theo Khang Tiểu Ngư cùng Đàm Hân Hân đi vào văn phòng, học sinh trong phòng học lại bởi vì một đương sự khác là Kha Tước đứng ở cửa phòng học mà im tiếng.

Kha Tước quên một quyển sách, cậu quay lại để lấy sách. Cậu trở về chỗ ngồi,

lấy sách trong bàn học ra, lại không lập tức rời đi. Cậu nhìn bàn học của Khang Tiểu Ngư ở bên cạnh nhíu mày.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy có chút mờ mịt, không biết nên xử lý như thế nào. Nếu là trong giới giải trí, cậu có rất nhiều loại phương thức làm sáng tỏ, chèn ép, nhưng nơi này chỉ là một trường trung học bình thường.

·

Chu Dịch Quân đem Khang Tiểu Ngư cùng Đàm Hân Hân gọi vào văn phòng, việc đầu tiên chính là để hai người gọi phụ huynh đến.

Khang Tiểu Ngư nghe Đàm Hân Hân gọi điện than thở khóc lóc, kể lể với mẹ, cô nắm di động trầm mặc. Cô vừa mới gọi cho Lục Trầm Hòa

hai cuộc, nhưng Lục Trầm Hòa đều không tiếp. Lục Trầm Hòa là

bác sĩ khoa ngoại, anh không nhận điện thoại chứng tỏ là đang làm phẫu thuật. Khang Tiểu Ngư nhìn danh bạ hai cái tên “Ba” cùng “Mẹ” trong di động, lại trước sau không gọi đi.

Cô không muốn vì chuyện như vậy quấy rầy cha mẹ.

Màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, dọa Khang Tiểu Ngư nhảy dựng. Khang Tiểu Ngư nhìn cái tên trên màn hình, “Khang Hành”, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.

·

Lúc Khang Hành thở hổn hển chạy tới văn phòng, hai mẹ con Đàm Hân Hân đang là kẻ hô người diễn. Ba mẹ Đàm Hân Hân đều đến đây. Đàm Hân Hân vẫn luôn đứt quãng mà khóc lóc kể lể, mạnh mẽ lên án Khang Tiểu Ngư ra tay độc ác. Mà mẹ của Đàm Hân Hân như gà mái che chở con, ôm ấp che cho Đàm Hân Hân, dùng loại âm thanh cao vυ"t, sắc nhọn, phê phán Khang Tiểu Ngư. Ba Đàm Hân Hân vẫn chưa nói chuyện, chỉ chống hông, ánh mắt bất thiện mà nhìn Khang Tiểu Ngư.

Một nhà ba người đem Khang Tiểu Ngư vây quanh.

Trong văn phòng các giáo viên khác đều nhìn bên này, nghị luận sôi nổi. Mà Chu Dịch Quân khuyên mẹ Đàm vài câu, cũng không khuyên được. Cô rốt cuộc còn trẻ, mà giáo viên trẻ tuổi sợ nhất gặp phải loại phụ huynh ngang ngược như vậy.

“Đứa nhỏ này sao có thể đánh người? Có được giáo dục hay không? Ba mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào!” Mẹ Đàm cao giọng chất vấn.

“Mẹ, Khang Tiểu Ngư là

cô nhi không có ba mẹ.” Đàm Hân Hân ở một bên âm dương quái khí mà hát đệm.

“A……” Mẹ Đàm lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, dùng giọng âm dương quái khí giống Đàm Hân Hân, nói: “Trách không được a……”

Hai mẹ con lớn lên giống nhau như đúc, lúc này biểu tình trên mặt cũng không sai biệt.

Không sai biệt khiến người ghê tởm.

Trên mặt Khang Tiểu Ngư không có biểu tình gì, không sinh khí, không ủy khuất. Cô như người ngoài cuộc đứng nhìn hai mẹ con họ biểu diễn.

“Ngươi không có ba mẹ dạy, vậy ta sẽ dạy. Đánh người là không đúng, ngươi cũng không thể đánh nhau giống một đứa con hoang, hơn nữa ngươi vẫn là một nữ sinh, coi chừng về sau gả không được! Hân Hân của chúng tôi là nâng ở lòng bàn tay mà lớn lên, đánh hỏng rồi, ngươi phụ trách? Chờ người nhà của ngươi tới, chúng ta liền đi bệnh viện! Tiền thuốc men, ngươi đừng nghĩ

trốn!”

Ba Đàm Hân Hân lúc này mới mở miệng: “Nhưng ngươi là cô nhi a, tiền thuốc men ai chịu? Ngươi hẳn là có người giám hộ đi?”

Ba Đàm Hân Hân lớn lên lưng hùm vai gấu, mở miệng đều là tiền.

Nghe ba mẹ nói đến chuyện tiền bạc, Đàm Hân Hân lại bắt đầu la hét kêu đau.

Chu Dịch Quân thật sự là xem không nổi, nói: “Ba mẹ Đàm Hân Hân, chờ người nhà của Khang Tiểu Ngư tới rồi nói sau. Những việc này đừng nói với trẻ nhỏ.”

Mẹ Đàm hét lên một tiếng: “Vậy không được! Nó không phải là không cha không mẹ sao? Nào có người nhà tới?”

“Xin chào.” Khang Hành vừa đến liền chào hỏi.

“Cậu là ai?” Mẹ Đàm nhếch khóe mắt, không cười mà nhìn Khang Hành.

“Tôi là người nhà của Khang Tiểu Ngư.”

Một nhà ba người Đàm gia lúc này mới xoay người lại, từ trên xuống dưới mà đánh giá Khang Hành một lượt.

“Khang Tiểu Ngư, người này là gì của em?” Chu Dịch Quân hỏi.

“Đó là anh trai em.”

Mẹ Đàm hừ lạnh một tiếng, tức giận mà nói: “Anh trai? Vẫn là học sinh phải không? Chuyện hôm nay ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?”

Khang Hành nâng mí mắt, hỏi: “Bà quản tôi có phải học sinh hay không?”

“Ngươi! Nghe một chút! Tất cả mọi người đều nghe một chút, lại một đứa không giáo dưỡng! Hợp lại một đám nhóc con không giáo dưỡng!”

Chu Dịch Quân rất muốn nói một câu “Dì hét lớn như vậy mới đích thực là không giáo dưỡng”, nhưng thân là giáo viên, cô chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống. Cô nhìn về phía Khang Hành, không khỏi có chút lo lắng. Ba mẹ Đàm Hân Hân hiển nhiên không phải hiền lành gì, còn hai đứa nhỏ Khang Tiểu Ngư bên này lại……

Khang Hành đi đến trước mặt Khang Tiểu Ngư, dùng thân thể của mình ngăn giữa cô cùng ba Đàm Hân Hân, hỏi: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”

Chu Dịch Quân giật mí mắt, ba mẹ Đàm Hân Hân đủ bao che cho con. Đến anh trai Khang Tiểu Ngư tới, hỏi Khang Tiểu Ngư câu đầu tiên cư nhiên lại là ai khi dễ cô…… Này, đừng có gây thêm chuyện gì……

Khang Tiểu Ngư thành thật nói: “Đàm Hân Hân mắng em, sau đó em xách ghế dựa đánh vào người bạn ấy.”

Khang Hành cười một cái, cao hứng nói: “Đánh hay lắm! Này là đúng rồi, giống như khi em còn nhỏ, anh dạy em như vậy, ai bắt nạt em thì đánh lại!”

Khang Tiểu Ngư đang nghe Khang Hành nói lời này, nhịn không được bật cười.

Trong văn phòng, những người khác càng là kinh ngạc.

Mẹ Đàm Hân Hân hét lên.

“Nghe đi, nghe đi! Mọi người đều nghe xem! Này là có ý gì? Trách không được có thể xách ghế dựa đánh nhau, hóa ra cả nhà đều là đức hạnh như vậy! Thiện ác bất phân! Làm lơ pháp luật! Các người đều là giáo viên, là người nói đạo lý, đều là người có

phẩm đức cao thượng, mau mau phân xử cho Hân Hân nhà chúng tôi a!”

Đàm Hân Hân ở một bên ôm cánh tay, phối hợp mà khóc.

Chu Dịch Quân bị ồn ào đến đau đầu, vài lần cắt ngang lời lải nhải của Đàm Hân Hân.

“Mẹ Đàm, dì nghe tôi nói một câu?” Chu Dịch Quân nói liên tiếp năm lần, mẹ Đàm Hân Hân mới an tĩnh lại.

Chu Dịch Quân nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, nói: “Khang Tiểu Ngư, em nói trước. Đem sự việc nói một lần.”

Mẹ Đàm Hân Hân không chịu, la hét: “Dựa vào cái gì mà nó nói trước? Cô không thể bất công như vậy!”

Chu Dịch Quân nhịn không nổi, tươi cười trên mặt dần ảm đạm, lạnh giọng nói: “Bởi vì dì đã nói suốt một giờ rồi!”

Cô quay đầu nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, lấy ra khí thế của chủ nhiệm lớp: “Nói!”

Đàm Hân Hân dương cằm, kiêu ngạo mà nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, nói: “Nói trước thì nói đi. Cậu nói mình mắng cậu, vậy cậu cứ nói trước mặt mọi người, mình mắng cái gì? Lặp lại cho mọi người nghe một chút a!”

Hẳn là cảm thấy Khang Tiểu Ngư nhất định sẽ ngượng ngùng đem những lời này đó nói ra. Hơn nữa lúc ấy cô nói những lời đó đều là ám chỉ, nếu Khang Tiểu Ngư đổi thành ngữ khí bình đạm mà nói ra, nói không chừng sẽ không thể hiện được những ác ý đó.

“Đừng sợ, đều nói ra. Anh trai sẽ làm chủ cho em!” Khang Hành đặt tay trên vai Khang Tiểu Ngư, chống lưng cho cô.

Khang Tiểu Ngư không nói chuyện, mà là từ trong túi lấy ra di động, sau đó phát một đoạn ghi âm .

“Mình thật sự không nghĩ tới cậu vì chi phí đến trường mà hy sinh lớn như vậy. Trước không tiếc ủy khuất chính mình cùng anh rể ở chung với nhau. Hiện tại lại…… Ách…… Hai ngày không xuống giường, có phải hay không tình hình chiến đấu thực kịch liệt a? Vẫn là tham gia xiếc gì mà được thật nhiều tiền? Mình nghe nói những kẻ có tiền trong giới giải trí rất thích mấy loại đồ chơi, đặc biệt chính là người. Có thể chơi ra hoa!”

“Nếu cậu thật sự sinh hoạt khó khăn, lớp chúng ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Cùng lắm thì quyên tiền! Hoặc là lên mạng kêu gọi mọi người ! Tiêu đề mình cũng nghĩ cho cậu rồi, đó là……《 nữ sinh trung học vì tiền đến trường không tiếc bán đứng chính mình, mọi người hãy mau tới giúp bạn ấy đi! 》”

Giọng điệu trào phúng của Đàm Hân Hân truyền từ di động ra, toàn bộ văn phòng đều an tĩnh. Ngay cả mẹ Đàm nói không ngừng nghỉ cũng im miệng, không biết nói cái gì.

Đàm Hân Hân trên mặt đỏ bừng, cắn môi hung tợn mà nhìn chằm chằm Khang Tiểu Ngư. Khang Tiểu Ngư ghi âm lúc nào! Cô ta lại không biết!

Trong di động, Đàm Hân Hân nói xong, bắt đầu xuất hiện tạp âm, Khang Tiểu Ngư tắt di động.

“Lặp lại lần nữa?” Khang Hành đi đến trước mặt Đàm Hân Hân.

“Anh, anh muốn làm gì!” Đàm Hân Hân trốn ra phía sau ba mình. Khang Hành thuận tay nâng ghế tròn bên cạnh.

Trong văn phòng lập tức loạn lên, mấy giáo viên vội vàng vây lại đây can ngăn.

“Khang Hành! Khang Hành ! Anh đừng đánh nhau!” Khang Tiểu Ngư vẫn luôn bình tĩnh lúc này mới biến sắc, vội vàng chạy qua, giữ chặt cánh tay Khang Hành.

Khang Hành tức đến đỏ mặt, cậu xoay đầu trừng mắt Khang Tiểu Ngư, rống: “Buông tay!”

Khang Tiểu Ngư bắt lấy cổ tay của cậu càng dùng sức, kiên định nói: “Anh hai, anh ở phía sau chống lưng cho em là đủ rồi, em có thể tự mình giải quyết.”

Khang Hành liếc Khang Tiểu Ngư một cái, căm giận quăng đổ chiếc ghế trên tay.

Khang Tiểu

Ngư lạnh nhạt mà liếc nhìn một nhà ba người Đàm gia, nói: “Giáo dưỡng? Giáo dưỡng của bạn học Đàm thật sự tốt, đoạn ghi âm có thể chứng minh, dì Đàm chú Đàm giáo dục thật tốt, thật sự là vất vả. Pháp luật? Không biết đoạn ghi âm đó có tính là xâm phạm danh dự của cháu hay không, có thể cấu thành tội vũ nhục hay không?”

Mẹ Đàm Hân Hân chột dạ, vẫn cắn răng nói: “Nhưng ngươi đánh Hân Hân! Ngươi đánh người thì ngươi không đúng! Ngươi còn phải bồi thường tiền thuốc men và thiệt hại tinh thần!”

Nghĩ đến mấy lời nói của con gái trong đoạn ghi âm, còn có mấy tội danh mà Khang Tiểu Ngư nói, mẹ Đàm lại ngượng ngùng sửa lại: “Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần liền không cần, chúng ta coi như bỏ qua! Nhưng tiền thuốc men ngươi trốn không được!”

“Được.” Khang Tiểu Ngư cười rộ lên, “Tiền thuốc men cháu sẽ không quỵt. Đi thôi, bây giờ chúng ta liền đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi. Đến bệnh viện lớn nhất của thành phố Minh Định.”

Ba Đàm Hân Hân vui vẻ. Ông ta là bác sĩ ở bệnh viện đó a! Ông ta đắc ý dào dạt mà nhìn Khang Tiểu Ngư. Nghĩ thầm nha đầu ngốc này chọn bệnh viện nào không chọn, cố tình chọn bệnh viện đó. Như vậy kết quả cuối cùng khẳng định là hướng về bọn họ !

“Đi đi đi, hiện tại liền đi!” Tươi cười trên gương mặt của ba Đàm Hân Hân không thể che lấp.

Chu Dịch Quân thở dài, cô căn bản chỉ nghĩ mời phụ huynh hai bên lên phê bình một chút, sau đó hai người bắt tay giảng hòa, tất cả cùng vui! Nhưng cô không nghĩ tới hai bên đều không dễ nói chuyện, đem chuyện này làm lớn đến như vậy. Cô vội vàng tìm một giáo viên giúp cô tạm thời trực ban, cô còn phải theo hai chân hai bên chạy đến bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, Khang Hành đè thấp thanh âm hỏi: “Hắc, em xuống tay có nặng lắm không?”

Khang Tiểu Ngư nhìn Đàm Hân Hân ở phía trước đang không ngừng xoa cánh tay cùng phía sau lưng, nhàn nhạt mà nói: “Nặng, nhưng là sẽ không lưu lại nhiều dấu vết.”

“Làm rất tốt! Không hổ là em gái anh!” Khang Hành huýt sáo.

Đi vào bệnh viện,ba Đàm Hân Hân cười ha hả mà chào hỏi các bác sĩ, hộ sĩ trong bệnh viện. Ông ta còn đắc ý dào dạt mà quay đầu lại nhìn thoáng qua anh em Khang gia đi ở đằng sau. Đàm Hân Hân cùng mẹ cô cũng là rất tự tin. Bọn họ có người quen, ai sợ ai!

Vừa vặn Lục Trầm Hòa giải phẫu xong đi ra, ba Đàm lập tức đón chào, cúi đầu khom lưng mà nói: “Chủ nhiệm, ngài mới làm giải phẫu xong sao? Ca giải phẫu không dễ làm, bệnh viện chúng ta cũng chỉ có ngài mới dám cầm dao mổ!”

Lục Trầm Hòa gật đầu, tầm mắt lướt qua ba Đàm Hân Hân, nhìn Khang Tiểu Ngư ở phía sau, kinh ngạc nhíu mày.

“Anh rể.” Khang Tiểu Ngư cong con mắt, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà cười rộ lên.