Chương 28: Có phải cậu thích em gái cậu rồi không?

Khang Tiểu Ngư kéo màn cửa, phát hiện bên ngoài tuyết lại rơi. Cô từ tủ quần áo tìm mấy bộ đồ mà năm trước mẹ Khang mua cho rồi mặc vào, cẩn thận buộc hết tóc lên, một sợi cũng không rơi ra. Cô đánh giá mình trước gương trong chốc lát mới xuống lầu.

Từ nhà Lục Trầm Hòa đến nhà họ Khang phải đổi hai chuyến xe buýt, mất gần hai tiếng đồng hồ. Cho nên sáng sớm Khang Tiểu Ngư liền ra cửa. Cô xuống xe, không trực tiếp đến nhà họ Khang, mà là dùng tiền tiêu vặt đi cửa hàng gần đó mua ít trái cây, thịt cá. Nhà họ Khang ở tầng năm của một chung cư cũ, không có thang máy. Khang Tiểu Ngư xách theo mấy cái túi nặng trĩu đi thang bộ lên tầng năm, ở cửa thở hổn hển một hồi lâu, đến khi hơi thở ổn định một chút mới ấn chuông cửa.

Cửa rất nhanh liền mở ra.

“Anh hai? Hôm nay anh cũng về à.” Khang Tiểu Ngư nhìn Khang Hành đứng mở cửa cho cô có chút kinh ngạc.

Khang Hành vừa thấy mấy túi đồ trên tay Khang Tiểu Ngư, vội vàng tiếp nhận, nói: “Anh thích về lúc nào thì về thôi!”

“U, tiểu Ngư sao lại mua nhiều đồ vậy.” Ba Khang ở phòng bếp nói vọng ra.

Khang Tiểu Ngư lo lắng ba ba cho rằng cô tiêu tiền lung tung, vội vàng nói:

“Là tiền học bổng của học kì 1.”

“Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà.” Ba Khang lại nói, nhưng vẫn ở phòng bếp bận việc.

Cửa mới vừa đóng lại, mẹ Khang liền từ phòng ngủ đi ra, bà còn mặc bộ đồ ngủ, sắc mặt có chút tiều tụy, bà cười cười vẫy tay với Khang Tiểu Ngư, nói: “Làm sao mà có cảm giác đã vài tháng không gặp, mau tới đây.”

“Mẹ, không tới vài tháng đâu. Lúc ăn Tết con cũng trở lại mà.” Khang Tiểu Ngư vội vàng đi qua, động tác tự nhiên mà đỡ lấy bà.

Mẹ Khang từ trên xuống dưới đánh giá Khang Tiểu Ngư, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: “Nói mẹ nghe chút chuyện gần đây được không? Con có theo kịp chương trình học của trường không? Sau khi phân khoa sẽ càng khó khăn hơn, nếu con không theo kịp thì đừng cố. Mẹ sẽ tìm giáo viên bổ túc cho con.”

Ba mẹ Khang đều là giáo viên cấp 2, nhưng chỉ có ba Khang còn đi dạy, mẹ Khang đã nghỉ hưu rồi.

“Tuy rằng cũng thường xuyên làm sai đề, nhưng con vẫn theo kịp! Giáo viên trong trường giảng dạy rất tốt, thật sự!”

Mẹ Khang gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, chất lượng giảng dạy của trường Trung học Minh Nhã tất nhiên sẽ không tồi……”

Bà ngẩng đầu nhìn Khang Hành đang đứng một bên, nhíu mày nói: “Ngốc ở đó làm gì? Mau mau lấy trái cây cho em gái.”

“Biết rồi.” Khang Hành gãi đầu đi rửa trái cây.

“Con cũng theo giúp ạ.” Khang Tiểu Ngư đứng lên.

“Đừng, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

Mẹ Khang giữ chặt cánh tay tiểu Ngư, Khang Tiểu Ngư lại ngồi xuống, hỏi: “Là chuyện gì ạ?”

“Sáng nay mẹ có nghe nói con sẽ làm ca sĩ? Còn muốn cùng một đại minh tinh thành lập một nhóm?”

Khang Tiểu Ngư trừng mắt nhìn bóng dáng Khang Hành, cô quay đầu, trộm nhìn sắc mặt mẹ Khang, mới nói: “Không có, đại minh tinh đó học cùng lớp con, chúng con cũng chơi chung. Nhưng con không làm ca sĩ, cũng sẽ không tham gia nhóm nhạc gì hết. Con còn muốn tập trung vào việc học.”

Mẹ Khang vừa lòng mà cười, bà nắm bàn tay Khang Tiểu Ngư, nói: “Mẹ biết con từ nhỏ thích ca hát, nhưng là con còn nhỏ không nên nghĩ đến việc này. Con hiện tại phải chăm chỉ học tập, không thể phân tâm. Không chỉ là chuyện ca hát, ngay cả kết bạn cũng vậy. Nên ở mức độ vừa phải, phải đặt việc học lên hàng đầu! Nhớ kỹ?”

Khang Tiểu Ngư hơi hơi ngẩn ra một chút, vội vàng nói: “Nhớ kỹ, đều nhớ kỹ.”

Khang Hành đặt hai đĩa trái cây đã gọt sẵn lên bàn trà, cười ha hả mà nói: “Mẹ, bệnh nghề nghiệp của mẹ lại tái phát!”

Mẹ Khang trợn mắt nhìn Khang Hành, không hài lòng mà nói: “Con, tiểu tử này, dám nói mẹ phát bệnh! Hơn nữa, chẳng lẽ mẹ nói không đúng?”

Bà quay đầu hỏi Khang Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, nói, có phải mẹ nói rất đúng hay không?”

“Đúng! Mẹ nói đều đúng!”

“Là anh trai con không hiểu chuyện, đúng hay không?”

“Đúng! Là anh hai không hiểu chuyện!”

Mẹ Khang lúc này mới vui vẻ, vỗ mu bàn tay Khang Tiểu Ngư, cười nghiêng ngả.

Ba Khang trong phòng bếp quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng cười rộ lên.

“Đừng có cười ngây ngô theo, khi nào mới có thể ăn cơm? Tiểu Ngư là sáng sớm đi vội đi?” Mẹ Khang nói với ba Khang. Ba Khang cười tươi hớn hở mà tiếp tục xào rau.

Mẹ Khang lại giống như nhớ tới cái gì, “Ai? Tiểu Ngư, con hiện tại còn thường xuyên không ăn sáng sao?”

“Ăn, con ăn xong bữa sáng rồi mới ngồi xe lại đây!” Khang Tiểu Ngư nói dối mà mặt không đổi sắc.

“Thế mới đúng, con phải nhớ, bữa trưa và bữa tối có thể không ăn, nhưng tuyệt đối không được nhịn bữa sáng! Không ăn sáng có hại cho sức khỏe, biết không? Con hiện tại chưa cảm thấy gì, nhưng đến khi có tuổi một chút, sẽ chịu khổ lâu dài. Còn có a, tiểu Ngư con ngàn vạn lần đừng vì giảm béo mà nhịn ăn, con thật gầy, không được giảm! Ngàn vạn đừng học chị gái con……”

Mẹ Khang nói đến đây dừng lại, thở dài. Tronng lòng bà hơi khó chịu.

Khang Tiểu Ngư nháy mắt với Khang Hành một cái, muốn anh nghĩ biện pháp rời đi sự chú ý của mẹ Khang .

“Mẹ……”

Mẹ Khang vẫy vẫy tay, cười với Khang Tiểu Ngư nói: “Con có rảnh cũng phải khuyên nhủ anh rể con một chút, anh rể con là người tốt, trước mắt không thể buông xuống được có thể hiểu, nhưng chị gái con trên trời có linh thiêng cũng không muốn nó sống cô độc quãng đời còn lại. Nghe nói nhà nó có sắp xếp cho nó vài người để đi xem mắt, nếu thích hợp, đừng bỏ lỡ. Chị của con, cùng nó không có duyên phận……”

Khang Tiểu Ngư thấp giọng “Vâng” một tiếng. Nhắc tới chị gái, cảm xúc của cô rõ ràng hạ xuống chút.

“Ai nha, không nói cái này. Tiểu Ngư theo anh, anh có thứ tốt cho em!” Khang Hành kéo Khang Tiểu Ngư từ sofa lên.

Anh trực tiếp đẩy Khang Tiểu Ngư vào phòng mình, hỏi: “Đoán xem, anh trai đưa em thứ tốt gì!”

“Em đoán không được.”

“Em căn bản là không đoán!” Khang Hành trừng lớn đôi mắt, lại không cao hứng.

Khang Tiểu Ngư nhìn quanh bốn phía, muốn tìm dấu vết còn sót lại. Phòng ngủ không quá lớn, liếc mắt một cái là hết, cô nhìn một vòng cũng không phát hiện gì, nhìn Khang Hành lắc lắc đầu, “Em đoán không được……”

Khang Hành thấy cô bĩu môi, bộ dáng phát hỏa cũng không còn, ném xuống một câu “Không chơi nữa”, xoay người kéo ngăn kéo, đem một cái notebook ném cho Khang Tiểu Ngư.

Đúng là ném.

Khang Tiểu Ngư cuống quít chụp lấy, sợ làm rớt, “Anh hai! Sao anh lại hấp tấp bộp chộp mà ném xuống như thế!”

“Em còn chưa nói là có thích hay không đâu!” Khang Hành đứng chống hông.

Khang Tiểu Ngư lúc này mới phản ứng lại.

“Cho, cho em? Sao anh lại đưa máy tính cho em…… Không phải…… ý của em là cái này thật sự quá quý nha, em không thể nhận!” Khang Tiểu Ngư cuống quýt đem máy tính đặt trên bàn học.

Khang Hành “Hừ” một tiếng, “Không cần liền cuốn xéo khỏi phòng ngủ anh! Ai muốn cho em!”

Khang Tiểu Ngư đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ba Khang ở trong phòng nói vọng lên: “A Hành, nói chuyện đàng hoàng!”

Khang Hành lại “Hừ” một tiếng, tức giận mà quay đầu đi.

“Tiểu Ngư, anh trai mua cho con, con cứ cầm đi. Dùng để tra tài liệu cũng tiện hơn.” Mẹ Khang đứng ở cửa phòng ngủ tiếp lời.

“Vâng!” Khang Tiểu Ngư lúc này mới ôm notebook lên, “Cảm ơn anh hai!”

Khang Hành liếc mắt xem thường, trực tiếp xoay qua Khang Tiểu Ngư, bước nhanh ra ngoài.

Mẹ Khang cười lắc đầu, nói: “Tiểu Ngư, tính tình anh con như vậy, con đừng so đo với nó. Cứ để máy tính ở đây, chúng ta xuống ăn cơm.”

“Được.” Khang Tiểu Ngư đem máy tính đặt lên bàn học, ánh mắt lơ đãng mà đảo qua bức tường trắng sau kệ sách. Trên đó bị tô vẽ vài đường, có thể nhìn ra là hai đứa trẻ nắm tay nhau.

Đây là lúc Khang Tiểu Ngư còn nhỏ vẽ bậy lên tường, vì chuyện này mà cô bị chị gái đánh vào mông.

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, nhìn chiếc bàn dài, nhớ tới ngày trước hay cùng chị gái ngồi làm bài tập ở đây.

Bỗng nhiên có chút khó chịu, Khang Tiểu Ngư nhẹ nhàng mà rời đi phòng ngủ của Khang Hành. Trước khi Khang Hành được tìm về, cô và chị gái vẫn luôn ở căn phòng này. Nơi này có quá nhiều hồi ức của cô và chị gái.

Khang Tiểu Ngư đi ra ngoài lập tức bày ra gương mặt tươi cười, cùng Khang Hành hào hứng bưng thức ăn.

Lúc ăn cơm, mẹ Khang lại lôi kéo Khang Tiểu Ngư nói một hồi lâu. Chạng vạng tối, bà dặn dò Khang Hành đưa Khang Tiểu Ngư về nhà. Ngồi trên xe buýt, Khang Tiểu Ngư ôm notebook trong ngực, liếc nhìn Khang Hành vài lần.

“Em cứ nhìn anh làm gì?” Khang Hành quay sang hỏi.

Khang Tiểu Ngư cong đôi mắt, ngọt ngào mà nói: “Cảm ơn anh hai.”

Khang Hành không để ý mà cúi đầu tiếp tục chơi di động.

·

Khang Hành đưa Khang Tiểu Ngư về nhà rồi mới về trường học, anh vừa chạy vào thì ký túc cũng đóng cửa. Anh chạy một hơi lên lầu, ở hành lang gặp được bạn cùng phòng là Ngu Dật Thần.

*Ngu này là “an vui” không phải ngu ngốc nhé 😊

“Trận bóng rổ hôm nay sao cậu không đến? Rất nhiều nữ sinh thất vọng khi biết cậu không tới a.” Ngu Dật Thần hỏi.

“Mình phải về nhà .”

Ngu Dật Thần nhướng mày, hỏi: “Em gái cậu về nhà?”

Khang Hành kinh ngạc, “Sao cậu biết?”

Ngu Dật Thần lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường, hắn lắc đầu, cũng không nói lời nào, đi về phòng ngủ.

“Cậu từ từ! Những lời cậu nói vừa rồi là có ý gì!” Khang Hành đuổi theo.

Hai người đi vào phòng, phát hiện hai người bạn cùng phòng đều ngủ rồi. Khang Hành dùng khuỷ tay đυ.ng Ngu Dật Thần một chút, tiếp tục dùng ánh mắt dò hỏi hắn.

Ngu Dật Thần hơi cười, đè thấp thanh âm, hỏi: “Có phải cậu thích em gái cậu rồi không?”

“Sao có thể! Đó là em gái mình!” Khang Hành rống to, hai bạn cùng phòng đang ngủ lập tức trở mình. Khang Hành lập tức ngậm miệng.

“Dù sao cũng không phải ruột thịt.” Ngu Dật Thần cười cười.

Khang Hành nắm chặt tay, bỗng nhiên muốn đánh nhau.

Ngu Dật Thần phe phẩy ngón trỏ, tựa như chỉ điểm mà nói: “Khang Hành, anh chỉ cho cậu. Cậu không thể xấu tính như vậy, không có nữ sinh nào thích một nam sinh có tính xấu như thế. Cũng không thể vì chút chuyện mà động tay động chân, trừ phi là đánh nhau để chống lưng cho nữ sinh, bằng không nữ sinh đều không thích.”

“Không phải…… Cậu nói với mình mấy cái này để làm gì?” Khang Hành tận lực hạ thấp thanh âm.

Ngu Dật Thần buông tay, tùy ý nói: “Thì cứ cho là mình thuận miệng nói ra đi.”

Hắn nói xong, ngáp một cái, bò lên giường ngủ.

10 giờ rưỡi, đúng giờ ký túc xá tắt đèn. Lưu lại một mình Khang Hành trong bóng tối, anh đứng trong chốc lát, mới xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Anh dùng đèn pin ở di động chiếu sáng, nhìn mình trong gương, hừ lạnh một tiếng: “Mình thích nha đầu ngốc nghếch đó sao? Sao có thể!”