Chương 30: Tin đồn ác ý

2725 Chữ Cài Đặt
Chương 30

Trên mặt Ôn Thế Gia vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong lòng lại không ngừng rít gào: Để mình cùng Kha Tước ngồi cùng bàn! Để mình cùng Kha Tước ngồi cùng bàn!Để mình cùng Kha Tước ngồi cùng bàn!

Lần này ánh mắt Chu Dịch Quân không dừng ở trên người Kha Tước, mà nhìn về phía Khang Tiểu Ngư. Cô thu hồi tầm mắt, nói: “Được, Ôn Thế Gia em đến chỗ trống kia ngồi đi. Cải thiện thành tích thật tốt, trong giờ học có gì khó khăn có thể hỏi cô.”

Ôn Thế Gia tức đến hộc máu, cô hận chết Lâm Thất Âm lắm miệng!

Nhưng lời cô nói ra giống như chim hoàng oanh điềm mỹ êm tai: “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ cùng bạn học hoà thuận ngồi chung.”

Chu Dịch Quân nhẹ nhàng thở ra, cô mơ hồ cảm thấy đại minh tinh mới tới này so đại minh tinh trước càng ngoan ngoãn nghe lời.

Khang Tiểu Ngư cúi đầu an tĩnh ngồi trong chốc lát, lấy sách tiếng Anh trong cặp ra, đặt trên bàn, bắt đầu học từ đơn.

Kha Tước nhẹ nhàng ghé đầu sang, thấp giọng nói: “Uống nhanh đi không sẽ lạnh.”

Tay Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên run lên, đầu bút máy nhọn chọc thủng trang giấy mỏng, lưu lại vết mực.

Cô bỏ bút máy xuống, cầm ly sữa đậu nành. Hiện giờ thời tiết lạnh, mọi thứ rất mau lạnh. Đôi tay Khang Tiểu Ngư cầm ly sữa đậu nành, lúc cô nhận ly sữa từ tay Kha Tước vẫn còn nóng. Cô nhẹ nhàng hút một ngụm, không nóng cũng không lạnh, âm ấm. Nhưng thật ra độ ấm rất vừa vặn.

“Khang Tiểu Ngư, em ra ngoài với cô một chút.” Chu Dịch Quân nói.

Khang Tiểu Ngư cắn cắn đầu lưỡi, đem cốc sữa đậu nành mới uống được hai ngụm bỏ lại vào ngăn bàn. Bạn học trong lớp đều nhìn, cô cúi mặt, căng da đầu đi theo Chu Dịch Quân đi ra phòng học.

Khang Tiểu Ngư trong lòng thật ra có chút lo sợ. Cô lo lắng Chu Dịch Quân cùng cô giảng đạo lý, làm công tác tư tưởng cho cô, nói một đống chỗ không tốt của việc yêu sớm……

“Đây là học bổng em xin, trường học đã phê duyệt.” Chu Dịch Quân đem một cái phong thư giao cho Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư ngẩn ra, hóa ra là cô nghĩ sai rồi. Một giây trước cô còn uể oải, con ngươi lập tức trào ra vui sướиɠ. Cô tiếp nhận phong thư, liên tục nói: “Cảm ơn cô! Cảm ơn cô!”

Chu Dịch Quân lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: “Tiết tới là môn Toán, mau trở về học đi.”

Trong nháy mắt, Khang Tiểu Ngư kinh ngạc phát hiện đôi mắt dưới gọng kính của Chu Dịch Quân lại đẹp như vậy. Thực ra lúc cô không nghiêm nghị, bộ dáng ôn nhu cười rộ lên rất hoà nhã, dễ gần.

Khang Tiểu Ngư vừa trở về phòng học, Lâm Thất Âm đè thấp thanh âm, kêu: “Tiểu ngư! Không có việc gì chứ?”

Khang Tiểu Ngư cười lắc đầu, quơ quơ phong thư trong tay, dùng khẩu hình

với Lâm Thất Âm nói: “Học bổng của trường học phát tới rồi!”

Lâm Thất Âm bừng tỉnh, cô hướng tới Khang Tiểu Ngư dựng thẳng lên một cái ngón tay cái, thật tình mà vui mừng thay cho Khang Tiểu Ngư.

Ánh mắt Ôn Thế Gia ngồi ở phía sau Lâm Thất Âm lóe lóe. Học bổng? Hơn nữa còn là học bổng của trường tư nhân? Kinh tế gia đình của cậu ta thực sự có khó khăn sao? Cái gọi là một phân tiền làm khó anh hùng, nếu nhà cậu ta thật sự thiếu tiền, nhưng thật ra lại dễ làm. Cô ta cảm thấy không có chuyện gì là tiền không thể giải quyết, chuyện gì có thể sử dụng tiền giải quyết thì chuyện đó không cần bận tâm nữa! Huống chi trong nhà Khang Tiểu Ngư lại nghèo? Xem ra, cô phải cho người điều tra chi tiết về gia đình

Khang Tiểu Ngư.

Ôn Thế Gia chuyển bút bi trong tay, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào.

·

Khang Tiểu Ngư định hôm nay tan học về nhà, sẽ nói với Lục Trầm Hòa cô muốn dọn đến ký túc xá của trường ở.

Buổi tối, Khang Tiểu Ngư xuống xe buýt, vừa liếc mắt liền thấy Lục Trầm Hòa đứng ở trạm xe chờ cô.

“Anh rể!” Khang Tiểu Ngư vội vàng chạy lại.

“Chậm một chút, trời tối kẻo ngã. Hôm nay có lạnh không?” Lục Trầm Hòa nói.

“Không lạnh đâu, cảm giác mấy ngày nay đã ấm trở lại, giống như mùa xuân tới.” Khang Tiểu Ngư đi theo Lục Trầm Hòa dọc theo con đường nhỏ phía trước. Con đường này thực an tĩnh, toàn bộ con đường dài chỉ có hai người Khang Tiểu Ngư cùng Lục Trầm Hòa.

Nghe tiếng bước chân, Khang Tiểu Ngư nhớ tới mấy ngày trước, một mình cô tan học về nhà đi qua con đường này. Cô không thể không thừa nhận ban đêm đi một mình có chút sợ hãi, mà Lục Trầm Hòa nói chuyện với cô, làm cô cảm thấy an toàn.

Nhưng cô không thể làm phiền Lục Trầm Hòa như vậy. Cô cảm thấy anh rể ban ngày đi làm đã rất vất vả, đặc biệt là lúc anh có các ca giải phẫu liên tục. Thứ sáu tan học, xe buýt còn chưa đến trạm, cô đứng ở trong xe liền thấy Lục Trầm Hòa đứng dưới ngọn đèn đường ngủ gà ngủ gật.

“Anh rể, em có chuyện muốn nói với anh.” Đi trong chốc lát, Khang Tiểu Ngư mới nói.

“Ừ, em nói đi.”

“Chuyện là…… em muốn trọ ở trường.” Khang Tiểu Ngư nói có chút thấp thỏm.

Cô nói xong, thật lâu không nghe thấy Lục Trầm Hòa trả lời, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại hô một tiếng: “Anh rể?”

“Uh.”

“Cái kia…… anh rể, em không có ý khác, anh đừng tức giận. Thật ra có rất nhiều học sinh đều trọ ở trường, em cũng chỉ……”

Lục Trầm Hòa đánh gãy cô lời nói: “Trời nổi gió, đừng nói chuyện. Trở về lại nói.”

Một trận gió lớn thổi qua, Khang Tiểu Ngư lạnh đến rụt cổ lại. Lục Trầm Hòa duỗi tay, thuận tay đem khăn quàng cổ quấn lại cho cô.

Khang Tiểu Ngư quả nhiên không nói gì, cả dọc đường chỉ suy nghĩ để tìm lí do thoái thác. Tuy rằng cô đã suy nghĩ sẵn lời kịch.

Bất luận là Khang Tiểu Ngư hay là Lục Trầm Hòa đều không phát hiện, lúc Lục Trầm Hòa quấn khăn giúp Khang Tiểu Ngư đã bị người theo dõi chụp được, hơn nữa rất nhanh đã đăng trên mạng. Còn đính kèm một cái tiêu đề rất có mánh khóe: 《 cộng sự mới của đại minh tinh Kha Tước cùng anh rể ở chung, hai người quan hệ ái muội. 》

·

Lục Trầm Hòa đem sữa đã làm nóng đưa cho Khang Tiểu Ngư, ngồi đối diện với cô, nói: “Nói đi, vì cái gì muốn trọ ở trường.”

“Em cảm thấy trọ ở trường cũng rất tiện, đỡ tốn thời gian di chuyển mỗi ngày.” Khang Tiểu Ngư đem học bổng hôm nay nhận được đặt trên bàn, “Anh rể, đầu học kỳ em có xin học bổng, hôm nay nhận được. Được đến một vạn. Em muốn lấy số tiền đó để đóng tiền ký túc xá, phần còn lại em gửi ở chỗ anh.”

Lục Trầm Hòa nhìn thoáng qua phong bì trên bàn, nói: “Em muốn trọ ở trường có phải bởi vì mấy ngày nay anh không rảnh đi đón em, em sợ đi một mình?”

Khang Tiểu Ngư ậm ừ, nói: “Là có chút sợ hãi.”

“Anh không phải đã nói với em rồi sao? Gần đây sẽ không phải đi

công tác, có thể đón em. Nếu anh không thể đón, cũng

sẽ nhờ đồng nghiệp đón em. Em mới vừa khai giảng mấy ngày, anh có chút bận, còn bởi vì việc của chị gái em nên không lo lắng cho em được.”

Nghe Lục Trầm Hòa nói như vậy, Khang Tiểu Ngư trong lòng liền càng thêm áy náy,



vội vàng nói: “Anh rể, anh đừng nói như vậy! Anh đối với em vô cùng vô cùng tốt!”

Lục Trầm Hòa biết Khang Tiểu Ngư là một đứa nhỏ hiểu chuyện, chỉ sợ là không muốn làm phiền anh. Anh nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Ngư, còn hơn

một năm là thi đại học, đây là thời điểm mấu chốt. Em không cần lo lắng sẽ làm phiền anh, chờ em thi đại học xong, muốn làm phiền anh chỉ sợ không có cơ hội. Em hiện tại học ngoại trú, buổi tối trở về còn có thể xem sách một chút. Nhưng ở tại ký túc xá, rất nhiều người, rất ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng đến việc em học tập. Hơn nữa hiện tại em dọn vào trong ký túc xá, so với những nữ sinh khác trong phòng, em là người tới sau, cho nên em có khả năng phải từ từ mà dung nhập với mọi người, rất tốn thời gian, cho nên anh rể thật sự không muốn em phải đổi môi trường mới.”

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, khảy ngón tay của mình, không hé răng.

“Như vậy đi, chúng ta cùng suy nghĩ lại?” Lục Trầm Hòa biết tính tình Khang Tiểu Ngư, cũng không ép

cô, lùi một bước.

“Được.” Khang Tiểu Ngư đứng lên, “Anh rể, em về phòng ôn bài đây.”

Lục Trầm Hòa chỉ chỉ ly sữa trên bàn, Khang Tiểu Ngư cầm ly sữa chạy về phòng. Khang Tiểu Ngư cảm thấy lời nói của Lục Trầm Hòa cũng có chút đạo lý, nhưng



vẫn cảm thấy ngại làm phiền anh, trong khoảng thời gian ngắn,



do dự.



cảm thấy có lẽ thật sự như anh nói, phải từ từ suy xét.

Khang Tiểu Ngư chuyên chú mà giải để tiếng Anh, không có chạm qua di động. Cũng không biết những tin tức bát nháo ngày càng lan ra.

·

“Cậu không biết sao? Những phóng viên giải trí lại bắt đầu lộn xộn mà nói bừa!” Lâm Thất Âm kéo Khang Tiểu Ngư đến góc tường, thấp giọng dò hỏi.

Khang Tiểu Ngư nhìn tin tức trên điện thoại Lâm Thất Âm đưa cho, ngây ngẩn cả người.

“Khang Tiểu Ngư là

cô nhi, lúc 6 tuổi được một đôi giáo viên nhận nuôi. Sau lại không biết có phải do nhân phẩm không tốt, đắc tội cha mẹ nuôi, lúc mười hai tuổi liền bị

cha mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà. Sau đó

cô ta không biết xấu hổ lấy danh nghĩa con của chồng trước, đi theo

chị gái cô dọn

vào trong nhà của anh rể. Sau đó,

chị cô không hiểu sao lại chết. Hiện tại lại

chụp được cô cùng anh rể ái muội, quả thực làm người hoài nghi rốt cuộc có phải hay không



khắc đã chết cha mẹ, lại khắc chết

chị gái cô.”

“Lầu trên tâm lý có chút âm u đi.”

“Tâm lý âm u? Tôi không cảm thấy

tâm lý cậu âm u, ngược lại cảm thấy chị gái Khang Tiểu Ngư không nhất định là

do cô ta

khắc chết. Nếu cô ta

xem trọng

anh rể của mình, muốn đoạt chồng cùng chị gái mình, thì đã đem

chị gái

khắc chết rồi, hoặc chính là

cô ta hại chết chị gái mình?”

“Lầu trên suy diễn thật kinh, bội phục bội phục, 666”

“Không cần bội phục anh, anh chỉ là một tay bút nhỏ của Văn học Tấn Giang mà thôi, bút danh “Tấn Giang đệ nhất ca”, anh không có ưu điểm, nhưng có đầu óc, liền thích cải biên mấy câu chuyện xưa trở nên cẩu huyết!”

“Ta muốn cung cấp chút ít, sau khi chị gái Khang Tiểu Ngư chết, anh rể và chị gái Khang Tiểu Ngư đã cử hành một buổi lễ Minh hôn _(:3”

∠)_”

“What???”

“Minh hôn??? Thế kỷ 21 rồi được không? Vì cái gì còn có người làm như vậy! Quả thực là cả nhà toàn người không bình thường!”

“Vốn cảm thấy sau khi chị gái Khang Tiểu Ngư chết, cô ta ở nhà anh rể mình đã đủ kỳ ba, nhà



ta còn có thể cử hành Minh hôn còn kỳ ba hơn? Không phải người một nhà không vào chung cửa! Có thể lý giải anh rể Khang Tiểu Ngư vì sao có thể thu lưu được đứa con của chồng trước!”

“Cái kia…… Ta lại có một cái suy đoán.” Được xưng “Tấn Giang đệ nhất ca” lại bắt đầu lên tiếng.

“Đại ca mời nói!”

“Có thể hay không là Khang Tiểu Ngư cùng

anh rể cô ta yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, sau lại bị

chị gái cô ta phát hiện. Sau đó Khang Tiểu Ngư cùng

anh rể ra tay mưu sát chị gái Khang Tiểu Ngư? Nói như vậy, liền không khó mà giải thích vì sao anh rể Khang Tiểu Ngư lại muốn cử hành Minh hôn. Đây là che dấu sự chột dạ của mình.”

“Ta quỳ!”

Khang Tiểu Ngư là khóc lóc trở lại chỗ ngồi, cô úp mặt vào bàn học, nước mắt

rơi xuống không ngừng. Khang Tiểu Ngư cũng không để ý người khác thấy thế nào, mắng cô ra sao, dù sao cũng từ mấy từ “Dã chủng”, “ Thứ không cha không mẹ”, “Cẩu tạp chủng” đã cùng cô lớn lên.

Nhưng cô rất để ý những người dùng lời nói ác độc dơ bẩn vũ nhục Lục Trầm Hòa! Vũ nhục tình cảm của Lục Trầm Hòa và Khang Tiểu Linh!

“Tiểu Ngư, cậu đừng khóc!” Lâm Thất Âm lung lay cánh tay Khang Tiểu Ngư, nhưng mà Khang Tiểu Ngư vẫn không ngẩng đầu.

Chuông vào học vang lên, Lâm Thất Âm không có biện pháp, đành phải về

chỗ ngồi. Cô ngồi ở chỗ của mình, nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.

Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư úp mặt vào bàn học, nhăn chặt mày, Khang Tiểu Ngư tuy rằng không còn khóc ra tiếng, nhưng Kha Tước biết cô vẫn đang khóc.

Kha Tước đem khăn giấy từ dưới ngăn bàn đưa cho cô, một tờ lại một tờ.

Giáo viên dạy Toán giảng bài trong chốc lát, mới phát hiện Khang Tiểu Ngư vẫn luôn gục mặt vào bàn, ông không vui mà nói: “Khang Tiểu Ngư, đi học phải chăm chú nghe giảng, không phải là chỗ cho em ngủ.”

Tâm tình Ôn Thế Gia hôm nay đặc biệt tốt. Người theo dõi Khang Tiểu Ngư là do cô ta sắp xếp, cô ta cũng không nghĩ tới ngày đầu tiên cho người theo dõi Khang Tiểu Ngư, lại có phát hiện lớn như vậy.

Cô ta rất vui!

Hiện giờ nghe thấy giáo viên dạy Toán cũng chỉ trích Khang Tiểu Ngư, cô ta càng vui mừng.

Đương nhiên, trên mặt cô cái gì cũng không hiện lên, vẫn luôn đoan đoan chính chính mà ngồi, mặt hơi mỉm cười mà nhìn bảng đen, giống như là một học sinh chăm ngoan.

Khang Tiểu Ngư nằm gục trên bàn học, giật mình.

Kha Tước thu hồi ánh mắt, đứng lên, nói: “Thưa thầy, Khang Tiểu Ngư hôm nay sinh bệnh, thân thể không thoải mái. Để cậu ấy nằm trong chốc lát đi.”

Thái độ không giống như là đang xin giáo viên , mà là không cho cự tuyệt.

Giáo viên dạy Toán muốn nói cái gì, lại không nói, xoay người tiếp tục viết bảng.

Ôn Thế Gia không cười được nữa. Kha Tước vì sao lại đứng ra? Vì cái gì?

Tức chết rồi!