Chương 35: Dày vò trong vui vẻ

1949 Chữ Cài Đặt
Chương 35

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, cẩn thận nhấm nháp vị kẹo trong miệng. Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, biểu tình trên gương mặt lại như bình thường, tuỳ ý đọc lại lời bài hát. Tuy rằng cô đã sớm đem lời ca《 tia nắng ban mai 》 thuộc làu làu.

Kha Tước quay đầu, nhìn cô thật sâu.

Lúc thu âm lần thứ hai, Khang Tiểu Ngư phát huy cực kỳ tốt. Nhưng cô đối với chính mình vẫn không vừa lòng, Kha Tước cũng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, liền cùng cô thu âm lại vài lần. Mãi đến lần thứ tư, thứ năm mới hoàn toàn thu xong.

“Vất vả cho cậu rồi.” Kha Tước bỏ tai nghe xuống, nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư đứng lên, cười nói: “Không vất vả, rất vui. Vậy……chúng ta về nhà.”

“Từ từ.” Kha Tước trầm mặc một chút, “Hôm nay cậu có chuyện khác phải làm sao?”

“Hửm?” Khang Tiểu Ngư không kịp phản ứng, mờ mịt mà nhìn cậu, “Vẫn còn chưa xong việc sao? Muốn thu âm tiếp sao? Hay là MV có vấn đề? Mình không bận việc gì, có về thì cũng là ở nhà mà thôi.”

“Không phải, không phải chuyện về album. ừm……” Kha Tước có chút bất đắc dĩ mà cười, mới tiếp tục nói: “Có chút việc riêng, muốn nhờ cậu.”

Khang Tiểu Ngư mừng thầm trong lòng “Được nha, được nha!”, nhưng trên mặt trước sau vẫn treo một nụ cười nhợt nhạt, cực kỳ bình đạm dò hỏi: “Là chuyện gì vậy?”

“Muốn mời cậu theo mình một chuyến, mua chút đồ trang trí trong nhà. Nhà mình phải bố trí lại một chút, đổi hết thành màu hồng nhạt mà các thiếu nữ ưa thích……” Kha Tước thở dài, “Cho nên cảm thấy con gái sẽ dễ lựa chọn hơn a.”

Trong lòng Khang Tiểu Ngư xuất hiện vài dấu chấm hỏi, không biết vì sao cậu lại bố trí căn nhà thành màu hồng. Nhưng cho dù trong lòng có nghi hoặc, cô cũng không hỏi, mà chỉ gật gật đầu, cong con mắt, nói: “Được nha.”

·

Kha Tước và Khang Tiểu Ngư cùng nhau đi ra từ phòng thu âm, vừa hay gặp được Ôn Thế Gia cùng chị J, chị J gọi Kha Tước lại.

“Kha Tước, theo chị ra đây một chút.”

Kha Tước để Khang Tiểu Ngư đứng đó đợi cậu, đi theo chị J vào một gian phòng.

Khang Tiểu Ngư đứng tại chỗ nhìn Kha Tước đi xa, cho đến khi cửa đóng lại che mất thân ảnh của cậu. Khang Tiểu Ngư quay đầu, đi đến bên bể cá, ngắm nhìn mấy con cá cảnh nhiệt đới bên trong.

Ôn Thế Gia đi đến bên cạnh cô, cười nói: “Cậu đang tránh sao?”

Khang Tiểu Ngư có chút kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn, không hiểu vì sao Ôn Thế Gia lại nói như vậy.

“Không có.”

Ôn Thế Gia ôm cánh tay, như đang suy tư gì đó, mới nói: “Vậy ban nãy gặp mình sao cậu không chào hỏi?”

Khang Tiểu Ngư cứng người, không biết nên trả lời như thế nào. Cô…… Cô vì sao phải chào hỏi Ôn Thế Gia? Bọn cô rất quen thuộc sao? Khang Tiểu Ngư ở trong lòng nghi vấn, chẳng qua cô ngại nói thẳng ra. Cô nhìn Ôn Thế Gia, thật ra không có ý định nói dối, chỉ có thể trầm mặc mà đứng ở chỗ đó.

Ôn Thế Gia bỗng nhiên cười, cười đến cực ngọt ngào. Cô đi về phía Khang Tiểu Ngư, cánh tay rất tự nhiên mà đặt trên vai Khang Tiểu Ngư, nói: “Tiểu Ngư, cậu có muốn bước vào giới giải trí? Mình giúp cậu được không?”

Da đầu Khang Tiểu Ngư không khỏi căng lên, Ôn Thế Gia vênh váo tự đắc, dùng tiền để cô từ bỏ vai diễn trong album của Kha Tước. Vậy mà có một ngày, Ôn Thế Gia cao ngạo không ai bì nổi này, lại cùng cô mỉm cười, thân thiết đứng bên cạnh cô, tương phản lớn như vậy làm Khang Tiểu Ngư trong khoảng thời gian ngắn không theo kịp.

Ngay sau đó, Ôn Thế Gia lại càng thân thiết mà lắc lắc cánh tay Khang Tiểu Ngư, ghé sát vào tai cô, vui vẻ mà nói: “Tiểu Ngư, mình thành tâm mời cậu. Mình và cậu lập thành một nhóm, thế nào?”

“A?” Khang Tiểu Ngư càng kinh ngạc. Cô mở to hai mắt, trong đôi mắt chậm rãi hiện lên sự kinh ngạc cùng mờ mịt.

“Đúng vậy, là một nhóm. Chúng ta có thể cùng nhau ca hát cùng nhau khiêu vũ ... Hiện tại lập nhóm đang rất HOT! Mình đã nghe cậu hát, giọng hát của cậu không tồi, chẳng qua là không được huấn luyện chuyên nghiệp, đến lúc đó mình sẽ giúp cậu tìm vài thầy luyện thanh chuyên nghiệp, như vậy cậu sẽ trở nên hoàn mỹ hơn! Tuy rằng cậu không có kinh nghiệm gì trong giới giải trí, nhưng mình có thể giúp cậu nha. Cậu không cần sợ hãi, mọi việc đều có mình lo. Thế nào?”

Nụ cười trên mặt Ôn Thế Gia rất chân thành, lời mời mọc của cô ta cũng chân thành.

Nếu không phải lúc trước Ôn Thế Gia dùng tiền tài bức bách cô từ bỏ vai diễn trong MV của Kha Tước, cô đã tin vào sự chân thành của Ôn Thế Gia.

Khang Tiểu Ngư nhìn Ôn Thế Gia đang kéo cánh tay của mình, hòa nhã nói: “Thật ngại, mình tạm thời không có ý định tham gia vào giới giải trí. Hiện tại chỉ muốn đến trường, chăm chỉ học tập, chuẩn bị thi đại học.”

Ôn Thế Gia buột miệng thốt ra: “Vậy cậu tới nơi này làm gì?”

Khang Tiểu Ngư nhấp môi, không lập tức trả lời.

Ôn Thế Gia thấy mình lỡ lời, cô lập tức đem nụ cười chân thành trên mặt khuếch đại gấp mười lần, cười nói: “Tiểu Ngư, nữ sinh nào mà không có mộng tưởng làm minh tinh? Thật ra cậu che dấu tâm sự của mình cũng không sao. Đều là nữ sinh, mình hiểu mà. Thi đại học tính là cái gì, chỉ cần cậu có danh tiếng, đến lúc đó thì fans vô số, người theo đuổi vô số, ai còn để ý đến bằng cấp của cậu? Hơn nữa, đến lúc đó cậu có tiền đồ, việc đi học rất dễ dàng, không phải sao? Không chỉ có trường đại học trong nước, mà cả mấy trường đại học nước ngoài cậu đều có thể theo học nha.”

“Ngại quá, mình tạm thời không định tham gia vào giới giải trí.” Khang Tiểu Ngư xa cách mà nói.

“Tiểu Ngư, đi thôi.” Kha Tước đã đi ra từ phòng làm việc của chị J, đôi tay nhét túi quần, dựa ở ven tường, cũng không biết đứng đó được bao lâu.

“Được, đi thôi!”

Khang Tiểu Ngư rút cánh tay ra khỏi tay Ôn Thế Gia, xin lỗi nói: “Ngại quá, mình phải đi rồi.”

Ôn Thế Gia vờ như không thấy Khang Tiểu Ngư cự tuyệt cùng xa cách, mỉm cười nói: “Được, mình chờ tin tốt từ cậu.”

Khang Tiểu Ngư không nói chuyện, theo Kha Tước đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, Kha Tước nói: “Nếu muốn làm ca sĩ bước vào giới giải trí, cùng mình lập một nhóm sẽ phát triển tốt hơn so với cùng cậu ấy.”

Khang Tiểu Ngư biết Kha Tước là cố ý nói cho Ôn Thế Gia nghe, cô nhếch khóe miệng khẽ cười, không nói tiếp. Ôn Thế Gia đứng ở bể cá, nghe không sót một chữ, trên mặt có chút xấu hổ. Chờ Kha Tước cùng Khang Tiểu Ngư đi xa, cô ta hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Trung tâm thương mại cách đây không xa, thời tiết bên ngoài cũng không tồi, Kha Tước không ngồi xe, mà đi bộ cùng Khang Tiểu Ngư. Cậu mặc áo khoác màu đen, trùm một chiếc mũ lớn, cơ hồ che hết cả đôi mắt, mang thêm khẩu trang. Khang Tiểu Ngư vẫn có chút khẩn trương, cô nhiều lần nhìn trộm Kha Tước, còn thời thời khác khắc mà nhìn mấy người qua đường.

“Khẩn trương như vậy làm gì?” Kha Tước cười.

Khang Tiểu Ngư chờ hai người đối diện đã đi xa, mới đè thấp thanh âm, nói: “Mình thấy trong tin tức, rất nhiều minh tinh đi đâu cũng bị phát hiện, sau đó còn bị vây lại. Còn có, một thời gian trước, có bộ phim thần tượng, nam chính là một đại minh tinh, cậu ra quán ăn ven đường, bị rất nhiều người nhận ra. Cậu ấy vì tránh né những người đó, còn xém chút nữa bị tai nạn giao thông……”

“Đừng khẩn trương, sẽ không có việc gì. Mình đã bao thành cái bánh chưng, không dễ dàng bị nhận ra đâu.” Kha Tước vỗ vỗ vai Khang Tiểu Ngư an ủi.

Rất nhanh cậu liền thu tay, nhưng Khang Tiểu Ngư không tự chủ được mà quay đầu đi, nhìn thoáng qua bả vai mình. Tuy rằng biết đó là một động tác rất bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy có điểm thân mật. Cô nói bừa: “Đối với fans mà nói, dù có bao thành bánh chưng, chỉ cần một bóng lưng cũng có thể nhận ra.”

“Làm gì mà khoa trương như thế.” Kha Tước tùy ý cười cười, cũng không để tâm mấy lời

Khang Tiểu Ngư vừa nói.

Nhìn Kha Tước sải bước lên bậc thang, Khang Tiểu Ngư tụt lại một bước, nhìn bóng lưng của cậu. Cô thầm nói: Không khoa trương, một chút cũng không khoa trương. Mình…… Mình có thể nhận ra cậu.

Trước đó có một tấm ảnh chụp trong đoàn làm phim bị lộ ra, vai chính là hai vị minh tinh nào đó. Nhưng lúc Khang Tiểu Ngư thấy tấm ảnh đó, liếc mắt một cái liền nhận ra Kha Tước đứng ở trong góc. Tuy rằng trong tấm ảnh, chỉ có bóng dáng rất nhỏ, rất nhỏ của Kha Tước. Xong việc, hai minh tinh đó đăng ảnh và @Kha Tước còn ha ha cười trêu ghẹo cậu vào nhầm màn ảnh, điều đó

chứng minh rằng Khang Tiểu Ngư không có nhìn nhầm. “Con cá ngốc nhà cậu lại phát ngốc sao? Đi thôi.” Kha Tước đứng ở bậc thang, quay đầu, nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư ngửa đầu nhìn Kha Tước, chợt phát hiện cô đã dừng tại chỗ không đuổi kịp cậu. Cô ngượng ngùng mà cười, hai bước thành một bước, chạy qua mười cái bậc thang.

“Đừng chạy, đừng nóng vội.” Lúc Khang Tiểu Ngư còn cách Kha Tước hai bậc thang, Kha Tước liền vươn tay đỡ lấy cô.

Nhìn Kha Tước đưa qua tay, Khang Tiểu Ngư do dự một chút, mới đưa tay mình cho cậu. Chờ đến Khang Tiểu Ngư đi lên, cô lập tức buông lỏng tay ra. Cô đem tay thu vào túi áo, lặng lẽ nắm chặt. Trong lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm của cậu.

Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy, đây là một loại dày vò. Nhưng mà đối với cô, lại là một sự dày vò trong vui vẻ.

A, rất là mâu thuẫn.