Chương 1: Sơn Niệm

Lửa trong núi đã rất nhanh lan tràn đến cả tòa Bàn Ti Tiên Sơn.

Mây lửa trên trời càng ngày càng đỏ, sinh linh trong núi kêu rên, không chỗ nào không thảm thiết.

Sơn Niệm được mẹ kéo lấy tay, nhanh chóng chạy trong lửa núi.

"Sơn Thần Bàn Ti Tiên Sơn, ngươi lén lút tằng tịu với Ma tộc, sinh ra nghiệt thai, tội không thể tha thứ, thiên quân có lệnh, ban thưởng vạn trượng lửa núi, hủy Bàn Ti Tiên Sơn của ngươi, gϊếŧ trăm vạn sinh linh của Tiên Sơn ngươi, ngươi có chịu phục?"

Tiếng nổ rền vang, mang theo sấm chớp cuồn cuộn, quanh quẩn trên bầu trời rực lửa.

Khắp nơi đều là màu đỏ, sóng nhiệt nóng rực đốt làn da Sơn Niệm, nàng và mẹ hiện ra nguyên hình, hóa thân thành mình người đuôi rắn, đảo phần phật qua lửa nóng.

Mẹ nàng vung tay một cái, một ấn phù màu xanh lục đánh lên thân thể nho nhỏ của Sơn Niệm, chỉ là ngay lập tức, Sơn Niệm hóa thành một con rắn nhỏ xanh biếc, nâng trên lòng bàn tay mẹ.

"Niệm nhi, đi đi, thiên mệnh không thể trái, con đi đi."

Sơn Niệm gấp khó dằn nổi, mặc dù, nàng tuy là thân thần, lại cũng chưa được bao nhiêu tuổi, tại Thần Ma Tiên Giới mà nói, chẳng qua chính là trong nháy mắt mà thôi.

Nàng không muốn đi, ở bên trong lửa nóng, đung đưa đầu rắn hình tam giác.

"Đừng do dự, nhanh chóng rời đi, tới Tu Chân Giới."

Mẹ nàng thò tay, đánh ra một ấn phù, xé mở kết giới, cầm trong tay con rắn nhỏ ném vào trong kết giới.

Lửa núi lan tràn đến phía sau nàng, đuôi rắn khổng lồ của nàng đong đưa, đôi mắt ngập nước, rủ mắt xuống nhìn làn mây lượn lờ trong kết giới, con rắn nhỏ xanh biếc không ngừng hạ xuống, trên nàng đã là ngập đầu thiên hỏa, trong thời gian ngắn, khắp nơi Bàn Ti Tiên Sơn đã từng trồng tiên thảo, mây khói lượn lờ, nơi sinh sống của trăm vạn sinh linh, hóa thành hư ảo.

"Sống sót... Niệm nhi, tiếp tục sống cho thật tốt!"

Sơn Thần mình người đuôi rắn lại ngẩng đầu, nhìn mây lửa cuồn cuộn màu đỏ, cười thảm nói:

"Chịu phục? Bọn ngươi tự xưng là thủ lĩnh nơi đây, tự lập thiên đạo, hủy tiên sơn của ta, gϊếŧ phu quân ta, hại ta trôi giạt khắp nơi, các ngươi bảo ta chịu phục?"

"Vĩnh viễn không!"

"Vĩnh viễn không!"

Vĩnh viễn đều khó có khả năng.

*

Tu Chân Giới.

Những dãy núi thay nhau nổi lên, trong Thiên Cực Tông dồi dào Linh khí, biển rừng mênh mông, cung điện nguy nga mọc lên như nấm.

Đám Kiếm Tiên ngự kiếm dựa một cái gần Đệ Nhị Ngự Hồn Phong, đã nhao nhao rơi xuống đất, đi bộ lên núi.

Ngự Hồn Phong ở Thiên Cực Tông Linh khí rất mạnh, giống như Kiếm Khí, đệ tử bình thường đơn giản không thể ngự kiếm tự tiện xông vào.

Những người tiến lên, nhất định phải dựa vào hai chân, như phàm nhân bước đi từng bước mới có thể vào trong núi.

Có Kiếm Tiên đệ tử của Vấn Kiếm Phong, mặc trang phục màu đen, cõng trường kiếm, một đường cười nói đang bò lên trên đỉnh núi, cũng có một ít đệ tử Ngự Hồn Phong vội vàng xuống núi, mặc trang phục đệ tử màu xanh nhạt, chạm mặt nhau trên đường núi chật hẹp.

Lộ ra thái độ hiếu chiến khıêυ khí©h lẫn nhau, dù chỉ là gặp thoáng qua.

Vấn Kiếm Phong của Thiên Cực Tông chủ yếu tu kiếm đạo, người tu kiếm đạo tính tình sẽ như kiếm cầm trong tay, sắc bén lại hiếu chiến, Ngự Hồn Phong mặc dù tu ngự hồn kết ấn thuật, lại có Đồ Phù là một người nổi bật trong tông môn tu kiếm đạo.

Bởi vậy mà trong Thiên Cực Tông, cách ba đến năm năm sẽ có những cuộc thi đấu lớn nhỏ, cũng không có gì kỳ lạ hiếm thấy.

Nhưng mà, Ngự Hồn Phong cũng không đấu với Vấn Kiếm Phong, bởi vì các đệ tử đều tu ngự hồn kết ấn thuật, cho nên nghiêm cấm lén lút ẩu đả, kẻ trái lệnh sẽ gϊếŧ.

Hôm nay Ngự Hồn Phong thi đấu, Phong chủ tân nhiệm kiêu ngạo hào phóng, phát ngôn bừa bãi muốn khiêu chiến toàn bộ Thiên Cực Tông, từ trưởng lão đã lui về ở ẩn, cho tới đệ tử mới nhập môn, đều có thể vào Chủ Điện Ngự Hồn Phong tham gia thi đầu, tỷ thí một chút với Đồ Phù Phong chủ.

Cho nên mới sáng sớm, toàn bộ cấm chế Ngự Hồn Phong được triển khai, tông môn Cửu Phong, bao gồm cả nữ đệ tử Đệ Cửu Thanh Tâm Phong, các đệ tử đều có thể đi bộ vào núi khiêu chiến gϊếŧ Phong chủ.