Chương 1: Thái tử điện hạ

Mùa hè ở trong hoàng cung Tống Quốc, trong sự an tĩnh lại mang theo một chút hiu quạnh.

Bởi vì cuộc chiến đợt trước nên đã hai ba năm rồi cung điện đã không được sửa chữa lại, cho nên nhìn có chút rách nát.

Vốn dĩ Trình Huyền Minh mang theo một bụng lửa giận và một chút chột dạ đi đến cửa điện Chính Minh.

Nhìn thị vệ đứng hai bên cung kính hành lễ, Trình Huyền Minh thở dài, sau đó chắp tay nói: “Phiền toái truyền một tiếng, cứ nói Huyền Mnh bái kiến Thái Tử điện hạ”.

“Vâng, xin Trình thiếu gia đợi một chút”. Thị vệ vội vàng gật đầu, sau đó đi vào bên trong điện bẩm báo.

Chỉ một lát sau, thị vệ đã mở cửa ra cho Trình Huyền Minh đi vào.

Trình Huyền Minh nhìn điện Chính Minh, năm xưa vào lúc phồn hoa náo nhiệt thì nơi này phong cảnh như thế nào, hiện giờ ngày càng ít cung nhân hầu hạ, tới mức để cho cỏ dại tươi tốt hơn hẳn thế này.

“Huyền Minh, đứng ở nơi đó làm gì, không sợ bị cháy nắng sao”. Cửa sổ được đẩy ra, một người nam tử trẻ tuổi tuấn nhã mặc một bộ áo choàng màu vàng nhạt, bên trong là trung y trắng như tuyết.

Trình Huyền Minh nắm lấy tua rua trên áo choàng lắc lắc, cười như lưu manh: “Đương nhiên là ta không sợ rồi”.

Không biết vì sao mà Trình Huyền Minh nhìn thấy thái tử Phượng Trường Minh thì vẫn luôn có một sự xúc động muốn làm chuyện xấu.

Phượng Trường Minh đối xử với hắn cực kỳ khoan dung ôn hòa, chỉ từ cái tên của hắn là có thể nhìn ra được, trùng tên với thái tử là một sự kiêu ngạo tới cỡ nào chứ.

Nhưng là cũng chính là bởi vì sự khoan dung ôn hòa này mới làm một người xuyên việt có chút thiếu thốn tình cảm như Trình Huyền Minh cực kỳ hưởng thụ, một bên hưởng thụ một bên lại không nhịn được muốn phạm thượng tác loạn.

Cạnh cửa có một cung nữ xinh đẹp xốc rèm cửa lên để cho Trình Huyền Minh tiến vào, nhìn thấy khóe miệng Trình Huyền Minh hơi hơi sưng đỏ thì lập tức bĩu môi.

Cứ mỗi khi Trình Huyền Minh chọc họa liền chạy đến chỗ thái tử, làm cho thái tử phải khó xử.

“Đệ lại đánh nhau với người ta à?” Phượng Trường Minh dựa nghiêng trên chiếc giường bên cửa sổ, bên cạnh là một chồng sách.

Y có bộ dáng thanh nhã đẹp đẽ, lông mày hơi nhướn lên nhưng không hề khiến cho người ta cảm thấy sắc bén, đôi mắt dịu dàng sáng lạng, khi cười sẽ lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

“Không cần huynh quản”. Trình Huyền Minh thích nam nhân, đặc biệt là nam nhân đẹp lại có khí chất.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế mà cung nữ mang tới, nhìn Phượng Trường Minh, dường như hận không thể nhìn xuyên thấu Phượng Trường Minh vậy.

“Hề Hồng, ngươi đi mang thuốc tới đây”. Phượng Trường Minh mỉm cười, bảo cung nữ mang thuốc tới, muốn bôi thuốc cho Trình Huyền Minh.

“Thái Tử điện hạ, hay là để nô tỳ làm cho”. Hề Hồng là cung nữ nhất đẳng ở bên cạnh Phượng Trường Minh, nghe nói nếu không phải lúc trước xảy ra chiến sự thì có lẽ cô ta đã may mắn trở thành cung nữ thị tẩm phá thân cho Thái Tử rồi.

Phượng Trường Minh nhìn thấy lông mày Trình Huyền Minh hơi nhăn lại, liền biết tiểu ma đầu này muốn chơi xấu, liền cười nói: “Các ngươi đi xuống đi, để ta trò truyện với Huyền Minh một lát”.