Chương 5

Tɧẩʍ ɖυ nghe vậy liền đứng lên, quay đầu sang một bên cũng không nhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai bên tai của cô gái nhỏ hiện lên lớp hồng nhạt.

Lục Tiêu đi qua bên người cô, ngửi được mùi đào ngọt ngào nhàn nhạt.

Không nhịn được quay lại liếc nhìn cô lần nữa, nhớ tới buổi tối ngày đó ở trong ngõ.

Trong ngõ buổi tối đó, cô sợ đến phát run.

Cô gái không có lương tâm, vậy mà không nhận ra cậu.

Thôi quên đi, Lục Tiêu cũng không keo kiệt đến nỗi đi so đo với cô gái nhỏ.

Tɧẩʍ ɖυ sau khi thấy cậu rời đi liền nhẹ nhàng thở ra, lần nữa trở về chỗ ngồi, ghé đầu vào bàn. Sao mới chuyển trường ngày đầu mà xảy ra nhiều chuyện vậy.

Chuông tan học vang lên, Tɧẩʍ ɖυ điều chỉnh cảm xúc lại.

Nhưng vào tiết sau, Lục Tiêu không quay lại, cả Sầm Văn Thanh ngồi đằng sau cũng thế.

Tiết tự học, Diệp Hoan ghé vào trên bàn Tɧẩʍ ɖυ nói: " Cậu vẫn chưa vào nhóm lớp, tớ thêm cậu vào nha? "

Tɧẩʍ ɖυ đã quên chuyện này: " Hôm nay chỉ sợ không được, tớ làm rơi điện thoại, chưa đi mua á. "

" Ồ, vậy tớ chờ cậu mua rồi add cậu vào. "

Tɧẩʍ ɖυ cười, gật đầu: " Được. "

" Vốn muốn thêm cậu vào nhóm chat, cậu có biết Trần Lâm lớp 5 không, hôm nay một nữ sinh lớp bọn họ đột nhiên chạy tới nói với giáo viên, nói lúc tan học cậu ta chụp ảnh dưới váy nữ sinh, hình như bị người khác bắt được. "

Vẻ mặt Diệp Hoan ghét bỏ: " Cậu nói xem sao cậu ta biếи ŧɦái như vậy, bao nhiêu tuổi rồi còn làm loại việc này. "

Tɧẩʍ ɖυ sửng sốt đột nhiên nhớ đến chuyện xảy trước tiết thể dục: " Có ảnh chụp không? "

" Cậu nói ảnh chụp của Trần Lâm hả, hình như có, hình như bọn họ vừa gửi vào nhóm, nói cái gì mà mặt từ tâm sinh*, đây cái này nè. "

* có nghĩa lòng dạ trong tâm mình tốt thì mặt cũng thế, nói tên Trần Lâm này lòng dạ xấu xa nên mặt cũng thế.

Diệp Hoan đưa điện thoại đến trước mặt cô, Tɧẩʍ ɖυ liếc xem, nhận ra là nam sinh giữa trưa kia.

Khó trách lúc ấy Sầm Văn Thanh bảo chuyện này cô không quản được, Trương Ngự nói đánh cậu ta sẽ làm bẩn tay.

" Làm chuyện này, cậu ta sẽ bị đuổi học chứ? "

" Không đuổi chẳng lẽ để lại tới sang năm sao, nhưng nhà cậu ta không thiếu tiền, chuyển trường thì lại bắt đầu ở chỗ khác, trường học vì bảo vệ danh dự sẽ không báo cảnh sát. "

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút bất lực, nghiêng đầu nhìn về phía trống rỗng bên cạnh.

Tuy rằng cô không thấy hối hận về chuyện giữa trưa đã làm, nhưng rốt cuộc vẫn là hiểu nhầm cậu.

Trong lòng có tâm sự nên tiết học cô chỉ làm được một đề.

Bởi vì sắp lên lớp 12, cho nên phải tự học buổi tối đến 8h.

Tɧẩʍ ɖυ vốn nghĩ cậu sẽ bỏ cả tiết cuối, không quay lại.

Kết quả lúc giữa tiết học, cô đi về phía trước lấy nước, nhìn thấy cậu trở về.

Cô dừng tay một chút, nước chảy ra ngoài.

Lục Tiêu thấy thế, khóe mong cong lên: " Sợ tôi đến vậy? "

Tɧẩʍ ɖυ mở nắp bình ra, để nước chảy vào rồi nói: " Không sợ cậu, giữa trưa tôi hiểu lầm cậu, muốn xin lỗi. "

Cô đột nhiên nói vậy, khóe môi cậu cứng lại, dường như không hề nghĩ đến việc Tɧẩʍ ɖυ sẽ xin lỗi: " Hóa ra cậu còn biết xin lỗi, bất quá quên đi, tôi cũng không phải người nhỏ nhen như vậy. "

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ cậu mà không nhỏ nhen ư, đúng là kỳ quái.

" Vậy hy vọng sau này chúng ta có thể hòa bình ở chung. "

Tɧẩʍ ɖυ chủ động vươn tay về phía cậu.

Tay Tɧẩʍ ɖυ trắng và nhỏ, nhìn rất mềm mại, Lục Tiêu cúi xuống nhìn giữa đầu ngón tay cô vậy mà có màu hồng. Đột nhiên ngượng ngùng bắt lấy, giơ tay qua loa cho có, sau đó nhanh chóng đút vào túi quần, bịt tay trộm chuông* nói: " Hy vọng về sau cậu tiếp tục duy trì, biết sai mà sửa là tốt nhất. "

* tự lừa dối mình, không lừa được người khác.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn cậu ra vẻ tự nhiên, đột nhiên cảm thấy nam sinh này nhìn qua có chút khó gần, nghĩ chắc chỉ là cậu đang ẩn tránh che giấu cảm xúc, khá thú vị.

" Biết rồi. " Tɧẩʍ ɖυ bình tĩnh đi về chỗ ngồi, sau đó nhìn Lục Tiêu còn đang đứng tại chỗ " Cậu không đi vào? "

Dường như Lục Tiêu lúc này mới phản ứng lại, nâng tay che miệng khụ một tiếng: " Ai nói tôi không đi vào. "

Sầm Văn Thanh từ bên ngoài chạy vào, sau đó gõ vào mặt bàn Lục Tiêu: " Anh Lục, anh Lục nữ sinh lớp 5 kia đi tìm giáo viên, Trần Lâm bị gọi lên! "

Lục Tiêu cúi đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang làm bài, hóa ra là vậy, lên tiếng: " Ồ. "

Sầm Văn Thanh nhìn thấy cậu không có biểu tình gì, có chút ngạc nhiên nói: " Anh Lục sao anh không vui gì vậy, anh biết rồi? "

Lục Tiêu nâng mày: " Không thì sao, nghĩ tôi là cậu à, biết chậm vậy. "

Tɧẩʍ ɖυ nghe vậy nhìn cậu một cái, không biết cậu lấy đâu ra tính tự mãn vậy, không phải vừa mới biết từ cô sao.

Lục Tiêu cảm nhận được ánh mắt của cô, vô thức nắm tay lại, mới vừa rồi chạm qua tay cô gái nhỏ, dường như vẫn còn hơi ấm lưu lại.

Cũng may Sầm Văn Thanh có sùng bái bất chấp với cậu, thực sự tin cậu biết những tin mình không biết, ngưỡng mộ nói: " Không hổ là anh Lục của em. "

Cậu ta vừa dứt lời, Trương Ngự chạy vào: " Anh Lục, anh Lục anh có biết lớp 5...... "

Tɧẩʍ ɖυ: ".......... "

Lục Tiêu: " Tôi đã biết, tôi đã biết. "

Van cầu mấy người ngậm miệng lại đi!

Một việc mà muốn nói cho cậu đến 800 lần à!

Cô không nhịn được cười lên, lộ ra hai núm đồng tiền. Con người đen của Lục Tiêu trở nên trầm xuống, mím môi dưới, ngón tay trong túi quần cọ vào vải.

Nghĩ muốn chọc.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Tiêu, Tɧẩʍ ɖυ nghi hoặc nhìn xem, Lục Tiêu liền rời tầm mắt: " Hiện tại biết giữa trưa mình giúp ai rồi chứ? "

" Tôi không cảm thấy việc mình làm lúc đấy là sai. "

Dường như Lục Tiêu không ngờ cô lại nói vậy, bất ngờ nhìn về phía cô, cậu chưa kịp mở miệng, Tɧẩʍ ɖυ đã tiếp tục nói: " Ba người các cậu vây quanh cậu ta, Trương Ngự còn ngồi trên người cậu ta. Cho không đánh, người khác nhìn thấy sẽ khi nhóm các cậu bắt nạt người ta, đến lúc đó các cậu phải giải thích với giáo viên như nào, đem hẳn việc cậu ta làm ra, có chứng cứ không? Loại việc nhạy cảm nếu không phải đương sự đi báo, cậu cảm thấy giáo viên sẽ tin lời các cậu sao, ồ, tôi đã quên, các cậu căn bản là chẳng thèm mở miệng giải thích. ".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Cô nói một mạch nhiều như vậy, Lục Tiêu mới biết được cô xin lỗi không phải bởi vì thật sự biết sai, mà do tố chất người ta cao.

Nghe cái miệng nhỏ này mà có thể nói nhiều như vậy một hồi, còn nói rất có lý, quan trọng là rất chính xác!

Nhìn cậu lại lộ ra nụ cười vô lại lười nhác này, Tɧẩʍ ɖυ mím khóe môi dưới: " Cậu cảm thấy tôi nói không đúng sao? "

" Cậu nói đúng, chúng tôi lúc ấy làm vậy cũng bởi vì không có chứng cớ, chỉ là muốn bằng miệng cho cậu ta một chút. "

Cậu nhấn mạnh hai chữ ' bằng miệng ', dường như làm vậy sẽ khiến Tɧẩʍ ɖυ tin nhóm cậu thật sự không có đánh người.

Ngay khi cậu nói xong, có một bạn học chạy tới: " Lục Tiêu, Sầm Văn Thanh và Trương Ngự, thầy Triệu gọi các cậu tới văn phòng, à, còn cả Tɧẩʍ ɖυ nữa, các cậu cùng nhau đi đi. "

Vốn dĩ không khí trong phòng rất ồn ào, đột nhiên bởi vì điều này mà yên tĩnh lại.

Diệp Hoan đi đến hỏi Tɧẩʍ ɖυ: " Sao lại như vậy, sao cậu lại đi cùng bọn họ? "

Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu tỏ vè mình cũng không biết.

Từ phòng học đi ra, Trương Ngự nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ: " Cậu hiện tại biết sai rồi, cậu hiểu lầm chúng tôi! "

Cậu ta hơi hơi nâng đầu, muốn bày ra bộ dáng cao ngạo, nhưng cậu ta có vẻ ngoài hiền lành, thật sự là không thể cao ngạo được.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn cậu ta một cái, quyết định lờ đi.

Đi phía trước là Lục Tiêu, khóe môi cậu cong lên.

Sầm Văn Thanh vỗ vai Trương Ngự giống như một người tốt bụng: " Quên đi, chuyện qua rồi còn nói làm gì, về sau tất cả mọi người đều là bạn học tốt cả, mọi người nói xem nhà trường sẽ xử lý Trần Lâm như thế nào? "

Trương Ngự hừ lạnh một tiếng: " Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, nếu bị đồn ra ngoài, về sau còn ai dám đến đây học, truyền ra hiệu trưởng cũng không cần làm người. "

Lục Tiêu nghe cậu ta nói, nhìn qua: " Cậu lại hiểu được. "

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Tiêu: Vợ thơm thơm còn có núm đồng tiền, vợ gϊếŧ anh!

Cầu sưu tầm ~~~~~~