Chương 13-2

"Bé con bị sao vậy? Tại sao lại khóc?" Mẹ Khúc ngồi cạnh Chỉ Qua, luôn nhìn đứa trẻ xinh đẹp đến kỳ cục này này, đột nhiên bà nhìn thấy Chỉ Qua rơi nước mắt, có chút hoảng hốt.

“Sao, sao vậy,” Khúc Tương Võ vẫn đang đùa giỡn với cha Khúc, nghe thấy Chí Qua đang khóc liền đau lòng vô cùng, vội vàng chạy tới ôm lấy Chỉ Qua. "Sao lại khóc bảo bối, em thấy khó chịu ở đâu sao? " Khúc Tương Võ nhẹ nhàng hỏi.

"Mẹ, mẹ không có ức hϊếp bé con nha! Là nhóc tự khóc." Khúc mẹ hiền nhìn thấy chồng tới liền vội vàng nhào vào trong ngực cầu an ủi.

"Sao vậy bảo bối? Nhanh nói cho anh biết đi. Chỗ nào không thoải mái?" Khúc Tương Võ lại hỏi.

Chỉ Qua, người đã bình tĩnh lại sau cơn khóc, trả lời: "Không sao đâu. Em không cảm thấy không khỏe. Chỉ cảm thấy chú và dì có thể tiếp nhận em như một người đặc biệt, trong lòng có chút cảm động."

"Này, làm dì sợ chết khϊếp, nói đứa nhỏ này khóc không rõ nguyên nhân, dì còn tưởng rằng mình nói sai lời nào? " Sau khi nghe những lời của Chỉ Qua, mẹ Khúc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bảo bối, con ngoan đến ôm mẹ một cái đi,” mẹ Khúc đưa tay ra, từ khi đứa nhỏ này bước vào cửa bà đã muốn ôm. Lớn lên rất đẹp, còn ngoan ngoãn ngọt ngào, trái tim người mẹ đã sớm tan chảy khi nhìn thấy cậu.

"Đi, đi, đi ôm chồng của mẹ đi, bạn trai con tự mình ôm."

Bàn tay đang định đưa ra của Chỉ Qua, cứ như vậy bị Khúc Tương Võ kéo lại.

“Chồng, con trai anh bắt nạt em.” mẹ Khúc không ôm được Chỉ Qua ngoan mềm, liền quay đầu phàn nàn với chồng.

" Được, lại đây chồng ôm một cái, an ủi một chút, Tương Võ nhất định lại ngứa da, lát nữa ta sẽ chăm sóc hắn."

Khúc Tương Võ người đang ngồi trên sofa ôm Chỉ Qua trợn mắt nhìn cha mẹ hắn xem thường "Chỉ Qua, em thấy đấy! Từ nhỏ anh đã bị bọn họ ngược đãi rải cẩu lương như vậy, lòng nhiều khuất nhục!"

Chỉ Qua ánh mắt sáng ngời nhìn cha mẹ Khúc Tương Võ, trong lòng càng thêm khao khát.

Buổi tối sau bữa cơm, cả nhà ngồi cùng nhau trò chuyện, mẹ của Khúc đã kể cho Chỉ Qua nghe về những việc xấu hổ của Khúc Tương Võ.

"Mẹ, tốt xấu gì cũng để lại cho con chút mặt mũi chứ! Nếu mẹ nói như này, hình tượng cao lớn của con không còn nữa."

"Con như mặt khỉ, có thể có cái mặt mũi gì?"

"Ai nha! Tiểu Qua, con hẳn là vẫn không biết chuyện Tưởng Võ nhà ta theo đuổi con đúng không?"

Chỉ Qua nghi hoặc nhìn về phía cha Khúc.

"Xem ra là không biết thật, để ta nói cho con biết..."

"Cha, xin người cũng để lại cho con chút mặt mũi đi? "

Cha anh đương nhiên không có khả năng nghe anh, ông chỉ nghe lời khuyên của mẹ Khúc mà thôi.

"Tiểu Qua, nói cho con biết, Tương Võ nhà ta khi còn học sơ trung đã thích con. Vì thế về nhà liền nói cho chúng ta biết rằng nó đang thích một chàng trai, chúng ta hỏi nó là người như thế nào, vừa hỏi nó, ai! nó khi đó tên là gì học ở trường nào cũng không biết. Sau lại chuyển đến lớp của con, cũng không biết tại sao, sau khi nghe con chuyển trường vì đó mà chán nản một thời gian. Cho đến khi vào đại học mấy ngày, liền gọi điện thoại nói hắn tìm được con, sau đó liền cùng con yêu đương .”

Sau khi nghe lời của cha Khúc nói, Chỉ Qua ngạc nhiên nhìn về phía Khúc Tương Võ.

"Đừng nghe cha anh nói bừa, nào có những việc này."

“Ai! Võ Tương nhà ta rất dễ xấu hổ.” Mẹ Khúc bổ thêm một đao.

Đã muộn, sắp đến giờ đi ngủ rồi.

"Tiểu Võ, mẹ đã chuẩn bị một phòng cho Tiểu Qua, chờ lát nữa con dẫn cậu ấy lên."

"Chuẩn bị cái gì? Tối nay Chỉ Qua ngủ với con." Khúc Tương Võ nói với mẹ.

"Hừ! Hiếm lạ, làm như mẹ không có chồng." mẹ Khúc Tương mắng Khúc Tương Võ.

“Chồng, đi, chúng ta đi ngủ thôi.” Mẹ Khúc nắm tay dẫn chồng lên lầu.

Cách gia đình này hòa hợp khiến Chỉ Qua choáng váng.

Đương nhiên, đêm nay Chỉ Qua ngủ cùng với Khúc Tương Vũ.