Chương 5: Bên bờ địa ngục - bữa tiệc du͙© vọиɠ 5 (H)

Nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn ác ma thầm nghĩ "Đẹp, thật đẹp, đó là một cảnh đẹp mê hồn mà tàn khốc, khiến người ta không thể không điên cuồng lên được.

Hạ Nhiêu ra hết sức chóng trả, kêu thét lên "Thả tôi ra, khốn nạn, ác ma, đau quá....."

Sự phản kháng của Hạ Nhiêu chỉ làm cho Qua Đế càng hăng sức luật động, đôi mắt hắn đã thấm đậm một mảng đỏ, cuồng dã như thú săn mồi đang thưởng thức con mồi.

Cái huyệt động ấy thật khít, thật chặt, khi cây gậy thịt của hắn chôn sâu vào tử ©υиɠ, hắn đạt được kɧoáı ©ảʍ chưa từng thấy. Cự vật của hắn được liếʍ láp bởi hàng vạn thớ thịt như những chiếc lưỡi mềm mại, không ngừng kiêu kích, khıêυ khí©h hắn ra vào. Hắn thực muốn chọc rách cái huyệt động ấy để xem nó làm sao còn có thể tác quái.

Trong lúc hắn đang hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử ấy thì Hạ Nhiêu bị dày vò đến như chết đi sống lại. Mỗi cái luật động của hắn là từng trận đau đến thấu xương, đau đến nỗi muốn ngất xỉu mà không cách nào hôn mê được.

Cái cảm giác này đau đến nỗi Hạ Nhiêu chỉ muốn chết cho xong, cô càng hận bọn ác ma này hơn, hận đến nỗi muốn gϊếŧ hết chúng.

"Đây là lần đầu thấy Qua Đế thất thường đến vậy, xem ra cô ta quả là cực phẩm." Phong Chi Uyên mở miệng nói.

Phong Chi Uyên không phải lần đầu xem Đế cường nữ nhân nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Đế điên cuồng đến vậy.

Thẩm Ngoạt nhìn về phía Hạ Nhiêu rồi xoay qua nói với những người còn lại: "Lát nữa làm thì nhẹ tay tí, chết thì phí lắm." Đã là cực phẩm thì hắn nghĩ còn có giá trị lắm.

Mạch Tuyết ngồi trên sô pha nghe vậy thì nhếch miệng cười. Nói nhẹ tay vào à, cái tên Qua Đế ấy bình thường còn lạnh lùng kiêu ngạo vậy mà còn mất khống chế đến thế thì bọn họ còn nhẹ nhàng được sao. Cô ta còn có thể sống đến ngày mai không thì đành coi tạo hoá của cô ta vậy.

Cơ thể Hạ Nhiêu ngày càng lạnh đi. Cô nghe người ta nói lầu đầu sau khi cơn đau qua rồi sẽ là kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, vậy mà cái cô cảm thấy bây giờ chỉ là nỗi đau tê tâm liệt phế.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nâng đôi chân cô lên rồi đè về phía trước ngực, khiến cho hạ thể của cô ưỡn lên cao, rồi lập tức đâm vào, tư thế này khiến cho cự vật của hắn chôn sâu hơn vào tử ©υиɠ của Hạ Nhiêu, làm cho vùng bụng bằng phẳng của cô nhô lên, khiến cho cô đau đến thở không nổi.

Không biết qua bao lâu, Hạ Nhiêu chợt cảm nhận được thân mình Qua Đế co giật một cái, chân của cô được buông xuống, rồi một dòng chất lỏng nóng được bắn vào trong huyệt động của cô.

Tưởng chừng như đau khổ đến đây là chấm dứt, thì một đôi tay khác xoay người cô lại, cái đai lưng đang trói cô được buông thả ra, chân cô khuỵ xuống, cả người như nửa nằm nửa quỳ trên nền đất.

Chưa chờ cô phản ứng thì một cây gậy thịt thô to khác lại xuyên vào. Khi cự vật của Thẩm Phi chôn vào huyệt động của Hạ Nhiêu thì tử ©υиɠ của Hạ Nhiêu lại lần nữa nứt toạc, máu lại lần nữa trào ra.

"A....." Hạ Nhiêu khóc thét lên, cô lại lần nữa bị đày đoạ.

Mặc dù gậy thịt của Thẩm Phi không to và dài như Qua Đế, nhưng cũng đủ to để lần nữa xé rách đầu tử ©υиɠ của Hạ Nhiêu. Thẩm Phi chỉ ra vào vài cái mà đã mất đi lí trí, càng ngày càng điên cuồng luật động.

Hạ Nhiêu đau đến hoa cả mắt, muốn nhắm mắt buông xuôi nhưng cơn đau cứ dai dẳng không cách nào ngất đi được.

Thẩm Phi sau khi nếm thử mùi vị nơi vùиɠ ҡíи của Hạ Nhiêu thì hận không thể xuyên nát nơi ấy. Mỗi lần ra vào nơi ấy, hắn cảm nhận như chính mình đang ở thiên đàng. Sự chặt chẽ xiết sao ấy làm cho hắn muốn phát điên lên được, mỗi lần chôn sâu vào là hắn như cảm nhận được có hàng vạn chiếc miệng nhỏ không ngừng mυ"ŧ lấy cây gậy thịt của hắn.

Hắn thực muốn vạch cô ra để xem bên trong là cái gì mà làm cho hắn sung sướиɠ đê mê đến thế.

Qua Đế và Thẩm Phi không phải lần đầu cường nữ nhân đến rách da chảy máu, nhưng cái mùi vị tiêu hồn này thì chỉ tìm được ở chỗ Hạ Nhiêu.

Qua Đế sờ lên cự long vừa dính máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Phi và Hạ Nhiêu vừa lãnh mạt nhưng lại tràn đầy du͙© vọиɠ mà nói:"Nếu mà nơi đó của cô ta không mê hồn như vậy thì sao mà bị thao đến nỗi chảy nhiều máu đến thế"

Phong Chi Uyên nhíu mày "Nhìn vào coi bộ rất ngon miệng." Hắn vừa đứng vừa nói, rồi nhanh tay lột chiếc quần của mình ra, rồi đến bên cạnh Thẩm Phi nói: "Đưa cô ta qua đây, để thử xem nơi đó của cô ta có tuyệt đến vậy không "

Thẩm Phi nghe thế, rất bất mãn mà nhăn mày, nhưng cũng rút cự vật đã thấm đẫm máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn ra, ôm Hạ Nhiêu lên rồi đặt trên người hắn, còn chính mình lại nằm trên nền đất.

Hắn nhắm chuẩn gậy thịt của mình trước cừa động của Hạ Nhiêu rồi buông tay ra để Hạ Nhiêu ngồi lên người hắn. Tư thế này làm cho cự vật của hắn chôn càng sâu vào tử ©υиɠ của Hạ Nhiêu làm Hạ Nhiêu đau đến nỗi la lên.

Hạ Nhiêu dùng tay đẩy hắn ra nhưng lực của cô quá yếu so với hắn. Hắn nhanh chóng đỉnh vài cái rồi hướng Phong Chi Uyên nói "Lão tử sắp chịu hết nổi rồi, ông mau lên"

Phong Chi Uyên tiến lên phía trước, đẩy Hạ Nhiêu nằm đè lên người Thẩm Phi làm hạ thể của Hạ Nhiêu ưỡn lên, dùng tay quét hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu tại nơi đang kết hợp của họ mà chà xát lên cái cúc hoa chật hẹp phía trên.

Cái cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay hắn làm cho Hạ Nhiêu hoảng sợ, Hạ Nhiêu liền muốn ngồi thẳng lên thì lại bị Thẩm Phi ôm chặt lại.

Bị Thẩm Phi khoá chặt người không cử động được, Hạ Nhiêu chỉ còn cách lắc đầu vừa khóc vừa xin tha "Đừng mà... đừng làm vậy... tôi sẽ chết mất..."

Chỉ mới là huyệt động thôi mà đã đau đến thế thì nếu thêm cúc hoa nữa thì chắc cô không sống nổi.