Chương 57: Ngạo kiều Mạch Tuyết

("Ngạo kiều " là chỉ những người ngoài mặt luôn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng bên trong lại ôn nhu)

~~~~~~~~~

Tầng hầm Đế Lan Tư.

Nguyên Viêm đi xuống tầng hầm, rồi đi thẳng vào cửa phòng thứ ba bên tay phải, hắn ấn vào cái nút ở bên cạnh cánh cửa màu đỏ, người mặc áo đen bên trong vội vàng đem cửa mở ra. Đập vào trước mặt là tiếng thét chói tai, làm hắn không khỏi nhíu mày lại.

Mạch Tuyết quay đầu nhìn hắn một cái: "Sao lại đến nơi này?"

Động tác trong tay hắn lại không hề nhàn rỗi, đem thân rắn trong tay nhắm thẳng vào tiểu huyệt vì đang khẩn trương mà không ngừng co rút lại, khuôn mặt hắn lúc này đẹp giống như thiên sứ nhưng đáy mắt lại là một mảnh âm lãnh.

Mặc dù nàng ta đã xin tha nhiều lần, nhưng bàn tay nắm thân rắn vẫn không lơi lỏng chút nào, mỗi lần con rắn đi vào máu từ tiểu huyệt lại không ngừng mà trào ra.

Cặp mắt Nguyên Viêm bình tĩnh lại hiện lên một tia bất đắc dĩ. Từ lúc nữ nhân Hạ Nhiêu kia rời khỏi, mỗi ngày Mạch Tuyết đều tới tầng hầm thẫn thờ rất lâu, căn phòng xử phạt này đều bị hắn bá chiếm, mỗi lần đều tự tay làm, không ngừng ngược đãi những nữ nhân không chịu nghe lời.

Mặc dù cuối cùng các nàng đều chịu không nổi xin tha, nhưng hắn cũng không chịu dừng tay, trơ mắt nhìn các nữ nhân chết dưới hình cụ.

Phải biết rằng trước kia Mạch Tuyết không bao giờ ở tầng hầm, càng sẽ không tự mình dùng hình, có lúc nhàm chán mới xuống dưới xem xét một chút, bây giờ lại ở chỗ này liên tiếp bảy ngày, thậm chí còn tự mình động thủ, làm không biết mệt.

Lại không hề đề cập một chữ tới Hạ Nhiêu, cho dù hắn ngẫu nhiên nhắc tới, Mạch Tuyết cũng làm như không nghe thấy trực tiếp nói sang chuyện khác.

Hắn biết, đồ vật mà mình khát vọng đột nhiên xuất hiện, sẽ không kích động có được nó, ngược lại sẽ chùn bước, trở nên nhát gan, không dám đi tiếp nhận, thậm chí không tin đồ mà mình khát vọng rất lâu thật sự đã xuất hiện.

Dĩ nhiên, Mạch Tuyết đã tiến vào một loại trạng thái như vậy, bởi vì quá để ý cho nên hắn sẽ càng thêm sợ hãi tiếp nhận, sợ tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Tiếng thét càng ngày càng chói tai, nữ nhân kia không ngừng giãy giụa, chỉ là tứ chi đã là bị tầng xích sắt phá nát một lớp da. Mà máu đỏ chảy ra từ tiểu huyệt càng ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt nhỏ liên tiếp trên sàn nhà.

Lại nhìn thân rắn trên tay Mạch Tuyết, đã chỉ còn lại có một phần ba, có thể nghĩ, một phần con rắn đã xuyên phá tử ©υиɠ của cô ta. Nguyên Viêm cũng lẳng lặng nhìn, cho đến khi thân rắn hoàn toàn đi vào tiểu huyệt, tiếng kêu thảm thiết dần dần bị mai một.

Hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Hạ Nhiêu còn sống, bây giờ đang ở chỗ Thẩm Phi, muốn tôi đi kiểm tra thân thể cho cô ta, cậu đi không?" Lời nói bình đạm giống như máy móc phát ra, lạnh băng không hề có một tia cảm tình.

Đôi mắt Mạch Tuyết lộ ra một tia sáng, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi mắt thường cũng khó mà phát hiện ra.

"Vận khí rất tốt, cô ta chính là người đầu tiên sống sót rời khỏi đôi song sinh kia, tôi không đi, người đi kiểm tra là cậu, không phải tôi."

Trong giọng nói lộ ra một chút trẻ con, chỉ là Nguyên Viêm không vạch trần hắn, bây giờ hắn không đi cũng tốt, không chừng nữ nhân kia chỉ còn nửa cái mạng, lấy tính tình của hắn không chừng lại là dậu đổ bìm leo.

Lúc Nguyên Viêm xoay người rời đi, Mạch Tuyết phân phó người áo đen bên cạnh: "Chuẩn bị xe, ta ra ngoài một chút."

- - - - -

Hạ Nhiêu bị đưa đi mua chút đồ cùng Thẩm Phi, mà Thẩm Ngoạt đương thời nhiên trở về chỗ hắn ở.

Lúc bọn họ trên đường về nhà Thẩm Phi gọi điện thoại cho Nguyên Viêm, cho nên khi về không bao lâu, Nguyên Viêm đã tới.

Nguyên Viêm cho rằng lúc nhìn thấy Hạ Nhiêu , cô chỉ còn lại nửa hơi thở , hoặc là thiếu cánh tay thiếu cái chân, chỉ là lúc đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, người nằm trên giường sắc mặt chỉ là có chút tái nhợt, còn cười cười với hắn.

Cặp mắt hoang vu kia rõ ràng xuất hiện một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại hiện lên ý cười nhè nhẹ. Biểu tình lúc này của hắn người khác nhất định nhìn không ra, chỉ là Hạ Nhiêu ở cùng hắn ba tháng đương nhiên cũng đủ nhạy bén.

"Hóa ra anh cũng có biểu cảm, thật là khó được."

Biểu tình của Nguyên Viêm cũng đủ làm Hạ Nhiêu hiểu rõ, hắn biết cô bị đưa đến trên tay ai, vậy hắn ... cũng biết đi......

Hạ Nhiêu đột nhiên cảm thấy tâm hiện lên một tia đau đớn. Chỉ là trên mặt Hạ Nhiêu hài hước tươi cười cho nên che dấu được cảm giác trong lòng, thế cho nên Nguyên Viêm cùng Thẩm Phi đều không nhận ra cô không thích hợp.

Thẩm Phi ở trên người Hạ Nhiêu cùng Nguyên Viêm quét một vòng, ngay sau đó cười nói: "Hóa ra Nhiêu nhi cùng Nguyên Viêm rất thân a, Nhiêu nhi còn chưa đùa giỡn như thế với tôi đâu."

Lời hắn nói có chút mất mát làm khóe môi Hạ Nhiêu hơi giật giật, cũng làm đáy lòng Nguyên Viêm xẹt qua một tia kinh ngạc.

Đây là Thẩm Phi xảo trá tàn nhẫn mà hắn biết sao? Từ lúc nào mà không màng tôn nghiêm, đem ra làm trò cười rồi ?

Lúc này trong phòng ba người cũng không biết, ở một căn biệt thự khác, một thân ảnh đang đứng ở bên cửa sổ xuyên thấu qua vọng mắt kính lẳng lặng quan sát Hạ Nhiêu, nhìn thấy cô hoàn hảo vô khuyết, khóe môi hắn phác họa ra ý cười thỏa mãn. Mà bên cạnh người nam nhân lại có một người đàn ông cùng tình nhân hắn ta đang bị những người áo đen áp chế.

Vốn dĩ hắn ta mang theo tình nhân tới đây tính toán chơi cả đêm, kết quả còn chưa nhào lên giường, đã bị một trận chuông cửa ngăn cản. Mở cửa ra liền có một đống người mặc áo đen xông vào, không nói hai lời liền đem hắn cùng tình nhân trói lại, còn tưởng gặp cướp, ai ngờ người cuối cùng đi vào lại là một nam nhân đẹp tựa như thiên sứ, một câu cũng không nói, chỉ là lấy ra vọng mắt kính đứng ở bên cửa sổ nhìn gì đó.

Vừa nhìn, chính là cả một đêm, hắn ta cùng tình nhân có lẽ cũng phát hiện những người này không phải là cướp cũng chẳng phải kẻ gϊếŧ người, nên biểu tình cũng dần dần thả lỏng, vừa thả lỏng, buồn ngủ liền ập tới, kéo dài tới nửa đêm rốt cuộc chịu không nổi liền ngủ. Mà thân ảnh đẹp đẽ kia lại vẫn đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích, nâng kính viễn vọng nhìn cả một đêm, mãi đến khi bầu trời đen nháy dần hiện lên tia sáng mới xoay người rời đi.