Chương 1: Khiến cô đỏ mặt

Giới thiệu: Chung Linh vô tình va phải anh ta, làm vỡ màn hình điện thoại di động của đối phương, nhưng nó quá đắt, cô không đền nổi.

Đối phương lại lạnh nhạt nói: “Ồ, vậy thì dùng cách khác để trả lại đi.”

Nỗi chua xót đọng lại trong hốc mắt vẫn chưa nguôi, Chung Linh nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, chàng thiếu niên có diện mạo xuất chúng, đồng ý trong một tháng tùy ý để anh sai bảo bất kỳ điều gì.

Chính là, trong lúc chơi bóng trước mặt mọi người ở bên cạnh cầm quần áo, lấy nước cho anh, còn cùng anh ăn cơm......

Điều này có thực sự tốt không?

Có người tung tin đồn hai người đang quen nhau, Chung Linh xua tay lắc đầu thanh minh ngay vì sợ bị hiểu lầm.

Trì Thanh Chước tìm thấy người, lập tức ép đối phương vào một góc phòng học, môi và lưỡi của anh dùng sức càn quét bên trong khoang miệng của cô, nước bọt không kiểm soát được chảy xuống tay anh.

Hôn xong, anh vén những sợi tóc đang lòa xòa trước mặt cô gái đang thở dốc ra sau tai, nước bọt trên môi mỏng vẫn còn lấp lánh, thấp giọng hỏi: "Chúng ta có quan hệ gì? Hả?"

Chung Linh cắn chặt môi dưới, mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, lại càng không dám trả lời anh.

Chương 1

Trong túi khẽ rung lên.

Chung Linh lấy điện thoại di động ra, mở màn hình liền nhìn thấy tin nhắn Trì Thanh Chước gửi tới.

Chỉ hai chữ ít ỏi, ngắn gọn nhưng mang theo mạnh mẽ không khó phát hiện ra, giống như con người anh vậy.

Tới đây.

Tim Chung Linh đập lỡ một nhịp, đầu ngón tay đang cầm điện thoại vô thức nắm chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch.

Cô đặt cây bút đang cầm trên tay xuống, vô thức cau mày rồi lại dần dãn ra. Lặp đi lặp lại mấy lần, cô quay sang nói với Hồ Nguyệt bên cạnh: "Tớ đi ra ngoài một lúc."

Thanh âm trong trẻo mềm mại, như hoa cỏ lay động rũ bỏ hơi nước sau buổi sớm mai phủ đầy sương.

Hồ Nguyệt đang đeo tai nghe nghe nhạc, nghe thấy giọng nói không rõ ràng của Chung Linh, liền tháo tai nghe ra, hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"

Chung Linh nắm cánh tay cô ấy nhắc nhở: "Nhỏ giọng một chút, không có chuyện gì, cậu tiếp tục làm bài tập đi."

Hồ Nguyệt ngẩn ra một lúc, sau đó đeo tai nghe như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vừa làm bài vừa nghe nhạc.

Lúc này đã là khắc thứ tư của buổi tự học, bởi vì sau giờ tự học đã là 10 giờ 30 phút tối, những học sinh ngoại trú đều cảm thấy quá muộn, cho nên không tới phòng tự học, trong phòng học lúc này chỉ có hơn mười ngừi.

Chung Linh ra khỏi lớp, đi xuống lầu, sau khi đứng ở bên ngoài cửa phòng học của lớp một, có chút do dự lấy điện thoại ra, trả lời lại: Tới rồi.

Chung Linh nhìn chằm chằm vào màn hình, đối phương không trả lời.

Nhìn vào cửa của lớp một, cũng không thấy có ai đi ra.

Sau ba phút trôi qua, Chung Linh nhấp vào giao diện trò chuyện, ngoại trừ nhìn thấy thấy thông báo đã gửi tin nhắn thành công của hệ thống, chính là cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa hai người.

Bấm vào bàn phím, ngón tay lơ lửng trên màn hình, muốn gõ vào màn hình nhưng lại không làm được. Cuối cùng, Chung Linh tắt màn hình, thở ra một hơi rồi đi về phía cửa lớp một.

May mắn là cửa phòng học đang mở.

Khác với lớp số bốn của Chung Linh, bên trong phòng học của lớp một có rất nhiều người, liếc mắt một cái, chỉ thấy toàn là đầu người, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, càng đừng nói là nhận ra ai.

Chung Linh bất lực. Cô cúi đầu, lịch sự nói với cô gái đang ngồi ở hàng đầu tiên: "Xin chào bạn học, cậu có thể giúp tớ gọi Trì Thanh Chước một lát được không?"

Cô gái ngồi hàng đầu ngước lên, thấy cô ấy đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc, không kiên nhẫn trả lời: "Cậu không tự mình gọi đi, mỗi lần đều nhờ người khác gọi giúp."

Chung Linh sửng sốt, không ngờ mình vừa tùy tiện hỏi một chút đã bị người ta mắng, da mặt của cô vốn dĩ rất mỏng, mặt nhanh chóng đỏ lên.

"...Tớ xin lỗi, tớ cũng không cố ý làm phiền cậu." Chung Linh xin lỗi.

Nhìn thấy chỉ trong một thời gian ngắn vành tai của cô đỏ ửng như nhỏ máy, cô gái ngồi hàng đầu cũng có chút kinh ngạc, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của cô, xấu hổ gãi đầu, nghiêng người chỉ về phía hàng sau bên phải phòng học: "Người ở dãy cuối cùng, cậu đi vào gọi cậu ta đi."

Chung Linh nhỏ giọng nói cảm ơn.

Cô đứng trước cửa lớp, đặt tay lên cạnh cửa, nhìn về phía Trì Thanh Chước vẫn không hề nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên cô đến lớp học của người khác để tìm người, cũng không biết nên làm thế nào. Trực tiếp đi vào trong? Nhưng ở đây nhiều người như vậy. Đứng ở cửa gọi cậu ấy? Vậy thì các bạn trong lớp đều sẽ nhìn về phía cô.

Chung Linh vô cùng lúng túng đứng ở trước cửa.

Trâu Quân là người đầu tiên nhìn thấy Chung Linh, Trâu Quân liền vươn tay qua đẩy Trì Thanh Chước: "Này, có em gái đang đứng ở cửa."

Trì Thanh Chước đối với chuyện này không mấy hứng thú, mắt cũng không ngước lên, ngón tay ấn vào bộ sách bên cạnh, chỉ ừ một tiếng, sau đó cũng không có phản ứng nào khác.

Trâu Quân nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của anh, thầm mắng một câu, sau đó trực tiếp chọc vào lưng cậu bạn ngồi phía trước, kéo áo của đối phương, giọng điệu buôn chuyện nói: “Mau nhìn em gái đứng ở ngoài cửa kìa, hình như đến tìm người. "

Trì Thanh Chước vốn dĩ đang cúi đầu, vừa nghe thấy lời này của đối phương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đứng ở trước cửa.

Đôi mắt cô tràn ngập hoảng sợ giống như một con nai con.

Chung Linh bắt gặp ánh mắt của anh, cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đối phương, tim đập như đánh trống, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Trì Thanh Chước vốn dĩ đang ngồi bất động đột nhiên gấp sách lại, thu dọn đồ đạc trên bàn ném vào trong cặp, đôi chân dài đẩy ghế ra đứng dậy. Chiếc ghế đẩu phát ra tiếng động, nhưng Trì Thanh Chước không để ý đến, cầm theo cặp sách trực tiếp đi tới trước cửa phòng học.

Để lại Trâu Quân không khỏi ai oán hai tiếng, nhưng cũng chỉ nhìn thấy cái bóng của Trì Thanh Chước.

-

Chung Linh cùng Trì Thanh Chước đứng bên lan can ban công mở ở cuối hành lang trên tầng hai.

Trì Thanh Chước nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, tóc cô tùy ý xõa trên vai, đầu hơi cúi xuống, gió từ ban công thổi vào lướt qua má cô, tóc cô tung bay cọ qua hai má của cô, rồi dính lên khóe môi của cô nhưng đối phương vẫn không có động tác nào khác.

Chung Linh cảm thấy ánh mắt của đối phương vẫn đang dừng lại trên người mình, giống như một chiếc máy quét, quét qua từng tấc da thịt trên người của cô. Rõ ràng là không có tiếp xúc, lại khiến Chung Linh có cảm giác như mình bị thứ gì đó quấn chặt lấy không thể thở nổi.

Những lời cô đã chuẩn bị từ trước muốn hỏi anh đang làm gì, đều đã bị ném lên chín tầng mây, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không biết phải nói gì.

Khi Chung Linh sắp không thở được nữa, Trì Thanh Chước đưa một tờ giấy kiểm tra và nói: "Trước chiều mai."

Chung Linh ngẩng đầu lên, tay run run cầm lấy tờ giấy mà anh đưa cho, dưới ánh đèn trong hành lang, cô nhìn thấy rõ đó là môn vật lý.

“Ồ… Được, nhưng mà tôi… Không thể làm đúng hết được.” Môn học mà cô học kém nhất chính là môn vật lý.

Trì Thanh Chước chỉ ậm ừ một tiếng xem như trả lời.