Chương 91

Đêm đến, Vu Lạc Vũ đang uống rượu bên trong điện. Lúc này, tiếng gõ của vang lên, Vu Lạc Vũ nhướng mày một cái, chẳng lẽ là có chuyện xảy ra?

"Vào đi." Vu Lạc Vũ mở miệng nói.

Vào cửa là Niệm Tuyết, trên tay còn mang theo một cái khay đi đến bên người Vu Lạc Vũ, cúi đầu nhỏ giọng:

"Bệ hạ."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hồi bệ hạ, Niệm Tuyết hầm thịt thỏ táo đỏ bổ máu, bệ hạ uống chút đi."

Vu Lạc Vũ cau mày.

"Cô vương không phải đã nói không có việc gì đừng đến phiền cô vương sao, ngươi có phải cảm thấy ở bên người cô vương đã lâu nên cũng không cần tuân lệnh nữa!

Niệm Tuyết sợ hãi, đầu càng cúi thấp hơn.

"Bệ hạ thứ tội, Niệm Tuyết chưa bao giờ nghĩ như vậy, chẳng qua là mấy ngày gần đây, sắc mặt bệ hạ quả thực không tốt, cho nên nô tỳ cả gan, hầm một chén canh muốn bệ hạ bồi bổ khí huyết."

Nghe vậy, Vu Lạc Vũ lắc đầu cười khổ, tâm tình bản thân không tốt, tội gì phải đi giận cá chém thớt một tiểu nha đầu, dẫu sao nàng cũng đã bên người hầu hạ mình nhiều năm. Cơn giận đã có chút tán đi, nâng mắt nhìn Niệm Tuyết, nhưng vẫn thấy nàng cúi đầu rất thấp.

"Được rồi, ngẩng đầu lên đi, miễn ngươi vô tội."

"Tạ bệ hạ, nhưng nô tỳ bị nhiễm phong hàn, sợ lây cho cửu ngũ chí tôn bệ hạ."

"Bị bệnh? Đang yên lành, làm sao lại bị bệnh?"

"Có lẽ là trong lúc đun canh, bị lạnh, ngủ một giấc thì không sao nữa." Niệm Tuyết vẫn cúi đầu nhỏ giọng.

Niệm Tuyết vừa nói vậy, Vu Lạc Vũ trái lại cũng cảm thấy thanh âm của nàng nghe có chút khàn khàn, xem ra có vẻ là bị bệnh không nhẹ. Trong lòng có chút ấm áp, nha đầu bên người nàng nhiều nha đầu như vậy, cũng chỉ có người này khiến lòng người vui vẻ.

"Được rồi, mang canh đến đây đi." Canh không chỉ đơn thuần là canh mà còn có cả sự quan tâm của Niệm Tuyết. Vì Vu Lạc Vũ, giữa mùa Đông này mà Vu Lạc Vũ còn tự mình đun canh mấy canh giờ, cái này bảo Vu Lạc Vũ làm sao có thể không uống?

Cầm lấy chén canh táo đỏ kia, Vu Lạc Vũ múc một muỗng, uống vào.

"Ân, sắc hương đều có đủ, rất tốt." Nói xong, Vu Lạc Vũ lại uống thêm mấy muỗng.

Nhưng, chỉ trong chớp mắt, Vu Lạc Vũ nháy mắt cảm giác đầu choáng mắt hoa, cả ngời mềm nhũn! Chén cũng rơi xuống mặt đất, bể thành mảnh vụn. Đột nhiên ý thức được điều gì, Vu Lạc Vũ giận dữ trừng mắt nhìn Niệm Tuyết, sau đó liền đứng dậy, lảo đảo đi đến khung treo kiếm rút bảo kiếm ra, xoay người một kiếm quét ngang cổ Niệm Tuyết!

Niệm Tuyết trừng to mắt, sau đó trên cần cổ trắng tuyết đột nhiên rách ra một khe hở, máu tươi phun ra! Chỉ vài động tác như vậy, Vu Lạc Vũ đã cảm giác thể lực cực kỳ tiêu hao, dùng mũi kiếm chống đất, Vu Lạc Vũ tựa vào tường ngã ngồi xuống đất.

"Ha ha ha ha..." Một trận cười to, cửa bị đẩy ra, kẻ nào đi vào? Vu Lạc Vũ đã liệu được, chính là Vu Lạc Khải! Nhưng mà ngay sau đó lại thêm có hai kẻ đi vào, là tả tướng Vương Khuê, nhìn ánh mắt tức giận khi đi vào của hắn, Vu Lạc Vũ rốt cuộc chắc chắn, hắn quả nhiên là đang ẩn nhẫn, chẳng qua là không nghĩ tới đối tượng mà hắn cấu kết cuối cùng là Vu Lạc Khải. Mà người cuối cùng tiến vào, cũng khiến lòng Vu Lạc Vũ kinh hãi, thì ra là Đại tướng quân Xương Kiện!

Đáy lòng tức giận tràn lan, tạo sao chưa từng nghĩ hắn lại cấu kết cùng Vu Lạc Khải, bây giờ Xương Kiện là Đại tướng quân, tay cầm hổ phù, tất cả binh lình trong kinh thành đều nghe theo lệnh hắn, khó trách lần này Vu Lạc Khải đến kinh thành lại không mang theo hạ nhân nào, thì ra là có Xương Kiện ủng hộ sau lưng.

Vu Lạc Khải cười to, hướng về phía Vu Lạc Vũ đắc ý cười nói:

"Thì ra bệ hạ ngươi cũng có ngày hồ đồ như vậy? Nàng không phải là cung nữ hầu hạ bên người ngươi mấy năm sao, ngươi cũng không nhận ra?" Vu Lạc Khải nói xong, hướng về phía nữ tử nằm chết trên đất chậc chậc hai tiếng.

"Có điều, ngươi gϊếŧ gián điệp của bản cung cũng không thay đổi được gì, ngươi sẽ có kết quả gì bản thân ngươi đã hiểu rồi chứ?"

Vu Lạc Vũ không để ý đến Vu Lạc Khải, lớn tiếng hô:

"Khôn Bát!"

"Khôn Bát? Nàng nếu đến thì đã sớm đến, giờ phút này e là cũng đã chết mất xác rồi!" Vu Lạc Khải giảo hoạt cười, bỗng nhiên giống như nhớ ra gì đó, nói:

"Còn có hai ám vệ giám thị bản vương ở Lỗ Dương, bản vương cũng đã sớm bắt được, nửa năm nay đều là bản vương cho người truyền thư đến cho ngươi."

Vu Lạc Vũ châm chọc cười một tiếng.

"Ngươi trái lại đã trưởng thành rồi, thông minh hơn không ít."

Vu Lạc Khải khinh thường hừ lạnh, đi đến cạnh bàn ngồi xuống, cùng Vu Lạc Vũ mặt đối mặt, Vu Lạc Khải không chút nào không chiếm hạ phong.

"Biểu tình không cam lòng như vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn chờ cái người gọi là Ngọc Nhi gì gì đó đến cứu sao? Ha ha ha...."

"Ngươi..." Vu Lạc Vũ cắn răng nghiến lợi.

"Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, cô vương nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn."

Khinh thường nhìn Vu Lạc Vũ, Vu Lạc Khải cũng tự nhiên sinh lòng tức giận.

"Bản vương sẽ không đem tinh lực đặt trên cái loại đê tiện đó. Trái lại là ngươi!" Vu Lạc Vũ nói đến đây, sắc mặt phút chốc trở nên âm ngoan.

"Ngươi cùng ca ca ngươi đều không bình thường!"

"Ngươi có ý gì?!"

Vu Lạc Khải không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Vu Lạc Vũ, tiếp tục thì thầm.

"Có biết tại sao ca ca ngươi lại gϊếŧ phụ thí mẫu không? Cũng là bởi vì ca ca ngươi cũng không bình thường! Trong lòng có vấn đề! Thích ai không thích, hết lần này đến lần khác lại đi thích một nam tử?! Một tên thư đồng cùng đọc sách? Ha ha.... Thật là buồn cười, long dương a? Hắn còn đem tên đó dưỡng thành cấm luyến bên người. Đáng tiếc giấy không gói được lửa a." Vu Lạc Khải nói đến đây, lại trưng ra dáng vẻ vừa đáng tiếc vừa buồn cười.

"Chuyện này bị phụ hoàng ngươi biết được, long nhan phẫn nộ! Hậu quả chính là hắn đã đem tên thư đồng đó chém chết. Ca ca ngươi sau khi biết liền nổi lên ý niệm gϊếŧ phụ thí mẫu."

Vu Lạc Khải nói xong, sắc mặt liền trở nên dữ tợn, hắn lớn tiếng rống hỏi Vu Lạc Vũ.

"Ngươi có biết bản vương vì sao lại biết không?! Những thứ này đều là bản vương sau này tra ra được từ tên công công hầu hạ ca ca ngươi, mà ngươi có biết, bản vương vì sao phải điều tra không?! Bởi vì lúc đó, bản vương cũng đang ở trong điện, tận mắt nhìn thấy ca ca ngươi gϊếŧ người!"

"Cái gì?" Vu Lạc Vũ trợn mắt.

Hắn ở đó? Lúc đó, Vu Lạc Khải đã ngay tại nơi đó tận mắt nhìn thấy tất cả những thứ này, đây...làm sao có thể!

"Bản vương lúc đó còn nhỏ, cùng những người lớn dùng bữa, cảm giác rất nhàm chán, vì vậy bản vương liền cùng mẫu hậu chơi trò cút bắt, nhưng ngay lúc bản vương đã trốn kỹ, ca ngươi liền phá cửa xông vào. Sau đó....phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ta, mẫu hậu ngươi, mẫu hậu ta, cứ như vậy bị hắn từng kiếm từng kiếm đâm chết!" Vu Lạc Khải nặng nề vỗ lên mặt bàn, cất bước đi đến ngồi trước người Vu Lạc Vũ, chất vấn.

"Ngươi cảm thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu của bản vương có oan không? Lại chết như vậy?! Bản vương trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt bản vương! Lúc ấy bản vương nằm dưới đất, mẫu hậu còn lắc đầu với bản vương, không cho bản vương đi ra! Tư vị này còn không bằng chết! Sau đó thì sao, ngươi dựa vào cái gì làm Vu vương? Bởi vì ngươi là chính thống còn bản vương chỉ là thứ? Ha ha, buồn cười. Vương vị này vốn nên là của bản vương, bởi vì bản vương là nam nhân, còn ngươi chỉ là nữ nhân ánh mắt thiển cận! Ngươi vì một nữ nhân khác, nhìn xem bản thân hiện giờ đã thành cái bộ dáng gì? Hiện giờ bản vương dễ dàng có thể bắt người rồi ngôi lên vương vị, cho nên bản vương nói ngươi cùng ca ca ngươi như vậy, có chỗ nào sai?"

Vu Lạc Vũ tuy là có chút không thể tiếp thu, nhưng vẫn là giả vờ trấn định.

"Một ngày cô vương còn, ngươi đừng hòng ngồi lên vương vị này!"

"Yên tâm! Bản vương sẽ không để ngươi chết, bởi vì bản vương đã đáp ứng với một người, sẽ để cho ngươi sống." Vu Lạc Khải nói xong, ngừng lại một chút, sắc mặt trở nên giảo hoạt.

"Đem nửa khối hổ phù còn lại giao ra, bản vương sẽ để ngươi chịu khổ ít một chút, được không?"

Nghe vậy, Vu Lạc Vũ ngẩng đầu cười ha ha.

"Vừa nói ngươi thông minh, giờ lại trở nên ngu xuẩn rồi? Chỉ cần cô vương còn một hơi thở, ngươi đừng hòng biết được hổ phù ở đâu."

Vu Lạc Khải hừ một tiếng, chợt nâng tay bóp lấy cổ Vu Lạc Vũ.

"Xem ra là không có thương lượng rồi? Không sao, ngươi có biết hiện giờ toàn bộ hoàng cung này đều là người của bản vương, đào ba thước đất, bản vương cũng không tin không tìm ra được tung tích của nó." Bàn tay bóp cổ Vu Lạc Vũ tuy khí lực nhiều nhưng cũng không ngoan thủ đưa nàng đến chỗ chết. Sắc mặt Vu Lạc Khải trở nên âm ngoan, hướng về phía Vu Lạc Vũ oán hận nói:

"Bản vương thật sự rất muốn tự tay gϊếŧ ngươi, nhưng bản vương đã đáp ứng sẽ giữ lại mạng của ngươi, ngươi có muốn biết hắn là ai?"

Hắn là ai?

Trong lòng Vu Lạc Vũ đã rất rõ ràng rồi, người trong miệng Vu Lạc Khải sợ rằng chỉ có cái người được gọi là quân sư vô danh thần bí kia.

"Là ai?" Vu Lạc Vũ chật vật mở miệng, nàng quả thật rất muốn biết kẻ khiến mình điều tra mấy tháng nay mà vẫn không tìm ra, rốt cuộc là ai.

Vu Lạc Khải thả tay xuống, khóe miệng câu ra một tia ý cười, cao giọng hô:

"Ra đi!"

Tiếng bước chân vang lên, Vu Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn đến phía cửa, nhưng tận khi nhìn thấy người đó, nàng kinh hoảng đến mức quên hô hấp.

Là hắn! Lại là hắn! Khó trách lúc ấy không tra ra chứng cớ tạo phản của Vu Lạc Khải ở Lỗ Dương, khó trách trên báo cáo không có tên của hắn, thậm chí là chính Vu Lạc Vũ nàng đều không có bất kỳ ấn tượng nào. Thì ra cái tên thần bí quân sư này lại chính là Văn Duẫn, người Vu Lạc Vũ tín nhiệm nhất, cũng là người nàng áy náy nhất. Lúc ấy để Văn Duẫn đi Lỗ Dương, trái là chính là tự tay Vu Lạc Vũ đã đích thân giúp bọn họ?!

"Cô vương hoài nghi bất kỳ ai, duy chỉ có ngươi là chưa từng, Văn Duẫn ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ."

Văn Duẫn không để tâm đến sự châm chọc của Vu Lạc Vũ, chỉ thâm tình nhìn nàng, nói: "Chẳng lẽ nàng không hiểu? Ta làm tất cả những chuyện này cũng là vì nàng!"

"Vì cô vương? Thật là buồn cười, chẳng lẽ ngươi giúp Diệu Nghiêm phụ Đại Vu cũng là vì cô vương?"

"Ta tất nhiên sẽ không để Diệu Nghiêm thật sự diệt Vu Quốc, ta chỉ muốn lợi dụng bọn họ đẩy nàng xuống khỏi vương vị, trợ giúp tiểu vương gia lên ngôi, ta chỉ không muốn để nàng làm Vu vương, chỉ muốn nàng làm thê tử ta mà thôi."

Cái gì?

Vu Lạc Vũ phút chốc mở to mắt, sau đó càng thêm tức giận.

"Ngươi làm tất cả những chuyện này chỉ là bởi vì thế? Cũng bởi vì vậy mà để biết bao người vô cớ hy sinh?!"

"Ta không quan tâm!" Văn Duẫn khoát tay.

"Ta không quan tâm bọn họ sống hay chết, ta chỉ cần nàng. Vương gia đã đáp ứng ta sẽ không gϊếŧ nàng, nàng ngoan ngoãn giao ra hổ phù. Vương gia sẽ ban thưởng đất phong cho ta, ban cho ta danh hiệu thân vương, đến lúc đó ta cùng nàng cùng nhau trở về đất phong của chúng ta, sẽ không bước vào Vu Thành nửa bước, trôi qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, chẳng phải vui vẻ hơn sao?" Văn Duẫn vừa nói, biểu tình cũng trở nên mê mang, hắn nằm mơ cũng chờ đến ngày này. Từ lúc Vu Lạc Vũ mười sáu tuổi, từ lần đầu hắn nhìn thấy nàng, hắn chưa từng yêu một nữ nhân nào. Hắn tình nguyện không lập gia đình tam thê tứ thϊếp, cả đời chỉ muốn chăm sóc một mình Vu Lạc Vũ. Thế nhưng....thế nhưng vương vị đáng chết này đã phá vỡ tất cả giấc mộng của hắn! Vu Lạc Vũ hủy hôn, những chuyện này đều là bởi vì vương vị, quyền lợi vô thượng khiến con người trở nên tham lam, cho nên hắn muốn đẩy Vu Lạc Vũ xuống khỏi vương vị. Sau đó hắn lại không ngờ, Vu Lạc Vũ cư nhiên lại yêu một nữ tử, lợi dụng thân phận Vu vương đem nữ tử kia dưỡng trong cung, chuyện này lại càng khiến lửa giận trong lòng Văn Duẫn càng sâu, ý nghĩ đẩy Vu Lạc Vũ khỏi vương vị càng thêm kiên định. Hắn ẩn nhẫn, mấy trăm ngày đêm bí mật chuẩn bị những kế hoạch này, cuối cùng, hôm nay rốt cuộc đã thấy được hi vọng, hắn rốt cuộc có thể mang Vu Lạc Vũ đi, thú nàng làm thê tử...

Mà bên kia, Vu Lạc Vũ chi cảm thấy Văn Duẫn cực kỳ buồn cười.

"Không thể nào, đừng hy vọng hão huyền. Cho dù cô vương có phải là Vu vương hay không, cũng không thể đi cùng ngươi."

"Tai sao? Chẳng lẽ ta còn không xứng với nàng?!" Văn Duẫn nói đến đây, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

"Là vì cái kẻ gọi là Bùi Ngọc Nhi đó đó phải không? Nàng vẫn nhớ nhung nàng ta? Ta gϊếŧ nàng ta, nàng có tin không."

Nghe vậy, lòng Vu Lạc Vũ liền căng thẳng, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói:

"Cho dù ngươi có gϊếŧ nàng hay không thì kết quả vẫn là như vậy, cả đời này, cô vương không thể cùng ngươi cùng nhau!"

7qC