Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Ngẫu

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Phải không?" Ánh mắt Văn Duẫn trở nên âm ngoan.

"Được làm vua thua làm giặc, nàng hiện tại cái gì cũng không có, mọi chuyện cũng không phải do nàng!" Văn Duẫn nói xong, tiến lên hai bước, dự định mạnh mẽ túm lấy Vu Lạc Vũ đang ngồi dưới đất.

Nhưng vào lúc này lại 'ầm' một tiếng nổ vang, ngay sau đó mọi người còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã đi đến bên cạnh Vu Lạc Vũ. Văn Duẫn phản ứng nhanh chóng, huy chưởng tiến đến, nhưng cố tình người nọ tay cầm trường kiếm, như trứng chọi đá, không tới hai chiêu, Văn Duẫn đã rơi xuống hạ phong. Người nọ xem xét đúng thời cơ, nhanh chóng kéo Vu Lạc Vũ ngồi dưới đất đứng dậy, hướng cửa sổ chạy đi. Nhưng không biết sao bước đi của Vu Lạc Vũ lại chậm hơn rất nhiều, mà Văn Duẫn là loại cao thủ nào chứ, bất quá trong nháy mắt, đã cầm lấy kiếm, mãnh liệt đâm ra, đem người nọ sắp đi đến cửa sổ, chặn lại.

Người nọ không thể bận tâm, buông Vu Lạc Vũ xuống, cùng Văn Duẫn đánh nhau.

"Ngươi là ai?" Văn Duẫn mở miệng.

Người nọ một thân bạch y, lụa mỏng che mặt, hiển nhiên là một nữ tử, chỉ thấy kiếm pháp của nàng lưu loát, xuất chiêu mãnh liệt, đem Văn Duẫn áp chế một chút, thanh âm dễ nghe mới từ bên tai vang lên.

"Bùi Ngọc Nhi."

Cái gì? Mọi người ở đây nghe thấy tên này đều cả kinh, duy độc Vu Lạc Vũ là nhè nhẹ mỉm cười, nàng sớm biết đó là ai, từ lúc nàng phá cửa sổ mà vào, nháy mắt, Vu Lạc Vũ đã nhận ra nàng, đây là ràng buộc giữa tình nhân với nhau, là vĩnh viễn dứt bỏ không được tâm hữu linh tê*.

(*Thần giao cách cảm.)

Sách nói dài dòng, kỳ thật cũng chỉ trong nháy mắt thời gian, tiểu vương gia phía sau Văn Duẫn phất tay, Vương Khuê cùng Xương Kiện lập tức nâng kiếm mà lên, lấy một đấu ba, huống hồ ba người kia nổi danh cao thủ, công phu của Bùi Ngọc Nhi có cao cường đến mấy cũng chống đỡ không được bao lâu. Đúng lúc này, Bùi Ngọc Nhi tay phải tiếp tục ngăn cản công kích ba người Văn Duẫn, mà tay trái nàng bất động thanh sắc chạm đến thắt lưng, ba viên thuốc màu trắng nơi tay, Bùi Ngọc Nhi cầm viên thuốc trong tay mạnh mẽ ném xuống đất, nhất thời sương mù dày đặc tầng tầng.

Chờ sương mù dần dần tán đi, phía cửa sổ làm gì còn thân ảnh Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi. Vu Lạc Khải thẹn quá thành giận, một chưởng vỗ xuống bàn, hét lớn.

"Một đám phế vật, còn không mau phái người đuổi theo, gϊếŧ các nàng!".

"Chờ đã!" Văn Duẫn đưa tay ngăn cản.

"Vu Lạc Vũ không thể gϊếŧ".

"Ngươi còn muốn thú nàng làm vợ? Ma kính chi hảo*, nữ tử như vậy ngươi đến tột cùng muốn nàng có tác dụng gì!".

(*mối quan hệ đồng tính.)

Văn Duẫn gật đầu nhíu mày.

"Không nói đến chuyện này, thì bây giờ cũng không thể gϊếŧ Vu Lạc Vũ, hổ phù chưa lấy được, lỡ như đến lúc đó ngươi tìm không ra hổ phù thì phải làm thế nào?".

Nghe vậy, Vu Lạc Khải lặng im một lát, mới nghiến răng nghiến lợi nói

"Đem Vu Lạc Vũ mang về, phải sống. Về phần Bùi Ngọc Nhi, gϊếŧ!".

"Vâng." Vương Khuê cùng Xương Kiện tuân lệnh, vội vàng đi xuống phân phó.

Một mặt khác, Bùi Ngọc Nhi dùng khinh công nâng Vu Lạc Vũ cả người vô lực, gian nan hướng ngoài cung chạy đi. Vu Lạc Vũ biết sự tình nghiêm trọng, dùng hết khí lực toàn thân còn sót lại phối hợp động tác Bùi Ngọc Nhi ra sức chạy.

"Sao nàng lại đến." Vu Lạc Vũ thở hồng hộc nói.

"Khôn Bát nói cho ta biết ngươi gặp nạn."

"Khôn Bát? Nàng ấy thế nào?" Vu Lạc Khải không phải nói, nàng ấy không chết cũng tàn phế sao.

"Nàng ấy trúng độc , may mắn nàng ấy phát hiện khác thường, âm thầm phòng bị, nên có thể lừa qua. Nàng ấy chạy tới nói cho ta biết, nói ngươi có nguy hiểm, mà nàng ấy trước đã giải độc, chốc lát lại đây tiếp ứng chúng ta." Bùi Ngọc Nhi ngữ khí trấn tĩnh, vừa nói vừa xem xét tình huống xung quanh.

Nghe được Khôn Bát không có việc gì, Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó Bùi Ngọc Nhi thấp giọng nói:

"Đi mau." Nói xong, Bùi Ngọc Nhi phát nội lực, càng thêm tăng tốc chạy đi.

Ở phía sau Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi, ánh lửa tận trời, bọn lính nghe theo mệnh lệnh Xương Kiện, đuổi theo các nàng.

Dần dần, Bùi Ngọc Nhi bắt đầu thở hồng hộc, mà binh lính phía sau cũng càng ngày càng gần. Vu Lạc Vũ liên tiếp xoay đầu, lại lo lắng vạn phần.

"Ngọc Nhi, nàng hãy nghe ta nói, bỏ ta lại rồi chạy nhanh đi, bọn họ bây giờ sẽ không gϊếŧ ta. Nhưng nếu để bọn họ bắt được nàng, nàng phải chết!".

Bùi Ngọc Nhi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hướng phía trước cố gắng chạy.

"Nàng có nghe thấy không?" Vu Lạc Vũ lại nóng nảy hỏi lại.

"Hôm nay ta đến, nhất định phải dẫn ngươi an toàn rời đi. Cho dù chết cũng tuyệt không buông tay rời khỏi ngươi."

Nghe vậy, Vu Lạc Vũ liền cảm thấy ấm áp, mũi chua xót, sau một lúc lâu, Vu Lạc Vũ quyết tâm nhẹ giọng nói:

"Được, nàng nếu gặp chuyện không may, ta tuyệt không sống một mình."

Bùi Ngọc Nhi ngoái đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra nụ cười khuynh thanh.

"Được, Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết(2)."

(2) Kinh thi cả đoạn là tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Dù chết sống hay chia xa, xin cùng thề nguyện" (Tử sinh khế khoát. Dữ tử thành thuyết -死生契阔与子成说). "Khế" ở đây là "khế" trong "khế ước" (契约); "khoát" là khoát trong "khoát biệt" (chia xa); "thành thuyết" ở đây là chỉ "ký kết". Như vậy toàn ý câu là: Chúng ta cùng nhau ký kết, chỉ có khi trong hai người chúng ta một người không còn sống nữa, mới có thể chia tách hai ta. Như thế, hôn ước có sức nặng vô cùng! Đó là sự phó thác cả cuộc đời, chấp nhận cả cuộc đời và trách nhiệm cả cuộc đời.)

Nói xong hai câu này, binh lính phía sau đảo mắt đã đến gần, Bùi Ngọc Nhi đem Vu Lạc Vũ hộ ở sau người, tay cầm trường kiếm vung lên ngăn cản. Nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, cho dù binh lính này chỉ có chút công phu mèo quào, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, hai tay khó địch nổi bốn chưởng, Bùi Ngọc Nhi mặc dù phản ứng nhanh chắn đến chắn đi, tuy vậy vẫn bị thương, bắt đầu lưu lại từng đạo vết máu.

Trên bộ trường sam trắng tuyết, màu đỏ kia càng chói mắt, thẳng đem ánh mắt Vu Lạc Vũ đâm đau đớn. Trong lòng liên tiếp quặn đau, Vu Lạc Vũ không biết trừ bỏ đau đớn, nàng còn có thể cho Bùi Ngọc Nhi cái gì. Nhìn người phía trước sắc mặt dần dần bắt đầu trở nên trắng bệch, Vu Lạc Vũ cắn răng, rốt cục quyết định không tiếp tục liên lụy Bùi Ngọc Nhi nữa, liền cứ đầu hàng đi, lấy hổ phù đặt cuộc, để Vu Lạc Khải tha cho Bùi Ngọc Nhi một mạng.

Mà ngay lúc Vu Lạc Vũ chuẩn bị đứng ra, tình huống trước mắt lại lần nữa nghịch chuyển, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống mấy chục cây ngân châm, ngay sau đó binh lính giao triền ngã xuống một đám. Còn lại những binh lính vô sự đột nhiên cả kinh, thoáng chốc đứng ở tại chỗ không biết làm sao.

Bùi Ngọc Nhi cũng không quan tâm, lôi kéo Vu Lạc Vũ tiếp tục chạy về trước. Khôn Bát tiếp đất rơi phía sau các nàng ngăn cản binh lính muốn đuổi theo, hô lớn:

"Nơi này có ta chống đỡ, mau dẫn bệ hạ xuất cung."

Bùi Ngọc Nhi vừa chạy vừa ứng tiếng với Khôn Bát. Hướng cửa cung chạy đi, binh lính đã ít hơn rất nhiều. Bùi Ngọc Nhi tập trung tinh lực, gϊếŧ lại dũng mãnh, hôm nay nàng nhất định mang Vu Lạc Vũ xuất cung, gặp thần sát thần gặp phật sát phật, ai cũng ngăn cản không được nàng!

Hoàng cung một đường máu chảy thành sông, Bùi Ngọc Nhi rốt cục mang theo Vu Lạc Vũ một đường gϊếŧ ra cung. Xuất cung rẽ trái rẽ phải, Bùi Ngọc Nhi dắt ngựa đã sớm chuẩn bị ra, nâng Vu Lạc Vũ lên ngựa, bản thân nàng cũng nhảy lên.

'Giá' một tiếng, tuyệt trần mà đi.

"Khôn Bát làm sao bây giờ?" Vu Lạc Vũ vô lực tựa vào trên người Bùi Ngọc Nhi, có chút lo lắng nói.

"Nhiều người như vậy, xem tạo hóa của nàng đi."

"Chúng ta đây hiện tại đi nơi nào?" Ra khỏi thành? Cửa thành nhất định là canh nghiêm cẩn. Xen lẫn trong thành? Vu Lạc Khải chắc chắn lục soát từng nhà.

Bùi Ngọc Nhi tay điều khiển dây cương, tay khác vòng thân mình Vu Lạc Vũ ôm thật chặt.

"Chúng ta đi Hách Liên phủ, trước đó ta cùng Khôn Bát đã thương lượng, hắn là cữu cữu của ngươi, định sẽ không thấy chết mà không cứu. Khôn Bát nếu không có việc gì, trong chốc lát cũng tới tìm chúng ta."

Vu Lạc Vũ thở dài một tiếng, đi Hách Liên phủ, Vu Lạc Khải lục soát trong thành tìm không được người, sẽ nghĩ đến Hách Liên phủ. Bất quá đúng là không có biện pháp. Có thể tránh thoát nhất thời thì là nhất thời thôi.

Hách Liên phủ cách hoàng cung không tính rất xa, ngựa chiến chạy hết tốc lực, không đến thời gian một chung trà đã đến. Bùi Ngọc Nhi dìu Vu Lạc Vũ xuống ngựa, đỡ nàng đi đến đại môn Hách Liên phủ. Tên sai vặt giữ cửa sớm thấy có ngựa chạy tới, lúc này sắc trời đã tối muộn, hai gã sai vặt vốn định tiến lên bảo bọn họ ngày mai lại đến. Nhưng sau khi nhìn thấy người đến đang mặc cái gì, bọn hộ đều vội vàng quỳ xuống, hướng về Vu Lạc Vũ thỉnh an.

Bùi Ngọc Nhi nâng Vu Lạc Vũ, mở miệng nói:

"Nhanh đi bẩm báo Hách Liên tướng quân".

Hai gã sai vặt quỳ xuống đất vội vàng đứng lên liền nói vâng, ngay sau đó một người dưới chân như sinh gió chạy đến nội phủ, lưu lại một gã sai vặt dẫn đường, mang theo hai người Bùi Ngọc Nhi từng bước một đi đến đại điện trong phủ.

Nhưng còn chưa tới đại điện, Hách Liên tướng quân mang theo thê nhi lão tiểu nhà hắn đi đến nghênh đón. Chờ đến gần, Hách Liên tướng quân thấy Vu Lạc Vũ sắc mặt trắng bệch, mà Bùi Ngọc Nhi cũng là vết thương đầy người, vội vàng tiến lên giúp đỡ Vu Lạc Vũ, nói:

"Bệ hạ đi vào trước nói sau."

Vào đại điện, Hách Liên tướng quân nâng Vu Lạc Vũ, đợi cho Vu Lạc Vũ ngồi lên phía trên cao tọa*, Hách Liên tướng quân mới vội vàng mở miệng nói:

(*vị trí ngồi cao nhất trong đại điện)

"Xảy ra chuyện gì?"

Bùi Ngọc Nhi mở miệng, đem Vu Lạc Khải tạo phản đại khái nói cho Hách Liên tướng quân, nghe xong, Hách Liên tướng quân cau mày, dường như suy tư cái gì, sau một lúc lâu, mới hướng Bùi Ngọc Nhi nói:

"Trước tiên hãy dìu bệ hạ đến nội điện nghỉ ngơi, quý phủ đêm sẽ tường an vô sự, tất cả chờ ngày mai sau khi ta tìm hiểu mới quyết định."

Bùi Ngọc Nhi gật đầu nói được, Hách Liên tướng quân phân phó Hách Liên Huân đi tìm Kiều đại phu trong phủ. Hai nha hoàn đem Vu Lạc Vũ nâng đến sàng tháp nằm xuống, tảng đá trong lòng Bùi Ngọc Nhi mới xem như đặt xuống. Đi tới bên giường, nắm chặt hai tay Vu Lạc Vũ, cảm giác lành lạnh truyền vào lòng bàn tay Bùi Ngọc Nhi, lòng Bùi Ngọc Nhi căng thẳng, vội vàng nói:

"Người không sao chứ?".

Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không ngại, bọn họ bây giờ vẫn chưa dám gϊếŧ ta, hổ phù bọn họ còn chưa lấy được."

"Hổ phù? Người đặt nó nơi nào trong cung? Ta liền đi lấy." Bùi Ngọc Nhi cũng biết tầm quan trọng của hổ phù, đại tướng quân nửa khối, Vu vương nửa khối, nếu hổ phù bị Vu Lạc Khải cầm, giang sơn này sẽ trở thành của Vu Lạc Khải.

Vu Lạc Vũ xua tay.

"Từ khi nàng rời đi, hổ phù ta luôn mang theo bên người." Vì lẽ đó Vu Lạc Khải có đem trong cung đào ra ba thước, cũng nhất định tìm không được tung tích, có hổ phù nơi tay, Vu Lạc Vũ vẫn còn một tia phần thắng. Vu Lạc Khải mặc dù ngồi trên vương vị, có ngọc tỷ, cũng không bảo đảm hắn có thể ngồi được bao lâu, có bao nhiêu an ổn.

"Nàng thì sao? Trên người vết thương như vậy, có sao không?".

Bùi Ngọc Nhi hướng Vu Lạc Vũ nở nụ cười an tâm.

"Vết thương tuy nhiều, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không ngại".

Vu Lạc Vũ đối với Bùi Ngọc Nhi ôn nhu cười, gật gật đầu, nàng không chuyện gì liền tốt.

Hai nữ đại phu chẩn trì đã đến, Bùi Ngọc Nhi cùng Vu Lạc Vũ ở tại nội điện, một người thay Bùi Ngọc Nhi xử lý miệng vết thương. Trên người Bùi Ngọc Nhi có nhiều vết đao, nhưng may mà miệng vết thương không sâu, cũng vì Bùi Ngọc Nhi khinh công tốt, né tránh đúng lúc, nếu không, nhiều miệng vết thương như vậy mà sâu thêm một chút, dù chỉ là chảy máu, Bùi Ngọc Nhi đã chết từ lâu.

Bên này miệng vết thương Bùi Ngọc Nhi còn chưa băng bó xong, bên kia đại phu chẩn trì cho Vu Lạc Vũ đã trị liệu xong. Bùi Ngọc Nhi vội vàng mở miệng hỏi:

"Nàng không có chuyện gì chứ?"

Kia đại phu vừa viết đơn thuốc, vừa nói:

"Bệ hạ thật ra không đáng ngại, bởi vì uống phải loại thuốc khiến người bủn rủn vô lực, ta kê chút thuốc phụ trợ, để bệ hạ điều dưỡng thân thể, chờ dược hiệu kia trôi qua, bệ hạ tự nhiên liền tốt."

Nghe được lời đại phu nói, Bùi Ngọc Nhi mới xem như hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, thân thể căng thẳng cả một đêm mới được thả lỏng, Bùi Ngọc Nhi cảm giác toàn thân đau đớn khó nhịn, vị trí miệng vết thương được bôi thuốc, hiện giờ đang vô cùng nóng. Quay đầu nhìn nhìn Vu Lạc Vũ đang ngủ trên giường, Bùi Ngọc Nhi cười âm thầm lắc đầu, chỉ cần nàng không có chuyện, vài vết thương này thì có đáng gì

7N
« Chương TrướcChương Tiếp »