Chương 3: Trốn đến trên giường lão thái tôn

Đúng như Huyễn Sinh sư phụ đã từng nói, cậu là thật sự có căn cốt tu tiên, chẳng mấy chốc cậu đã có thể vượt qua một vài đệ tử trong tông, tiến đến cuối mức luyện khí.

Trong khi hướng dẫn cho cậu tu luyện, sư phụ đã từng nói một câu.

"Chẳng mấy chốc nữa con sẽ đạt đến trúc cơ kỳ, cố lên."

Chẳng mấy chốc sư phụ nói, thật ra là đến hai năm.

Tiểu Hạ Tử cũng không còn gì để nói, bởi qua hai năm nữa nhưng vẻ ngoài của cậu cũng chẳng khác lúc mới đến là bao, gương mặt thanh tú ngây thơ, cùng nét đẹp tinh xảo cũng chỉ có ngày một hơn chứ không kém.

Sau khi trải qua giai đoạn trúc cơ thì sư phụ lại hướng dẫn cậu tu luyện đến mức cao hơn, cậu ngày ngày khổ luyện cũng chỉ mong sau chính mình thoát kiếp lăn giường với một nam nhân, nam nhân thì cũng thôi đi, nhưng lại còn là một lão nam nhân hơn cậu đến chín trăm tám mươi ba tuổi.

Nhưng đến một ngày, cậu lại nhìn thấy ánh mắt khác thường sư phụ nhìn cậu.

Nhìn đến ba ngày không rời mắt là chuyện gì đang xảy ra thế chứ?

Đến ngày thứ tư, Tiểu Hạ Tử buông tay đang bấm quyết xuống, nhìn về phía sư phụ hỏi.

"Sư phụ, người là có chuyện gì sao?"

"Tiểu Hạ Tử, có chút chuyện."

Huyễn Sinh sư phụ thần bí dựa sát vào vào người Tiểu Hạ Tử nói.

Cậu có hơi không hiểu rồi nha, thần thần bí bí như vậy.

"Chuyện gì thế?"

"Con có quen biết lão thái tôn sao?"

Tiểu Hạ Tử có hơi ngờ vực hỏi lại.

"Lão thái tôn?"

Huyễn Sinh sư phụ có chút tức giận vỗ vào đầu cậu mắng.

"Lão thái tôn mà con cũng quên được sao? Làm thân với lão thái tôn một chút, được ngài ấy chỉ điểm chút xíu là con đỡ phải tu luyện ba năm đó con biết không?"

"A, lợi hại như vậy?"

Tiểu Hạ Tử có hơi ngạc nhiên hỏi.

"Còn sao nữa, ngày mai con mang theo hai vò rượu, đến chỗ của lão thái tôn lãnh giáo đi."

Lúc này Tiểu Hạ Tử có hơi run sợ đứng trước một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ nằm trên ngọn núi Khí Vân Tông, cậu có hơi vò đầu bức tai, cậu đã đi đến tám vòng xung quanh ngôi nhà nhỏ này rồi, không biết vì lý do gì mà chỉ cần cậu tiến lên một bước điều phải đi giáp một vòng ngôi nhà chứ không thể tiến lên gõ cửa được.

Tiểu Hạ Tử có hơi buồn bực, là sư phụ ép cậu đi, chứ cậu không muốn chút nào, cậu là muốn càng tránh xa lão thái tôn, càng xa càng tốt.

Cậu buồn bực, ngồi trước ngôi nhà, cậu bài ra đồ nhắm, lại mở ra một bình rượu sư phụ đưa, hương rượu bay ra làm cậu có hơi kiềm lòng không được mà hít hà một hơi, thôi kệ, chỉ cần cậu uống hết rượu, thì sư phụ cũng không biết được là cậu không có mời lão thái tôn uống đâu.

Nhấp thử một ngụm rượu ngay tại miệng bình, Tiểu Hạ Tử chép miệng, rượu không cay xè như lúc nhỏ cha đã nói với cậu, cũng không đắng ngắt như nhị thúc nói, lúc này rượu trong miệng cậu vừa ngọt ngào vừa lạ miệng, bọn họ là đang muốn tranh uống với cậu sao? Không để cho cậu uống đi.

Cứ thế Tiểu Hạ Tử cứ một ngụm rồi lại một ngụm như nước lê mà uống hết một bình, vì rượu là dùng linh khí ủ mà thành, nên cậu uống vào cảm giác sảng khoái cậu chưa từng thấy, cũng không cảm giác say, cậu không biết được rượu này là say chậm.

Mở ra bình rượu thứ hai, Tiểu Hạ Tử uống từng ngụm đã không thỏa mãn được con sâu thèm rượu từ trước đến giờ chưa được chui ra, hôm nay lại thỏa mãn nếm trải, cậu kề miệng bình rượu lên miệng, ừng ực, ừng ực một hơi uống hết bình rượu thứ hai.

Diệp Vân Khúc từ bên ngoài trở về thì thấy thiếu niên mình luôn nhìn từ xa đang ngồi trước ngôi nhà nhỏ của mình xếp bằng, trước mặt là hai vò rượu rỗng, hắn có chút thở dài.

Lão già Huyễn Sinh đó không biết loại rượu chứa linh khí này rất dễ dẫn dụ tâm trí người khác sao?

Thật là một đám điều không bớt lo, ngày xưa là hắn không muốn phi thăng, nhưng tiềm thức nói cho hắn biết, hắn còn thiếu cơ duyên, chỉ cần cơ duyên của hắn đến, hắn tự khắc sẽ muốn rời đi.

Diệp Vân Khúc nhìn gương mặt ửng đỏ của thiếu niên, uống một lần đến hai bình, tửu lượng cũng khá đó chứ!

Mỉm cười nhìn người thiếu niên lúc này đã trở mình nằm dài trên cỏ, miệng lầm bầm những lời khó hiểu.

Diệp Vân Khúc dùng linh khí đỡ lấy Tiểu Hạ Tử đưa vào trong phòng.

Tiểu Hạ Tử lúc này còn không biết chính mình trốn tránh, vậy mà có thể trốn lên giường lão thái tôn.

Cậu nằm dài trên giường, áo choàng cũng bị cậu cởi ra, bên trong chỉ còn một bộ đồ mỏng manh, làn da dưới lớp áo như ẩn như hiện, yết hầu cậu trượt lên trượt xuống trong càng gợi cảm cuống hút.

Diệp Vân Khúc có chút nhìn không được nuốt nuốt nước miệng, như vậy còn chưa đủ, hắn vậy mà thấy cậu đưa tay vào trong áo sờ soạn gãi ngứa lung tung.

Miệng Tiểu Hạ Tử còn chép chép ra vẻ vẫn còn muốn uống thêm rượu.