Chương 12: Vương Tứ nương

Triệu Nhị Lang đứng ở cửa đáng thương nhìn Triệu Hàm Chương, Triệu Hàm Chương chỉ coi như không nhìn thấy, sai người khiêng hắn ra ngoài.

Vương thị đưa mắt nhìn nàng đi xa, xoay người liền kéo Triệu Nhị Lang trở về phòng, "Đi, hôm nay chúng ta tiếp tục nhận mặt chữ, nếu con nhận được ba mặt chữ, không, hai chữ là được, nếu con có thể nhớ rõ hai chữ, buổi tối mẫu thân làm đồ ăn ngon cho con, còn mua yên ngựa cho con, con muốn mua cái gì cũng được.”

Triệu Nhị Lang một chút cũng không vui, "Con cũng không thể nhận biết tên mình sao?”

"Con đã nhớ rõ tên của mình, còn nhận cái gì? Chúng ta phân biệt những từ mới!”

Vương thị kéo Triệu Nhị Lang về phòng, Triệu Hàm Chương thì ngồi xe ngựa ra khỏi cửa lớn.

Xe là bốn phía đều treo rèm che, Triệu Hàm Chương an tọa ở trên, xuyên qua rèm che có thể lờ mờ nhìn thấy bên ngoài, nàng ghét bỏ rèm che che tầm mắt, dứt khoát để Thính Hà cuốn rèm che lên.

Nghe Hà kéo rèm ở phía trước và hai bên trái phải lên.

Vậy là được rồi, tầm mắt khoáng đạt, Triệu Hàm Chương muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.

Trên đường phố có không ít người, các cửa hàng đều mở, quầy hàng lẻ tẻ, những người ra vào cửa hàng rất ít.

Người đi đường nhìn thấy xe ngựa, có người lách mình sang một bên tránh đi, cũng có người liếc mắt nhìn nàng một cái rồi cố ý đi tới đường cái, cố ý chặn xe của bọn họ.

Triệu Hàm Chương nhìn cảm thấy rất hứng thú, không nói không rằng, chờ xa phu Triệu gia ứng đối.

Xa phu Triệu gia nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua, kéo dây cương, để tốc độ xe chậm lại, cứ như vậy ưu ái đi theo phía sau người nọ, không đuổi theo, cũng không lên tiếng thúc giục.

Triệu Hàm Chương nhìn về phía Thính Hà, Thính Hà sắc mặt như thường, thấy Tam Nương nhìn qua, còn tưởng rằng nàng muốn uống trà, lập tức pha một chén trà cho nàng.

Triệu Hàm Chương tiếp nhận uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn về phía người phía trước tự cảm thấy không thú vị rời đi, xem ra Triệu gia ở bên ngoài cũng rất khiêm tốn.

Triệu Hàm Chương đang suy nghĩ, dư quang nơi khóe mắt chợt nhìn thấy có thứ gì đó đập vào giữa không trung, thân thể nàng theo bản năng ngửa người ra sau để tránh.

Một cành hoa bay qua trước mắt nàng và đập vào ấm trà.

Triệu Hàm Chương ngơ ngác nhìn đóa hoa hồng đang nở rộ kia, không khỏi quay đầu nhìn phương hướng đóa hoa bay tới.

Trên lầu hai của tửu lâu bên trái mở ra một cánh cửa sổ, một thiếu nữ tựa vào cửa sổ, nửa người thò ra ngoài, thấy nàng nhìn qua liền lớn tiếng nói: "Triệu Tam Nương, cô trốn cái gì? Ta ném hoa cô lại không nhặt."

Nhìn thấy thiếu nữ, những ký ức liên quan hiện lên, Triệu Hàm Chương thích ứng một chút, chờ di chứng đau đầu hơi giảm bớt mới khẽ gật đầu với thiếu nữ trên lầu, "Đa tạ hoa của cô.”

Nàng đưa tay nhặt những bông hoa rơi trên sàn xe lên, vẫy vẫy với Vương Tứ Nương, "Ta nhận.”

Vừa dứt lời, lại bị đập một trận, hoa hồng đã bị đứt khỏi cuống hoa, rơi phịch xuống váy của Triệu Hàm Chương.

Triệu Hàm Chương: ...

Vương Tứ Nương: ...

Triệu Hàm Chương vội vàng nhặt lên cầm trong tay như chuyện gì cũng không có phát sinh, ngẩng đầu nhìn Vương Tứ Nương trên tửu lâu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Triệu Hàm Chương nói với xa phu: "Chúng ta đi.”

Vương Tứ Nương thấy nàng vậy mà không ngừng xe, mà là tiếp tục đi về phía trước, tức giận kêu to, "Triệu Tam Nương, cô đi gặp ai đó? Cô đi ra ngoài không phải gặp ta sao?”

Đương nhiên là không phải, Triệu Hàm Chương là muốn đi cửa thành, xem có thể thăm dò được một ít tin tức từ thủ vệ hay không.

Vương Tứ Nương thấy Triệu Tam Nương thật sự một đi không quay đầu lại, không khỏi vỗ cửa sổ một cái, xoay người đuổi theo.

Các hạ nhân vội vàng đuổi theo.

Vương Tứ Nương một đường đuổi tới cửa thành, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe ngựa Triệu gia dừng lại ở giao lộ, nàng lẩm bẩm một tiếng, từ trên xe bò nhảy xuống chạy tới, "Triệu Tam Nương, cô đến nơi này làm gì thế?”

Triệu Hàm Chương nhìn nàng một cái, "Ta đến giải sầu, cô đuổi theo ta làm cái gì?”

Vương Tứ Nương nhảy lên xe ngựa của nàng, giơ tay sờ sờ bài trí trên xe, hâm mộ nói: "Tổ phụ cô tốt với cô thật đấy, lại chịu mua cho cô một chiếc xe xa hoa như vậy, còn dùng ngựa kéo.”

"A, đây không phải của ta, là của thúc tổ phụ ta, hôm nay lúc ra ngoài nhìn thấy, cảm thấy đẹp mắt, tạm thời thay đổi.”

Vương Tứ Nương trừng mắt, "Cô..."

Nàng đánh giá người bạn tốt này từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, "Cô tựa hồ có chút không giống.”

Triệu Hàm Chương cũng không che dấu sự khác thường của mình, thản nhiên hỏi: "Rất kỳ quái sao?”

Hồn không giống nhau, con người tự nhiên không giống nhau.

Vương Tứ Nương lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ cô cam chịu, tính giao hết gia nghiệp cho nhị phòng?”

Triệu Hàm Chương kinh ngạc, "Làm sao cô biết?”

Vương Tứ Nương liền thở dài một tiếng, "Như vậy cũng tốt, cô luôn tranh giành với bọn họ, ta rất sợ hãi, lần này cô bị thương, dọa chết ta.”

Nàng nói: "Không tranh cũng tốt, với năng lực của tổ phụ cô, ông ấy nhất định sẽ an bài tốt cho các cô, tước vị mất thì mất, chính cô không phải cũng nói, tước vị kia rơi vào trên đầu đệ đệ cô chính là bùa đòi mạng sao?”

Triệu Hàm Chương gật đầu, "Không sai, cho nên ta từ bỏ.”

Vương Tứ Nương đảo mắt, giữ chặt tay nàng nói: "Không bằng cô gả đến nhà ta đi, để nhà ta che chở cho tỷ đệ các cô, chúng ta còn có thể làm cô tẩu, chẳng phải là vui sao?”

Triệu Hàm Chương lập tức rút tay mình về, "Ta muốn làm khuê mật với cô thôi, cô lại muốn ta làm chị dâu?”

Vương Tứ Nương: "Khuê mật là gì?”

"Bạn thân ở chốn khuê phòng?”

Vương Tứ Nương chắp tay, cười nói: "Cái tên này cũng hay, cô tẩu chẳng lẽ không thể làm khuê mật sao? Ca ca ta nhân mạo tướng mạo tài hoa đều có, gia thế cũng không kém, kết đôi với cô chẳng lẽ không tốt sao? Nếu cô muốn, lúc quay về nhà ta sẽ tới nhà cầu hôn.”

Triệu Hàm Chương kinh ngạc, "Cô có thể làm chủ hôn sự của huynh trưởng cô luôn à?”

Vương Tứ Nương: "Chủ yếu là do hiền danh bên ngoài của cô đó, phụ thân ta lại khai sáng, hắn sẽ không từ chối đâu.”

Triệu Hàm Chương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng ta không đồng ý.”

Vương Tứ Nương cười hỏi, "Cô cũng đã gặp qua huynh trưởng của ta rồi mà, hắn là nhân phẩm không tốt, hay là tài mạo kém hơn cô?”

"Nhân phẩm tài mạo của hắn đều tốt, nhưng ta không thích." Triệu Hàm Chương không muốn gả, cho dù gả, đó cũng là chuyện sau khi trở về, việc cấp bách là tìm được giáo sư Phó.

Nàng trực tiếp từ chối Vương Tứ Nương, "Việc này không cần nhắc lại.”

Thính Hà thở hồng hộc chạy tới, thấy Vương Tứ Nương thì vội vàng hành lễ chào hỏi, lúc này mới bẩm báo với Triệu Hàm Chương: "Tam Nương, em đã hỏi rồi, ngày đó người chết rất nhiều, bên trong còn có lang quân của Vương gia cùng Phó gia, gần đây cũng không có nghe nói lang quân nhà ai bị thương sau đó mất trí nhớ.”

"Phó gia?" Triệu Hàm Chương nghiêng người, "Phó gia nào?”

"Chính là Trung Thư Giám Phó gia.”

Vương Tứ Nương ở một bên vội vàng nói: "Còn có tộc huynh của ta, ngày đó hắn cũng mang theo tôi tớ vào thành, vừa vặn gặp phải lưu dân bạo loạn, cho nên bị thương.”

Triệu Hàm Chương không quá hứng thú hỏi: "Bị thương rất nặng sao? Hắn có còn nhớ những gì đã xảy ra trước đây không? Chế độ ăn uống và sinh hoạt có thay đổi không?”

Vương Tứ Nương: "... Vẫn ổn. Chỉ là chế độ ăn uống thanh đạm hơn một chút.”

Bị thương đương nhiên là ăn uống thanh đạm rồi.

Triệu Hàm Chương càng cảm thấy hứng thú với Phó gia, hỏi: "Là vị lang quân nào của Phó gia bị thương?”

Căn cứ vào điều kiện nhập vào người phía bên nàng, có thể suy ra rằng điều kiện nhập vào người của giáo sư Phó hẳn là không khác nàng lắm mới đúng.

Tìm lý thuyết khoa học trong khoa học không phải là cách.

Thính Hà Hà đưa tới không ít thông tin mới hỏi thăm được: "Nghe nói là Đại lang quân Phó gia, hắn mang theo tôi tớ từ Trường An trở về, còn chưa vào thành đã gặp phải chuyện như vậy.”

Triệu Hàm Chương: "Phó Trường Dung? Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Vương Tứ Nương lưu ý đến vẻ mặt Triệu Hàm Chương khác thường, không khỏi nói: "Cô thích Phó Trường Dung? Hắn tuy nói cũng có tài mạo, nhưng sao có thể so sánh với huynh trưởng ta? Huynh trưởng của ta cũng nổi danh như Vệ Thúc Bảo vậy đó.”