Chương 21: Thánh Chỉ

Nhóm vυ" già khiêng liễn đến, Triệu Hàm Chương vịn tay Thính Hà ngồi lên, sau đó đưa chiếc kéo trong tay cho Phó Đình Hàm, "Thích hoa nào thì cắt, cứ cắt thoải mái.”

Phó Đình Hàm nhìn nàng một cái, rồi đưa tay nhận lấy.

Hắn nhìn một vòng, chậm rãi chọn ra ba cành hoa hồng xinh đẹp gần đó rồi cắt chúng, sau đó mới trở lại bên cạnh Triệu Hàm Chương, đưa tất cả hoa cho nàng.

Trong khoảng thời gian này, tiểu nha đầu kia vẫn cúi người quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích, người phía sau núi giả cũng không dám phát ra âm thanh.

Triệu Hàm Chương chỉ vào một đóa hoa hồng màu hồng phấn cách đó không xa nói: "Gom góp số lẻ đi, may mắn.”

Phó Đình Hàm liền đi cắt.

Hoa hồng đủ màu sắc được Triệu Hàm Chương gói trong khăn tay, nàng nhìn lướt qua ngọn núi giả vẫn không có chút động tĩnh nào, lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới ngồi liễn cho người khiêng đi.

Phó Đình Hàm quay đầu nhìn thoáng qua núi giả, sau đó đuổi theo liễn, lại trở về trạng thái cưa miệng hồ lô.

Bọn họ vừa rời đi, người phía sau núi giả liền mềm nhũn, cả người mềm oặt ngã xuống đất, nha đầu một tay che trán nàng ta, một tay vịn lưng nàng ta, cơ hồ muốn khóc thành tiếng, "Đại nương, người không sao chứ? ”

Tiểu nha đầu quỳ gối bên ngoài núi giả liền lăn một vòng trở về, cùng nhau đỡ lấy Triệu đại nương.

Tiền viện, Triệu Tế vừa tiễn sứ giả đi, vẻ mặt vui mừng trở lại chính sảnh.

Ngày hôm qua bọn họ đã biết thánh chỉ xin phong thế tử hôm nay có thể sẽ được ban xuống, cho nên đã sớm chuẩn bị xong, ai cũng không có đi ra ngoài.

Nhị phòng bên này, ngoại trừ Triệu đại nương vừa mới được thả ra, toàn bộ đều có mặt.

Mà Đại phòng bên kia, Triệu Nhị lang si ngốc, hắn có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều, Triệu Tam nương thì bởi vì chân bị thương cho nên cũng không tiện lộ diện.

Triệu Tế nhìn lướt qua Vương thị trầm mặt đứng ở một bên, không kìm nén được khóe miệng nhếch lên, vị trí Thế tử đã được thảo luận năm sáu năm, hôm nay rốt cuộc hết thảy đều kết thúc.

Triệu Tế tiến lên hành lễ với Triệu Trường Dư, "Bá phụ, ngài xem có cần mở tiệc chiêu đãi tân khách, để bày tỏ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn không?"

Triệu Trường Dư liếc ông ta một cái, không quá để ý gật đầu nói: "Vậy thì làm đi.”

Đã đến lúc Tam Nương chính thức ra mặt gặp gỡ một số người.

Triệu Trọng Dư khẽ nhíu mày, không quá đồng ý liếc mắt nhìn nhi tử mình một cái, đang muốn nói chuyện, Cấp Uyên đã mang theo người bước nhanh vào, "Lang chủ..."

Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, rối rít nhìn qua.

Cấp Uyên vòng qua Triệu Tế, tiến đến nói nhỏ vài câu bên tai Triệu Trường Dư, Triệu Trường Dư tỏ vẻ kinh ngạc, nhịn không được ho dữ dội, chỉ chốc lát sau sắc mặt trắng bệch, chỉ có hai má bởi vì ho mà có hai vệt đỏ bất thường.

Triệu Trọng Dư nhìn kinh hãi, vội vàng tiến lên, "Đại ca!”

Cấp Uyên cũng giật mình, không nghĩ tới Triệu Trường Dư phản ứng lớn như vậy, vội vàng đưa tay đỡ lấy ông, "Lang chủ tĩnh tâm, sao đến mức này? ”

Triệu Trường Dư nắm chặt tay Cấp Uyên, móng tay gần như cắm vào da thịt hắn, hận sắt không thành thép nói: "Hắn đây là tự hủy Trường Thành, hủy nền móng Đại Tấn ta..."

Dứt lời, Triệu Trường Dư rốt cuộc không nhịn được nữa, ngã ra sau ngất đi.

Tiền sảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.

Triệu Trọng Dư cũng có chút bối rối, vội vàng kêu lên: "Mau đi mời đại phu, cầm thϊếp mời đi mời thái y..."

"Không thể mời thái y." Cấp Uyên ngăn Triệu Trọng Dư lại, nói với lão ta: "Hôm nay là ngày lành tiếp chỉ, không nên công khai chuyện lang chủ bệnh nặng hôn mê, chúng ta lặng lẽ mời đại phu thôi.”

Triệu Trọng Dư chính nghĩa nói, "Huynh trưởng đã bệnh nặng, lúc này làm sao còn bận tâm đến thanh danh hay không thanh danh gì nữa?”

Cấp Uyên liền hạ thấp giọng nói: "Lang chủ ngất xỉu cũng bởi vì biết được chuyện Hà Gian vương hoăng thệ, ông xác định muốn ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết sao?”

Triệu Trọng Dư khϊếp sợ mở to hai mắt, "Hà Gian vương ..."

Lão ta ý thức được cái gì, vội vàng ngậm chặt miệng, không hề nói muốn mời thái y nữa.

Vương thị bị đẩy ra phía sau, ngay cả tới gần một chút cũng không thể, bà gấp đến độ xoay vòng, mới xin lập thế tử, cha chồng cũng không thể xảy ra chuyện ngay lúc này, bằng không bọn họ thật sự không có chỗ dựa đâu.

Cấp Uyên cùng mọi người nâng Triệu Trường Dư lên giường nhỏ trong phòng, quay đầu nhìn lại thì thấy Vương thị đang không biết làm thế nào, hơi suy nghĩ một chút liền rất bình tĩnh bước tới, thấp giọng nói: "Mau đi mời Tam nương.”

Vương thị hoàn hồn, vội vàng túm Thanh cô đi ra ngoài, "Ngươi mau đi gọi Tam nương đến, còn có Phó Trung Thư, hai nhà đã trao đổi thϊếp canh cùng lễ đính hôn, đó chính là thông gia, việc này phải cho bọn họ biết.”

Thanh cô đáp lời, chần chờ liếc nhìn vào trong, "Nương tử, ngài bình tĩnh chờ chúng ta, cũng đừng phát sinh xung đột với nhị phòng.”

Vương thị dậm chân, "Chẳng lẽ ta còn không biết sao, hiện tại quan trọng nhất chính là cha chồng, ngươi mau đi đi, đúng rồi, gọi Nhị Lang tới luôn.”

Mặc kệ ngốc hay không ngốc, tổ phụ bị bệnh, hắn phải tới mới được.

Triệu Hàm Chương vừa mới cắm hoa hồng đã cắt vào bình, Phó Đình Hàm thuận tay đưa qua một chiếc khăn tay, Phó Chi cười híp mắt ngồi ở một bên xem, cảm thấy bọn họ sao mà xứng đôi đến thế.

Đang vui vẻ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng.

Ba người cùng nhau quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Thanh cô vội vàng chạy tới, cung kính nói: "Tam nương, lang chủ bệnh nặng, khẩn cấp mời ngài đến gặp.”

Triệu Hàm Chương kinh ngạc, "Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại bị bệnh nặng?”

Thanh cô nào biết vì sao?

Chỉ sợ chỉ có Cấp Uyên biết tại sao, cho nên bà cúi đầu không nói.

Phó Chi đã đứng dậy, "Đi, cùng nhau đi xem một chút.”

Chạy tới chính viện, Triệu Trường Dư đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt xám xịt, trông hoàn toàn khác với lúc sáng.

Triệu Hàm Chương sải bước đi vào phòng, không để ý hai mắt trợn tròn của người Nhị phòng đi đến bên giường.

Triệu Trường Dư đưa tay nhận một viên thuốc uống, sau khi nhìn lướt qua một vòng nói với Triệu Tế: "Các ngươi đều lui ra đi.”

Ông nói: "Trường Dung cùng Tam nương lưu lại.

Triệu Tế không khỏi nhìn thoáng qua phụ thân, Triệu Trọng Dư hơi gật đầu, lúc này ông ta mới mang theo mọi người lui ra.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại có sáu người, Cấp Uyên lui ra phía sau giường, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Phó Chi ngồi bên giường nhìn Triệu Trường Dư, thở dài hỏi: "Chuyện gì mà đại động can qua như vậy”

Triệu Trường Dư không muốn nói chuyện, liền đưa tay chỉ chỉ Cấp Uyên.

Cấp Uyên liền tiến lên một bước nói: "Sáng nay truyền về tin tức, nói trên đường hồi kinh Hà Gian vương gặp phải bọn cướp, hắn cùng ba đứa con, đều bị gϊếŧ."

Phó Chi khϊếp sợ đứng dậy, "Cái gì?"

Cấp Uyên nhìn thoáng qua Triệu Trường Dư, sau khi được ông cho phép tiếp tục nói: "Theo thám tử hồi báo, là xà thần dưới trướng Nam Dương vương mang theo người chờ ở Tân An, sau khi xác định người tới là Hà Gian vương, hạ lệnh toàn bộ gϊếŧ hết, một nhà Hà Gian vương, không một ai may mắn thoát khỏi. ”

Phó Chi chậm rãi ngồi xuống lại, "Y đây là muốn một mình nắm lấy quyền lực triều cương..."

"Nhưng cũng không cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, tự hủy Trường Thành mà." Phó Chi có chút ảo não đấm vào đùi, nắm đấm nắm chặt hơi run lên.

Triệu Trường Dư đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đảo qua Triệu Tam nương cùng Phó Trường Dung, sau đó nói với Triệu Trọng Dư: "Vị trí thế tử đã định, các ngươi chuẩn bị một chút, qua một thời gian ngắn ta dẫn các ngươi đi gặp một số người, hai ngày nay liền đóng chặt cửa nhà, tất cả khách tới thăm đều không tiếp.”

Triệu Trọng Dư không nghĩ tới đại ca lại dễ dàng giao gia sản cho cha con bọn họ như vậy, sửng sốt một chút rồi vội vàng khom người đồng ý.

Phó Chi vội vàng nói: "Những người khác thì thôi, ông cũng không thể ngăn cản Đại lang nhà ta, hắn hiện tại là cháu rể của ông, để cho hắn đến hầu bệnh cho ông, làm tròn chữ hiếu.”

Triệu Trường Dư không có phản đối, gập đầu đồng ý.

Triệu Trọng Dư không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Phó Đình Hàm vẫn yên lặng đứng ở một bên.