Chương 6: Đối chọi

Trán Triệu Tế hơi giật giật, sau khi phản ứng lại lập tức hét với nhi tử, "Mày còn đứng ngây ra đó làm gì, Tam muội muội của mày nhớ tới mày, mày lại chỉ biết đứng đực ra đó, còn không mau đi lên xem muội muội!”

Đại nương tử cũng kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên đỡ lấy Vương thị đang khóc đến không thể kiềm chế được, "Em dâu à, đây là chuyện tốt mà, lúc trước ta còn sợ Tam nương không nhớ ra ai hết, nhìn dáng vẻ này, thì thấy con bé đang chuyển biến tốt đẹp, đều có thể nhớ ra ca ca con bé, kế tiếp nên nhớ tới em rồi.”

Vương thị ôm chặt Triệu Hàm Chương, khóc nói: "Nếu nhớ lại chuyện trước kia khó chịu như vậy, ta tình nguyện con bé vĩnh viễn không nhớ được.”

Lừa gạt quỷ hả, đâu phải Tam nương nhớ tới Triệu Đại Lang mới ngất xỉu đâu, rõ ràng là bởi vì trước kia Triệu Đại Lang từng bắt nạt con bé thôi.

Tuy rằng bà không nhớ rõ Triệu Đại lang bắt nạt Tam nương như thế nào, nhưng nếu Tam nương đã nói có, vậy thì chính là có.

Tam nương cũng không phải thật sự mất trí nhớ.

Đúng vậy, Vương thị cũng không cảm thấy con gái mình mất trí nhớ, dù sao Tam nương có thể nhớ rõ bà và Nhị lang, cũng nhận ra Thính Hà cùng Thanh cô bên cạnh, chỉ là phản ứng chậm hơn trước kia một chút thôi.

Nhưng nàng bị dập đầu, chân còn bị gãy, đau lòng thống khổ thì phản ứng chậm luôn là chuyện bình thường.

Mất trí nhớ có thể giả vờ, nhưng nôn mửa và sắc mặt tái nhợt thì không thể, Vương thị vuốt tóc Triệu Hàm Chương, đau lòng đến nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Con ơi, ta chỉ nguyện con và Nhị Lang bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc là tốt rồi, những thứ khác, ta tất cả đều không cưỡng cầu.”

Trong lòng Vương thị mặc dù không rõ tính toán của nữ nhi, nhưng trước khi nàng giả vờ bất tỉnh có chỉ vào Triệu Dịch nói gì đó, hiển nhiên là đang biểu đạt bất mãn đối với nhị phòng.

Nếu bàn về bất mãn, Vương thị đã sớm tích một bụng, chỉ là vẫn ngại cha chồng không dám phát tác, hơn nữa trước kia nữ nhi cũng luôn khuyên bảo bà, lúc này bà mới nhẫn nhịn.

Lúc này đây, bởi vì nhị phòng xúi giục Nhị Lang ra khỏi thành, hại một đôi trai gái của bà mém chết, bà đã sớm hận bọn họ thấu xương.

Chẳng qua là bởi vì cha chồng không thay đổi ý định ban đầu, vẫn muốn truyền tước vị cho nhị phòng, tương lai một phòng bọn họ vẫn phải nương nhờ nhị phòng, cho nên lúc này mới đành nhẫn nhịn.

Lúc này ngay cả nữ nhi cũng phản kháng, Vương thị cũng không kìm nén được oán hận trong lòng, trực tiếp xoay người giữ chặt Triệu Dịch đang bị Triệu Tế đẩy lên.

"Đại lang, Tam muội muội của con còn nhỏ hơn con một tuổi, nếu con bé làm cái gì không tốt, con cứ nói với thím, ta sẽ phạt nàng, kính xin con đừng dọa nàng." Vương thị khóc ròng nói: "Tương lai cả nhà này đều là của con, cô nhi quả mẫu chúng ta chỉ cầu một chén canh nước uống, có thể bình an sống là tốt rồi, quyết không dám tranh cái gì với con.”

Triệu Tế cùng Ngô thị bị cách nói mỉa này của Vương thị nói đến sắc mặt tái xanh, Triệu Tế không nhịn được, lớn tiếng quát: "Em dâu đây là có ý gì?”

Vương thị rụt người lại, một tay ôm Triệu Nhị lang cùng Triệu Hàm Chương vào trong ngực, ba mẹ con co lại thành một đoàn, khóc cũng không dám lớn tiếng khóc, "Đại bá ... Ta, ta, ta nói sai rồi. . ."

Triệu Tế đen mặt, nhưng rơi vào trong mắt hạ nhân, đại lão gia càng lộ vẻ khủng bố.

Đại nương tử Ngô thị nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của đám hạ nhân, kịp phản ứng, vội vàng tiến lên trấn an Vương thị, "Em dâu nói cái gì thế, bọn họ là huynh đệ tỷ muội, cùng chung dòng máu, sẽ giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái.”

Vương thị rũ mắt xuống, giọng nói sa sút nói: "Đại tẩu nói phải, ta không cầu cái khác, chỉ cần con ta bình an là được rồi.”

Bà ôm chặt hai đứa nhỏ, nghĩ đến lúc Tam nương được đưa về khuôn mặt đầy máu, hơi thở yếu ớt, giống như sắp chết, bà lại hơi thẳng lưng, nâng mắt lên nhìn Ngô thị, ánh mắt hung ác, "Tam nương cùng Nhị lang là tâm can máu thịt của ta, vì bọn họ, ta ngay cả mạng cũng không cần, đại tẩu tốt nhất nhớ kỹ lời hôm nay, bằng không, cho dù ta vào địa ngục cũng phải phá vỡ xiềng xích trở về.”

Ngô thị bị ánh mắt cùng vẻ hung ác trong lời nói của bà dọa sợ, một lúc lâu sau nói không nên lời.

Triệu Tế bị Ngô thị ngăn cản, chỉ nghe thấy lời, không thấy tình trạng của Vương thị, không khỏi tức giận, ngữ khí cũng lạnh xuống, "Em dâu đây là có ý gì, chẳng lẽ là hoài nghi Tam nương ngã ngựa là do nhị phòng chúng ta hại sao?”

Vương thị siết chặt khăn tay trong tay, khóc nói: "Đại bá, đại nương hiện tại còn đang quỳ trong từ đường, vì sao nó phải quỳ, trong lòng ta và ông biết rõ.”

Triệu Tế sắc mặt xanh mét, nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Vậy em dâu nói thử xem, vì sao nó phải quỳ?”

Vương thị ôm chặt Triệu Hàm Chương, sợ hãi đến hơi phát run.

Triệu Tế tức giận nói: "Hạ nhân bên cạnh em dâu cũng nên thanh toán sạch sẽ, tất cả đều là những người châm ngòi, huynh đệ tỷ muội bọn họ mới sinh ra rất nhiều hiểu lầm như vậy.”

Ông ta trầm giọng nói: "Nhị lang cũng nói không rõ vì sao lại ra khỏi thành, Đại nương ngẫu nhiên biết việc này, tự nhiên là muốn nói cho Tam nương biết, không bằng em dâu thử nghĩ một chút, nếu không có Đại nương nói cho Tam nương biết việc này, Tam nương có thể kịp thời đuổi theo Nhị lang sao? Ngoài thành nhiều lưu dân cùng loạn quân như vậy, còn không nuốt sống nó à!”

Triệu Tế: "Em dâu không chỉ không nhớ tới cái tốt của Đại nương, mà còn nghe lời đồn đãi bên ngoài, cảm thấy là Đại nương mê hoặc Nhị lang ra khỏi thành, hiện giờ tân đế lên ngôi, thế cục trong triều biến ảo, bá phụ hiện giờ đều phải tạm ở trong nhà dưỡng bệnh, để tránh họa loạn trong triều, dưới tình huống như vậy, em dâu gây mất đoàn kết nội bộ như vậy, chẳng phải là hợp với tâm ý khıêυ khí©h của tiểu nhân sao?”

Ông ta nghiêm ngặt nhìn về phía Thanh cô ở một bên, trực tiếp hạ lệnh, "Ta thấy đệ muội chính là bị người bên cạnh châm ngòi rồi, người đâu, bắt mấy điêu nô này lại cho ta.”

Mấy người Thanh cô giật mình, run lẩy bẩy quỳ trên đất.

Vương thị cũng hoảng sợ, vội vàng vươn một tay ngăn cản, "Việc này không liên quan đến các nàng..."

Triệu Hàm Chương khẽ nhíu mày, mở mắt ra, nàng đẩy bàn tay kia của Vương thị ra, nằm ở bên giường lại làm bộ nôn hai ngụm, lúc này mới ngẩng đầu đưa tay về phía Thanh cô trên mặt đất.

Thanh cô sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên, tay hơi run rẩy nâng chén trà cho Tam nương.

Triệu Hàm Chương súc miệng phun ra, lúc này sắc mặt trắng bệch dựa vào Vương thị nhìn về phía Triệu Tế, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Đây là Đại đường bá?”

Bầu không khí trì trệ trong phòng đột nhiên trở nên sôi động, những người hầu đang quỳ trên mặt đất đều cảm thấy áp lực trên người vơi đi bớt, các nàng có thể hơi ngẩng đầu lên.

Triệu Hàm Chương vừa tỉnh lại nôn ra, trực tiếp làm rối loạn tiết tấu của Triệu Tế.

Triệu Tế nhìn chằm chằm Triệu Hàm Chương, hơi nhíu mày, "Tam nương, con càng ngày càng không có lễ phép, ai dạy con nói chuyện với trưởng bối như vậy?”

Triệu Hàm Chương vẻ mặt vô tội, "Ta không nhớ rõ.”

Nàng cười với Triệu Tế, khẽ nâng cằm nói: "Không nhớ rõ ngài, cũng không nhớ rõ... Mấy vị phía sau ngài, ngoại trừ, "

Ánh mắt của nàng đặt trên người Triệu Đại lang, cười như có như không, "Hắn ta.”

Triệu Đại Lang: ...

Tuy rằng hai huynh muội bọn họ chỉ cách nhau một tuổi, là hai người gần tuổi nhau nhất trong phủ, nhưng bọn họ thật đúng là không thân nhau như vậy, hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì mà lại khiến cho nàng có ấn tượng đến mức khó quên, đã mất trí nhớ rồi mà vẫn còn nhớ rõ hắn.

"Không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể giới thiệu lại nha." Triệu Hàm Chương tỏ vẻ mình rất hào phóng, cũng không phản cảm một lần nữa quen biết bọn họ, "Thế nhưng, đây hình như là viện tử của ta, nơi này là đại phòng đúng không?”

Triệu Hàm Chương nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Triệu Tế, "Nhị phòng hiện tại có thể trực tiếp lướt qua đương gia nương tử đại phòng xử lý hạ nhân của đại phòng?”