Người Anh Yêu Chính Là Em

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Người Anh Yêu Chính Là Em của tác giả Trinh Tử xoay quanh một cô gái có số tuổi lớn hơn nam chính. Nhưng cô lại rất đáng yêu trong cái chín chắn đó. Cô gái ấy tên là Diêm L …
Xem Thêm

“Không có! Từ nhỏ anh Diêm thường sờ sờ em nên em quen rồi.”

“Trời ạ!” Một lần nữa Diêm Lệ thất bại vỗ vỗ cái trán, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì nên hỏi, “Vậy con gái thì sao? Em có thích cô nào không?”

Hỏi cái này là trực tiếp nhất! Nếu như có thì cho thấy nó vẫn ăn mặn!

“Có...” Gương mặt tuấn tú hiện lên một tia ngượng ngùng, nhìn về phía ánh mắt sáng ngời của cô, rất là mê người.

Đột nhiên cô cảm thấy có chút không tự nhiên, cô bất mãn gật đầu một cái: “À... Vậy thì tốt.”

Tại sao cô vừa nhìn thấy ánh mắt kia thì cảm thấy tê dại cả người? Đây không phải là cảm giác điện giật người ta thường nói đó chứ… A! Cô và tên nhóc này làm sao có thể bị điện giật được?

Nhưng mà khi biết Tiểu Diễm thích con gái thì cô phải vui mừng mới đúng chứ. Tại sao cô lại cảm thấy lòng mình nhói đau thế này…

Đợi chút! Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Vậy giờ cô phải khích lệ Tiểu Diễm theo đuổi con gái mới đúng. Để tránh tên nhóc này có ngày nào đó thần kinh không ổn định bị lão yêu quái ăn hết vào bụng.

“Khụ khụ... Em đã có người con gái mình yêu mến thì nên tích cực theo đuổi người ta.”

“Em có mà!”

“Phải không?” Nhưng mà người luôn ở bên cạnh tên nhóc này là cô mà? Tám phần cô gái kia là bạn học của nó rồi.

“Nhưng mà...” Thái độ hoang mang của Hướng Dương Diễm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diêm Lệ.

“Nhưng mà cái gì?” Không phải là nó muốn nói nó thích ở với lão yêu quái đi.

“Nhưng là cô ấy... hình như cô ấy không thích em.”

“Làm sao có thể?” Diêm Lệ trừng lớn mắt, cảm thấy không thể nào có khả năng này.

Không phải là nàng huênh hoang nhưng tên nhóc này học hành hoặc võ nghệ đều rất giỏi. Hơn nữa với gương mặt luôn tươi cười này, làm sao có cô gái nào kháng cự được chứ?

“Chị cảm thấy em phải làm gì để theo đuổi chị… À, “cô ấy”?”

“Em hỏi chị?” Làm sao cô biết được chứ?

Diêm Lệ đang tính từ chối trả lời thì lại nghĩ, tên nhóc này thích con gái còn đỡ hơn là thích đàn ông. Mặc dù đối với chuyện yêu đương, kiến thức của cô chỉ là nửa vời, nhưng dạy nó theo đuổi con gái thì rất đơn giản…”

“Quấn quít chặt lấy!”

“A?” Lần này đến lượt Hướng Dương Diễm trợn tròn mắt: “Chị nói thật sáo? Nhưng mà chị… “cô ấy” ghét em quấn lấy cô ấy.”

“Hả...” Cô chỉ là thuận miệng nói đại thôi mà, “Con gái luôn thích giả bộ vậy đó! Quấn lâu một chút thì sẽ được.”

“Là à... Vậy thì em yên tâm rồi!” Hướng Dương Diễm nhìn cô cười một cách thâm ý.

“Đúng vậy!” Dù sao chỉ cần nó quấn lấy con gái, không có thời gian để ý đến lão yêu quái là được.

Căn bản là Diêm Lệ không biết cô gái trong miệng Hướng Dương Diễm là ai, cô càng không biết được điều cô thuận miệng nói ra lại được áp dụng trên người mình.

Hết chương 4

Ba giờ rưỡi sáng, Diêm Lệ nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm gì cũng không ngủ được.

“A, phiền chết mất! Tại sao mình lại nghĩ đến chuyện đó hoài vậy?”

Trong đầu cô không ngừng lóe lên khuôn mặt tươi cười của Hướng Dương Diễm, còn có hình ảnh mơ hồ của một cô gái, sau đó là những dấu chấm hỏi liên tiếp nhau…

Cô bé kia là ai? Có đáng yêu không? Hay có xinh đẹp không?

Mấy chuyện này có gì quan trọng chứ? Nhưng cô lại không thể không suy nghĩ đến nó… Ghen tỵ.

Cô ghen tỵ cái gì chứ? Chẳng lẽ cô và cô gái bí ẩn kia đang tranh giành người yêu với nhau sao?

Nhưng mà cô làm sao có thể thích tên nhóc kia được?

Cô không phủ nhận là tên nhóc kia làm người ta rất yêu thích… không cần nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn gương mặt tuấn tú của nó thì cũng đã đủ đánh bại mấy thằng đàn ông khác.

Còn có nụ cười đánh đâu thắng đó kia nữa chứ, từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu cô chú tranh nhau yêu thương nó. Cho dù là người lạnh lùng đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười kia thì liền đổ rụp… Tứ đường đường chủ của Diêm minh chính là minh chứng tốt nhất.

Mặc dù cô không thích bộ dạng đáng thương của nó nhưng bề ngoài của nó thật sự là rất xinh đẹp. Bộ dạng đó làm cho ai cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt đưa đám thất vọng của nó.

Hơn nữa tên nhóc đó luôn tươi cười rạng rỡ, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy nó tức giận. Còn cô thì ngược lại, hỡ chút là tức giận như một đứa trẻ, còn nó thì chỉ cần cười một cái là cô liền cảm thấy áy náy, liên tục bao dung cho nó.

Ai... Nói cho cùng, tên tiểu quỷ đó rất lợi hại!

Cho nên, có cô gái nào sẽ từ chối tình yêu của nó chứ?

Thực sự là cô nghĩ không ra! Rốt cuộc là người nào chứ...

Diêm Lệ cẩn thận suy nghĩ một lần nữa, cô chưa biết là Hướng Dương Diễm thích cô gái nào.

Chắc là bạn học của tên nhóc đó? Nếu không làm sao hai người ở chung một chỗ mà cô lại không biết chứ?

Nhưng mà so với vấn đề này thì cô lại có một vấn đề khác cần phải suy nghĩ, tại sao cô lại cảm thấy mất mác chứ? Cô cảm thấy bảo bối mình yêu quý nhất bị người khác cướp mất…

Rốt cuộc cô bị gì thế này? Không lẽ là bị yêu tinh quấy nhiễu sao?

Diêm Lệ trằn trọc cả đêm cho đến tảng sáng mới không cưỡng lại cơn buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi…



“Hơ…” Diêm Lệ ngồi ở trong phòng làm việc rất không nho nhã mà ngáp lớn, đôi mắt cụp xuống cho thấy là cô buồn ngủ cỡ nào

“Cô Diêm, hôm qua cô ngủ khuya lắm sao?” Dương Văn Thịnh, cũng là giáo viên dạy thể dục, đi tới thăm hỏi.

“Không có, chỉ là ngủ không ngon thôi.” Diêm Lệ cười cười.

“Sao vậy, tối qua cậu không ngủ mà đi ăn trộm à?” Ngồi đối diện Diêm Lệ Liễu Thanh Thanh, giáo viên dạy môn Văn. Cô không chỉ là bạn học của Diêm Lệ mà còn là người của Diêm gia. Ngay cả chuyện Diêm Lệ nuôi dưỡng Hướng Dương Diễm, cô cũng biết rõ hơn ai hết.

Có lẽ là bị Diêm Lệ ảnh hưởng nên cách Liễu Thanh Thanh nói chuyện chẳng khác gì đàn ông.

“Ai làm ăn trộm chứ? Tớ chỉ bị mất ngủ thôi!”

“Nhớ ai mà mất ngủ vậy? Chẳng lẽ là người đàn ông độc thân hoàng kim thầy giáo Dương Văn Thịnh của chúng ta?” Ánh mắt của Liễu Thanh Thanh mập mờ vòng qua vòng lại giữa hai người.

Dĩ nhiên là Diêm Lệ hiểu được sự chế nhạo trong câu nói của Liễu Thanh Thanh, cô cũng không có biểu hiện gì nhưng nam chính thì lại lúng túng, vội vàng giải thích: “Cô Liễu đừng nói lung tung! Làm sao có chuyện này chứ?”

Dương Văn Thịnh tuy là nói vậy nhưng ánh mắt của anh lại hiện lên sự mong đợi. Chỉ tiếc là nữ chính bị cơn buồn ngủ lấn át, căn bản là không có thời gian nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh. Nhưng mà người bên cạnh thì lại không như vậy.

“Ha ha... Không có việc gì là không thể nào nha!” Liễu Thanh Thanh nháy mắt mấy cái với Dương Văn Thịnh, khẩu hình nói: phải cố gắng lên!

Dương Văn Thịnh mỉm cười với sự khích lệ của cô, đến lúc anh nhìn lại Diêm Lệ thì cô đã nhắm mắt ngủ.

“Ách... Tôi đi ra ngoài một chút.” Anh đi ra phòng làm việc.

“Ai...” Liễu Thanh Thanh cũng không nhịn được thở dài.

Dương Văn Thịnh người ta dầu gì cũng coi là người đàn ông độc thân, vẻ ngoài chánh trực, tài sản cũng không ít, quan trọng là anh ta là người nhiệt tâm, là một người đàn ông chân chính, rất hợp với Diêm Lệ. Làm sao có thể tìm được người nào hợp với Diêm Lệ hơn anh chứ?

Kết quả thì thế nào? Cô ấy lại không hiểu phong tình, trí tuệ chậm chạp, ngay cả cô cũng không chịu nổi nữa. Nếu không phải cô đã thích người khác thì cô đã tóm lấy anh ta rồi.

Hả, có người đến. Lúc này một gương mặt khả ái xuất hiện trước mặt cô.

“Tiểu Diễm!” Liễu Thanh Thanh hưng phấn bước nhanh tới, chỉ kém không đè ngã Hướng Dương Diễm thôi.

Nhưng mà Hướng Dương Diễm lại không ngại, ngược lại anh còn nở nụ cười: “Chào chị Thanh Thanh.”

Hướng Dương Diễm gọi như vậy là do Liễu Thanh Thanh yêu cầu. Kể từ khi cô học đại học đã mê luyến Tiểu Diễm, vì vậy mà làm bạn trai ăn nhiều dấm chua. Thật ra cô chỉ xem Tiểu Diễm như em trai… mặc dù mức độ cưng chiều nhiều khi làm cho người ta phải chỉ trích.

Thêm Bình Luận