Người Anh Yêu Chính Là Em

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Người Anh Yêu Chính Là Em của tác giả Trinh Tử xoay quanh một cô gái có số tuổi lớn hơn nam chính. Nhưng cô lại rất đáng yêu trong cái chín chắn đó. Cô gái ấy tên là Diêm L …
Xem Thêm

“Tớ nói là “tâm” chứ không phải là tính!” Hàn Liệt già dặn nói.

“Có ý gì?”

“Tớ nói...” Hàn Liệt giả bộ nhe răng nói: “Có lẽ cô ấy hối hận vì đã phát sinh quan hệ với cậu, nhưng mà bây giờ cô ấy không thể nói gì nữa. Dù sao hai người cũng sống chung một nhà mà.”

“Không thể nào? Cô ấy hối hận sao? Nhưng mà cô ấy nói cô ấy thích tớ mà! Nếu không thì làm sao tối nào cũng…”

“A…” Hàn Liệt bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, trong lòng âm thầm cười trộm.

Chỉ cần dùng chút kĩ xảo là có thể biết mọi chuyện, bao gồm cả “Đông cung bí sử”… Nhưng mà cậu ta ngu ngốc thế kia, làm sao làm được chứ! Có thể là người phụ nữ lạnh lùng kia tự động hiến dâng.

“Ừ... Cậu nói cũng! Nếu như không có tình cảm thì phụ nữ sẽ không phát sinh quan hệ với đàn ông.”

“Đúng vậy đúng vậy! Cho nên cô ấy rất thích tớ, đúng không?” Hướng Dương Diễm mừng rỡ hỏi.

“Có hay không làm sao tớ biết được, nhưng có một biện pháp để giữ cô ấy lại.”

“Biện pháp gì?” Hướng Dương Diễm vội vàng hỏi.

“Tiếp tục cố gắng không ngừng... Làm!”

“Hả?” Đây là cái đề nghị quỷ quái gì thế?

“Phụ nữ là phải có quan hệ trước rồi mới yêu đương, sau đó dựa vào đó duy trì tình cảm, cho nên…” Biện pháp này mới nghe đã biết là lừa người rồi.

“Cho nên cái gì?” Hướng Dương Diễm hỏi.

“Cho nên mỗi ngày cậu phải thỏa mãn cô ấy, mới làm cô ấy yêu cậu được.” Hàn Liệt phải cố gắng hết sức mới không cười to.

Nhưng mà Hướng Dương Diễm lại không nghi ngờ chút nào, anh chỉ lo tiếp thu sự “ân cần chỉ bảo” của Hàn Liệt, anh đơn thuần gật đầu.

Phụ nữ... Cũng có nhu cầu vô độ sao?



Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, phòng ngủ của Diêm Lệ đang diễn ra trận kí©ɧ ŧìиɧ kịch liệt.

“Ư...” Diêm Lệ mệt mỏi thở dốc ngồi trên người Hướng Dương Diễm, cô đem cái mông trắng ngần của mình hạ xuống ngọn đuốc nóng rực của anh. Hai người phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

“Lệ...” Anh la lên, hai tay nắm lấy hai vυ" mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cuối cùng Diêm Lệ không kiềm chế được nữa, cô nâng mông lên tận lực nhún lên nhún xuống, đồng thời hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào.

“A... Thật là giỏi! Nhanh lên một chút!” Anh nắm chặt eo cô, lấy giọng nói quyến rũ để dụ dỗ cô tăng nhanh tốc độ.

Diêm Lệ lập tức đáp ứng anh, cô tăng nhanh tốc độ, hai người kết hợp chặt chẽ với nhau. hoa huy*t chật hẹp nuốt vào phun ra cây gậy nóng tạo nên hình ảnh tuyệt đẹp.

“A a...” Cô cố gắng để cho anh vào sâu trong cơ thể mình.

Không bao lâu sau, cô cảm nhận được người phía run rẩy một hồi thì mới an tâm nằm sấp xuống.

“Lệ, em thật là giỏi!” Anh thỏa mãn hôn lên mái tóc ướŧ áŧ của cô, hai tay hạnh kiểm xấu sờ mó tùm lum.

“Này... Đừng quậy... Em mệt quá...” Cô lẩm bẩm oán trách nhưng không cản tay anh lại.

“Anh...” Rốt cục cô mở mắt ra, làm động tác của anh ngừng lại.

Tinh lực của tên nhóc này dường như không bao giờ cạn. Cô tưởng rằng sau khi tựu trường thì nó sẽ kiềm chế một chút nhưng cô không ngờ anh lại càng ngày càng mạnh bạo. Dường như tối nào họ cũng làm, hơn nữa còn không chỉ một lần. Kỳ quái là, kỹ thuật của anh càng lúc càng tốt, hình như là có trộm luyện qua...

Không muốn! Bây giờ cô đang nghĩ cách đối phó với sắc quỷ!

Diêm Lệ vừa mới nghĩ tới đây liền bị anh đè dưới thân, phái nam của anh căng cưng chờ tấn công vào cơ thể cô.

“Anh...” Cô lắp bắp, nhìn cái kia hùng dũng, hiên ngang đứng sừng sững.

Nó thật thật to...

Ai nha! Cô đang suy nghĩ gì thế này? Mắc cỡ chết đi được!

Nhưng mà tội nhân của việc này thì mặc cô ngượng ngùng, anh chỉ muốn lấy được đáp án.

“Lệ, em có yêu anh không?”

“Bây giờ đâu phải là lúc nói cái này?” Anh ngại cô chưa đủ ngượng sao?

“Nói cho anh biết, em có yêu anh không?” Hướng Dương Diễm nghiêm túc nói.

Cô nhìn anh, cô không biết tại sao anh lại chọn thời gian này để hỏi cô. Nhưng mà điều quan trọng nhất là cô không muốn duy trì tư thế quỷ dị này.

“Yêu! Em yêu anh!”

“Yêu bao nhiêu?” Anh cười.

“Này, anh đừng có được voi đòi tiên đó!” Rốt cuộc anh có làm hay không? Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nói chuyện thật là kỳ quái.

“Yêu nhiều bao nhiêu?” Anh như đứa trẻ nói.

“Rất nhiều rất nhiều! Vậy được rồi chứ?” Cô không thể chịu nổi tư thế này nữa

Tên nhóc này chậm chạp không chịu động thì cô không để ý mình là người chủ động đâu.

“A...” Hướng Dương Diễm vui sướиɠ nói, anh động thân xuyên vào hang động kia.

Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên kí©ɧ ŧìиɧ của anh, sau đó là tiếng thở gấp của cô…



Trong vườn hoa, cuối cùng Hướng Dương Hi cũng tìm được người đàn ông mất tích cả buổi trưa.

“Anh Diêm Tuấn…” Cô ôm anh từ phía sau.

“Ừ? Có chuyện gì vui hả?” Anh bình tĩnh đóng sách lại, không để ý đến hành động thân mật của cô.

“Em nói anh nghe, quan hệ của Tiểu Diễm và chị Lệ đã có đột phá.” Cô nói.

Vốn là cô không hiểu tại sao mấy ngày nay không tìm được em trai. Vừa rồi cô mới moi được tin tức này từ miệng em ấy. Ha ha... Không hổ là em trai của cô, ngay cả ngoặt phụ nữ lên giường cũng giỏi như vậy.

“Hả? Chuyện khi nào?” Khó trách gần đây tên nhóc kia mặt mày hơn hở, ngay cả em gái cũng giống phụ nữ hơn.

“Lúc nghỉ đông, thế mà tên nhóc kia giấu em lâu như vậy...” Cô oán trách .

“Chuyện như vậy không nên nói ra ngoài.”

“Hì hì... Cũng đúng!” Dĩ nhiên là cô cũng không để ý, cô lập tức cười hì hì phụ họa theo lời anh.

“Vậy là cuối cùng mọi người cũng thành công.” Ý anh nói là cô và Diêm Định Sinh.

“Đúng vậy! Đúng là nên cảm ơn anh Định Sinh thật tốt! Nếu không phải anh ấy diễn xuất quá tốt thì làm sao chị Lệ có thê mắc lừa được chứ.”

“Vậy em chuẩn bị xong chưa?”

“Đương nhiên là xong rồi! Anh cũng biết người kia không thể lừa gạt mà.”

“Em biết là tốt rồi. Lễ vật đâu? Anh có thể xem một chút không?” Anh có chút tò mò với yêu cầu của Định Sinh.

“Hì hì... Ở trong phòng em, em đã…” Cô còn chưa nói xong thì một vật thể không xác định đã lao về phía cô.

Hình như cái vật nho nhỏ này là “thù lao” cô chuẩn bị đưa đi! Mà người nhận thù lao đang đuổi theo ở phía sau…

“Chị Tiểu Hi. Mau cứu em!” Người đang nắm chặt vạt áo cô, đúng là “Thù lao” .

Diêm Tuấn thoáng kinh ngạc nhìn đứa bé trước mặt.

Nó rất nhỏ, hơn nữa còn rất đáng yêu, nhất là đôi mắt long lanh nước kia, càng nhìn càng dễ thương.

Nhưng mà, ai lại làm nó sợ như vậy?

“Định Sinh?” Diêm Tuấn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Vật nhỏ này không phải là thù lao đó chứ?

“Hi!” Diêm Định Sinh chào hỏi qua loa, hai mắt thẳng tắp nhìn đứa trẻ sau lưng Hướng Dương Hi, ánh mắt hiện lên sự đói khát!

“Nó là...” Diêm Tuấn tò mò hỏi.

“Đồ của em.” Diêm Định Sinh duỗi tay ra giống như là muốn đem “thù lao” đi.

“Em không phải!” Vật nhỏ không sợ nói: “Ô... chị Tiểu Hi, tại sao em lại ở đây? Em muốn tìm viện trưởng...”

“Tiểu Dạ, em đừng khóc!” Cô cũng không thể nói là cô bỏ thuốc vào trà rồi mang bé đến đây: “Anh trai này rất tốt! Tốt hơn cả viện trưởng đó!”

“Chị gạt em.” Tiểu Dạ liều mạng lắc đầu, căn bản là không tin cô.

“Tùy em! Dù sao anh cũng chấm em rồi, mau đi theo anh!” Sói xám không chờ được nữa, ngay cả nói cũng lừa, anh lập tức xách “thù lao” vừa khóc vừa la mang đi.

“Này…” Hướng Dương Hi bất đắc dĩ than thở.

Dù sao thì cũng phải cho an ủi bé một câu chứ! Như vậy lương tâm cô sẽ không cắn rứt!

“Thì ra là, Định Sinh cũng không phải là diễn.” Diêm Tuấn nói

Thêm Bình Luận