Người Anh Yêu Chính Là Em

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Người Anh Yêu Chính Là Em của tác giả Trinh Tử xoay quanh một cô gái có số tuổi lớn hơn nam chính. Nhưng cô lại rất đáng yêu trong cái chín chắn đó. Cô gái ấy tên là Diêm L …
Xem Thêm

“Anh muốn làm gì? !” Diêm Lệ liền tranh thủ cơ hội ôm Hướng Dương Diễm vào trong ngực.

Tiểu quỷ này ngủ thật say! Ngay cả nụ hôn đầu tiên suýt bị cướp mất mà cũng không biết!

“Diêm Đại tiểu thư, em không biết những lời đồn có thể là sự thật sau?” Diêm Định Sinh bị phá hư chuyện tốt nên thẹn quá hóa giận, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diêm Lệ.

“Cái, cái gì là thật?” Diêm Lệ nuốt nước miếng một cái.

Anh muốn nói là anh thích trẻ con sao? Lại còn là bé trai nữa?

“Hừ hừ, em cảm thấy thế nào?” Diêm Định Sinh cười hai tiếng rồi xoay người rời đi, bỏ lại một bé trai đang ngủ say và Diêm Lệ đang gào khóc trong lòng.

Ô... Bất kể là cô trả lời như thế nào thì cô đều chết chắc.



Hôm sau, Hướng Dương Diễm ngủ đến gần mười hai thì cũng tỉnh lại, Diêm Lệ thì ngược lại, cô đang ngủ say sưa bên cạnh thằng bé.

Hướng Dương Diễm trợn to mắt tò mò mắt nhìn cô.

Chị Lệ thật sự rất xinh đẹp! Giống như mẹ vậy! Hướng Dương Diễm không ngừng sùng bái ở trong lòng, cậu bé còn thuận tiện hôn lên đôi mắt đẹp của cô.

Nếu như chị gái xinh đẹp này chịu làm vợ của bé thì không phải là bé cũng sẽ hạnh phúc như ba sao?

Nhưng mà hôm qua bé mới thấy chị đánh người… Nếu như chị Lệ đánh bé thì hạnh phúc sẽ giảm đi rất nhiều rồi.

Nhưng mà chị Lệ rất xinh đẹp… Mặc dù không xinh đẹp bằng anh Diêm Tuấn nhưng cũng xinh đẹp như mẹ vậy.

“Đây là đôi mắt to... cái mũi... Còn có cái miệng...” Bàn tay trắng noãn chạy dọc theo gương mặt xinh đẹp của Diêm Lệ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhưng vẫn làm Diêm Lệ tỉnh giấc.

“A...” Hướng Dương Diễm vội vàng thu tay lại, thằng bé sợ hãi nhìn về phía cô gái xinh đẹp.

“Này... sao em sợ chị dữ vậy?” Diêm Lệ không hiểu nhìn vẻ mặt khϊếp đảm của thằng bé, sau đó lại tự trả lời là do thằng bé sợ người lạ.

“Em có muốn ăn gì không? Chỉ ngủ thôi thì không no bụng được đâu…”

“Vâng!” Hướng Dương Diễm chậm rãi gật đầu, nỗi sợ trong lòng dần dần biến mất.

“Em chờ chị một chút.” Diêm Lệ nói xong thì ra khỏi phòng.

Qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hướng Dương Diễm muốn ngủ thϊếp đi thì cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Diêm Lệ xuất hiện sau cánh cửa, trên tay là một chén cháo nóng hổi.

“Trong phòng bếp không có ai, may mắn là còn có gạo và trứng nên chị nấu cháo trứng cho em ăn. Chị cũng không biết nấu nhiều thứ nên em chịu khó ăn một chút đi! Ăn xong rồi còn uống thuốc!”

“Cám ơn.” Hướng Dương Diễm một mặt nói cám ơn, một mặt phiền não nhìn chén cháo trên đầu giường.

“Còn không ăn mau đi?” Diêm Lệ khó hiểu nhìn thằng bé.

“Chị Lệ, chị có thể đút em ăn không?”

“Em cũng bảy tuổi rồi!”

“Nhưng mà nóng...”

“Ừ…” Diêm lệ thở dài, cô đành chấp nhận cầm chén cháo lên ngồi xuống mép giường, chuẩn bị làm việc kinh thiên động địa lần đầu tiên trong cuộc đời mình – đút ăn.

Cô đã xuống bếp nấu cháo cho nó ăn, bây giờ lại phải đút nó ăn. Xem ra nuôi tiểu quỷ này thì cô còn mệt dài dài.

Mặc dù rất không muốn nhưng cô vẫn nhắm mắt học theo phim truyền hình, thổi cho muỗng cháo nguội rồi cẩn thận đút cho thằng bé ăn.

Bộ dạng khi ăn của tiểu quỷ này đáng yêu hơn mấy thằng bé khác rất nhiều.

“Chị Lệ...”

“Sao vậy?” Cô tỉ mỉ lau khóe miệng cho thằng bé.

“Chị rất tốt với em! Em... em có thể thích chị không?” Hướng Dương Diễm quanh co một lúc lâu rồi mới dám nói ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ao lên.

“Có thể có thể! Mau ăn thêm một muỗng nữa đi.” Diêm Lệ cười cười, hiển nhiên là không xem trọng lời tỏ tình của thằng bé.

Còn Hướng Dương Diễm thì lại vui mừng vì cô đã nhận lời, thằng bé lại ăn thêm một muỗng cháo…

Hết chương 1

“Tiểu Diễm! Tiểu Diễm! Tỉnh dậy nào!”

“A? Chị?” Hướng Dương Diễm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt giống y hệt mình đang lắc qua lắc lại. May là đối phương để tóc dài nên cậu bé còn có thể nhận ra, nếu không thì cậu bé đã cho rằng người trước mặt chính là mình.

“Chị nghe nói em bị cảm nên xin chị Lệ dẫn chị đến đây.” Hướng Dương Hi đưa tay sờ sờ trán em trai, sau khi xác nhận là không có việc gì mới cười lên: “Thật may là em đã hạ sốt rồi.”

“Vâng! Chị, em nói cho chị nghe, hôm qua chị Lệ còn đút em ăn đó! Sau đó còn đút em uống thuốc nữa.”

“Có thật không? Vậy em có thích chị ấy không?”

“Thích! Chị Lệ rất xinh đẹp còn đối xử với em rất tốt, hơn nữa chị ấy còn nói em có thể thích chị ấy.”

“Để chị ấy làm vợ của em có được không?”

“Được!”

“Vậy em phải cố gắng lên! Chị cũng phải cố gắng, phải đuổi theo anh rể Diêm Tuấn của em.”

“Đuổi theo? Anh Diêm Tuấn chạy đi còn chị đuổi theo à?”

“À... Nó cũng tựa tựa giống vậy! Dù sao thì chị cũng phải đuổi theo anh ấy, nếu không anh ấy sẽ dễ dàng bị người khác cướp đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chị còn nhỏ! Nếu như bây giờ anh ấy muốn kết hôn thì sẽ không nghĩ tới chị. Huống chi anh Diêm Tuấn lại đẹp như thế nên người thích anh ấy sẽ không chỉ có một mình chị.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn nhíu lại, giống như đang lo lắng cho tình yêu của chị mình.

“Nếu không thể thay đổi sự chênh lệch về tuổi tác thì chị muốn anh ấy chờ chị lớn lên. Cho nên chị quyết định ngày nào cũng phải bám theo anh ấy, lỡ như có người con gái khác tiếp cận anh ấy thì chị còn có biện pháp đối phó.”

“Cũng đúng đó!” Hướng Dương Diễm nhìn chị mình thao thao thao bất tuyệt mà sùng bái.

Không hổ là chị của cậu nha, ngay cả cách theo đuổi anh rể cũng hay nữa.”

Vậy còn cậu thì sao? Chị Lệ cũng rất xinh đẹp, nhất định cũng sẽ có rất nhiều người thích. Hơn nữa cậu cũng còn nhỏ, làm sao có thể lấy chị ấy làm vợ được chứ.

Hướng Dương Diễm nghĩ tới đây thì khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn lại nhíu lại.

Hướng Dương Hi có cùng tâm trạng với cậu nên phát hiện ra phiền não của cậu.

“Đừng lo lắng, em cứ làm theo cách của chị thì bảo đảm em sẽ tóm được chị Lệ dễ như trở bàn tay.”

“Dễ như trở bàn tay là gì?”

“Đó là thành ngữ chị mới học, dù sao thì nó có nghĩa là nhất định sẽ thành công.”

“Nghe hay đó!” Đôi mắt to tròn của Hướng Dương Diễm tràn ngập sự mong đợi.

“Đúng vậy, đúng vậy! Lại đây, chị chỉ cho em cách theo đuổi chị Lệ…” Hướng Dương Hi ngoắc ngoắc tay với em trai mình. Mặc dù trong phòng không có người khác nhưng cô bé vẫn muốn nói nhỏ vào tai cậu.

Trải qua sự giáo dục của chị gái, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tìm ra cách… theo đuổi vợ.

Về phần vợ của cậu bé, thì giờ phút này đang nhảy mũi liên tục…



Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Hướng Dương Diễm khờ khạo lại rất cố chấp. Một khi cậu bé đã quyết định thì rất khó thay đổi. Cậu bé quyết định làm kẹo cao su dính lấy Diêm Lệ, để cô không thể bỏ rơi cậu được.

“Chị nói không được là không được!” Diêm Lệ bực bội hét to giữa đại sảnh Diêm Minh.

Lần này người trêu chọc cô không phải là Diêm Định Sinh và Thượng Quan Duật, mà là người vừa bệnh dậy Hướng Dương Diễm.

Nghe qua một chút về đề nghị của thằng nhóc – nó lại muốn đến trường của cô để đọc sách sao? Cái này không phải là muốn cô cả ngày đều phải chăm sóc nó à? Đùa gì thế! Cô không muốn cuộc sống đại học của mình bị hủy trong tay tên tiểu quỷ này.

“Tại sao? Chị em nói là có thể mà!” Hướng Dương Diễm trợn to cặp mắt vô tội, bộ dạng rất đáng thương.

“Tiểu Hi, em lại dạy hư em trai mình cái gì đấy?” Diêm Lệ quay đầu nhìn về phía Hướng Dương Hi đang đứng bên cạnh Diêm Tuấn.

Cô sớm phải nghĩ ra, người ngốc như thằng bé này thì làm sao nghĩ ra được mưu ma chước quỷ gì chứ, nhất định là bị người khác giật dây.

Thêm Bình Luận