Người Anh Yêu Chính Là Em

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Người Anh Yêu Chính Là Em của tác giả Trinh Tử xoay quanh một cô gái có số tuổi lớn hơn nam chính. Nhưng cô lại rất đáng yêu trong cái chín chắn đó. Cô gái ấy tên là Diêm L …
Xem Thêm

Ai, cậu ta là cậu ta, cô không muốn chen vào! Chỉ cần cậu ta không trêu chọc cô là được rồi nhưng cậu ta cố tình hết lần này tới lần khác…

“Diêm Lệ, em trai của cậu thật đáng yêu, tất cả mọi người đều thích nó đó.” Lý Tuấn Phi vừa tới phòng học là chạy lại nói chuyện với Diêm Lệ.

“Nó không phải là em trai tớ.” Thái độ lười biếng của cô bày tỏ là bây giờ cô không muốn nói chuyện với người trước mặt.

Không phải là cô kiêu ngạo nhưng người trước mặt này khác quá xa so hình mẫu hoàn mỹ của cô. Nói về ngoại hình thì thua xa so với đàn ông trong nhà cô. Chỉ có mỗi cái tài là hay quấn người… thật không hiểu con gái trong lớp này thích cậu ta ở điểm nào?

Mà cô cũng muốn biết… tại sao cậu ta lại cứ quấn lấy cô không buông?

Cô tuyệt đối có thể “đẹp trai” sánh ngang với đàn ông. Với chiều cao 175 cm của cô thì tuyệt đối không thể làm chim nhỏ nép vào lòng người khác, võ công của cô thì càng làm cho người ta phải chạy thục mạng.

Tóm lại là cô nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể nào thu hút được đàn ông, vậy thì tại sao cái con ruồi này cứ bu mãi không chịu bay?

Sở dĩ cô không hề so đo với cậu ta là vì cô xem cậu ta là bạn học. Nhưng người này không những mắt có vấn đề mà tai còn điếc nữa, cứ chạy đến tìm cô nói chuyện phiếm, thật là phiến phức mà!

“Nó không phải là em trai của cậu sao? Ngày nào cũng thấy cậu dẫn nó tới đây, thật là đáng yêu mà.” Lý Tuấn Phi vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không để tâm tới thái độ lạnh lùng Diêm Lệ.

Thật ra thì anh theo đuổi Diêm Lệ cũng là vì nghe nói cô là con gái nhà giàu, đi học đều có xe hiệu đưa đón. Thân là thiên kim tiểu thư, đương nhiên sẽ có chút kiêu ngạo, chỉ cần anh kiên trì thì nhất định sẽ thành công.

Lại nói, nếu như Diêm Lệ thật sự ghét anh thì sẽ không để cho anh lại gần cô ấy. Điều này cho thấy là anh vẫn còn có hy vọng.

“Cậu quan tâm làm gì?” Diêm Lệ không khách khí nói, cô cho là nụ cười ngọt ngào đó sẽ biến mất nhưng không ngờ cậu ta vẫn có cách trả lời lại.

“Cậu thật là khiêm tốn! Tớ cũng có chăm sóc một đứa trẻ giống cậu, tớ làm thế cũng không phải là vì muốn được người khác khen ngợi.”

“Hả... Phải không?” Cô nghĩ là không phải như vậy đâu? Nếu không thì cậu ta đã không nói câu đó với giọng nói đột nhiên cao vυ"t lên.

Quả nhiên…

“Lý Tuấn Phi, cậu thật là thương người đó!” Tiếng ca ngợi của con gái vang lên khắp phòng học.

Diêm Lệ len lén liếc mắt, vừa đúng nhìn thấy Hướng Dương Diễm đang đi tới chỗ cô.

“Chơi đủ chưa?” Không biết là có phải bị Thượng Quan Duật nói trúng không? Nhưng đứa trẻ này đã khơi dậy bản năng làm mẹ của cô. Chỉ cần nhìn thấy nó là cô chỉ muốn cưng chiều nó.

“Dạ rồi! Mấy chị ấy thật ồn ào!” Hướng Dương Diễm trò lên bắp đùi Diêm Lệ, vùi vào ngực cô làm nũng

“Muốn ngủ sao?”

“Muốn ngủ một chút.” Thằng bé ngáp một cái, bộ dạng rất đáng yêu.

Mặc dù phòng học rất ồn ào nhưng Diêm Lệ vẫn lấy áo khoác đắp lên thân thể nho nhỏ của Hướng Dương Diễm, cố gắng dỗ thằng bé ngủ. Hai người tạo thành một thế giới riêng, không ai có thể quấy rầy.

Nhưng lại có người không biết điều...

“Em trai, em tên gì vậy?” Lý Tuấn Phi trêu chọc Hướng Dương Diễm.

Một lớn một nhỏ còn chưa mở miệng thì có một bạn nữ đã trả lời: “Nó tên là Hướng Dương Diễm! Chúng tớ gọi nó là Tiểu Diễm.”

“Cái tên thật đáng yêu! Khó trách bề ngoài lại đáng yêu như vậy!” Lúc này cậu ta đã sờ vào gò má Hướng Dương Diễm.

Diêm Lệ cảm nhận được đứa bé trong lòng đang giãy giụa một cách bất an. Cô đang muốn ngăn cản thì Lý Tuấn Phi đã bế Hướng Dương Diễm lên. Hành động này làm Diêm Lệ hốt hoảng.

“Cậu mau thả nó ra!” Tính nhẫn nại của cô đã đến cực hạn, nhất là khi thấy nước mắt của Hướng Dương Diễm thì cô càng hận là mình không thể một cước đá bay tên con trai đáng ghê tởm trước mặt này.

“Cho anh hôn một cái nào!” Lý Tuấn Phi chu miệng lên, hướng về phía thằng bé.

“Không muốn! Buông tôi nữa!” Bàn tay nho nhỏ phản kháng lại hành động biếи ŧɦái.

Hướng Dương Diễm rất tức giận, cậu bé muốn ngủ mà không ngủ được, điều này làm cậu tức điên lên. Lý Tuấn Phi lại còn trêu chọc cậu, bảo cậu làm sao mà nhịn được chứ. Nếu như cậu không lợi dụng ưu thế của một đứa trẻ, thì thật quá lãng phí.

Vì vậy…

“Bốp! Bốp!” Bàn tay nhỏ bé của Hướng Dương Diễm in lên gương mặt kiêu ngạo của Lý Tuấn Phi.

Sau đó, gương mặt giả dối của minh tinh bắt đầu lòi ra.

“Thằng nhóc đáng chết này!”

Cậu ta muốn đánh Hướng Dương Diễm. Lần này không chỉ Diêm Lệ, mà ngay cả fan hâm mộ của cậu ta cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Thật may là Hướng Dương Diễm phản ứng nhanh, cậu bé lập tức lấy chân nhỏ của mình đạp lên cằm của cậu ta. Nhưng mà lại làm cho mình ngã xuống đất, đau đến chảy cả nước mắt.

Lý Tuấn Phi thẹn quá hóa giận, cậu ta đang muốn bắt Hướng Dương Diễm thì Diêm Lệ đã nhanh chân hơn cậu ta một bước. Diêm Lệ kéo Hướng Dương Diễm vào trong ngực, thuận tiện thưởng cho Lý Tuấn Phi một cú đấm, đủ làm cho cậu ta khóc rống lên.

“Cậu muốn làm gì?” Diêm Lệ không hề có ý định khách sáo với cậu ta.

Lý Tuấn Phi cũng bỏ đi vẻ ngụy trang của mình: “Đứa bé này là con nhà ai? Sao lại không có ai dạy dỗ thế hả?”

“Thật xin lỗi, bây giờ nó là người của nhà họ Diêm. Ý của cậu là nhà họ Diêm chúng tôi không biết dạy trẻ con sao?”

“Cậu... Rõ ràng là nó ra tay đánh người trước!”

“Hừ, rõ ràng là cậu trêu chọc nó trước. Cậu không thấy là nó muốn ngủ sao? Cậu không biết không thể quấy rầy con nít lúc nó đang muốn ngủ sao?” Diêm Lệ tức giận quở trách Lý Tuấn Phi.

“Diêm, Diêm Lệ, đừng tức giận nữa!” Một bạn học lấy hết can đảm ngăn cản cơn tức giận của sư tử.

“Đúng... Đúng vậy! Lý Tuấn Phi, chuyện này là cậu không đúng, còn không mau xin lỗi đi.” Một bạn học khác đứng ra nói chuyện thay Diêm Lệ.

“Tại sao muốn tớ nói xin lỗi? Là thằng nhóc này đánh tớ trước, người nên xin lỗi là nó.” Lý Tuấn Phi chỉ thẳng vào Hướng Dương Diễm đang khóc thút thít. Cậu bé chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống quần của Diêm Lệ, bộ dạng rất đáng thương.

Người bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng không thôi, ngay cả những bạn gái ái mộ Lý Tuấn Phi cũng rối rít ủng hộ Hướng Dương diễm.

Lý Tuấn Phi chỉ có thể nói xin lỗi với Hướng Dương Diễm, hơn nữa việc này cũng làm cho hào quang minh tinh của cậu ta biến mất…

Trải qua chuyện này, Hướng Dương Diễm mới phát hiện người muốn lợi dụng cậu để tiếp cận Diêm Lệ không phải là ít.

Người theo đuổi cô còn nhiều. Mặc dù cô không muốn hấp dẫn người khác nhưng cá tính phóng khoáng của cô đã hấp dẫn không ít người.

Nhưng mà cho dù bọn họ có mưu đồ gì thì cậu sẽ không cho bọn họ cướp vợ của mình. Vì vậy mấy người đó còn chưa kịp hành động thì đã rơi vào bẫy do cậu thiết kế. Tất cả đều lấy lý do là “Bắt nạt con nít” để Diêm Lệ cắt đứt với bọn họ.

Mãi cho đến khi Diêm Lệ tốt nghiệp đại học thì cô cũng không biết là có bao nhiêu quỷ chết oan dưới tay Hướng Dương Diễm. Cô còn bị cột chung một chỗ với Hướng Dương Diễm hai năm trời khi đang là nghiên cứu sinh. Còn Hướng Dương Diễm thì cứ thảnh thơi tận hưởng cuộc sống an nhàn của mình…

Hết chương 2

Diêm hoàng điện nằm ở vùng ngoại ô, từ trước đến nay luôn yên tĩnh. Người ngoài đến đây sẽ nghe được tiếng chim hót líu lo hay giọng nói nhỏ nhẹ thân thiết của người làm.

Cho dù như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện tiếng rống giận dữ. Cho dù có thì cũng sẽ biến mất ngay lập tức. Nhưng nếu chủ nhân của tiếng rống giận dữ đó lại là em gái của ông chủ thì đó lại là một chuyện khác.

“Tiểu... Tiểu thư, cô có muốn vào phòng VIP nghỉ ngơi một chút không? Chừng nào Hướng thiếu gia trở về tôi sẽ báo cho cô.” Người làm nhắm mắt cung kính nói với sư tử cái.

Thêm Bình Luận