Chương 7: Truyện Xưa Thôi

Nghiêm Lăng sau một hồi đàm đạo, liền rời đi. Cô phó thác cho Nghiêm Chính chỉ dẫn cho Bạch Diễm tu luyện, hai tuần sau trở lại đón Bạch Diễm đi.

Cô không hề biết, Nghiêm Chính đã kể lại chuyện ngày trước cho Bạch Diễm nghe.

Thế giới của Nghiêm Lăng từng chỉ là màu trắng. Màu trắng nhàm chán, màu của tang tóc. Cô sinh ra bị phụ mẫu chối bỏ vì là song tính nhân, bị ném ở trước cổng cô nhi viện. Năm tháng đó thực nhàm chán, không có gì ngoài những công việc lặp đi lặp lại.

Sau đó, bị nhuộm đỏ vì huyết dịch của kẻ thù. Năm mười lăm tuổi, thế chiến Tu Chân giới xảy ra, Thiên Đế không quản, Thiên Đạo không quản, Nghiêm Lăng vì có Âm Dương Chiến Thể, biến dị linh căn, thiên phú cực tốt, vì thế mà bị rất nhiều tông môn lôi kéo vào Tu Chân giới, bị áp chế ra chiến trận.

Thẳng đến năm ba mươi tuổi, cô thành Thần, kết thúc thế chiến.

Mười lăm năm trên chiến trường, việc hạ thủ mà Nghiêm Lăng quen tay hay làm không còn nữa, cô chỉ đành trở về Vân Tri tông trở thành giảng sư. Thế giới trở thành màu đen, cuộc sống mặc dù không tệ, nhưng cũng không có gì có thể làm, Nghiêm Lăng bắt đầu nghiên cứu tà thuật, nhưng chưa tu luyện.

Năm bốn mươi lăm tuổi, cô đạt được cảnh giới mà chưa ai đạt được, lui về ở ẩn. Cô cứu tám đứa trẻ từ trong huyết tế của một tà phái, chính là tám đệ tử bây giờ.

Cuộc sống của Nghiêm Lăng vì thế tốt lên.

Thẳng đến một ngày, bọn họ bị những hoặc tông môn khác bắt đi, phải xa rời Nghiêm Lăng.

Nghiêm Lăng biết rõ, nếu để bọn họ rơi vào những tông môn đó, hẳn sẽ không có kết cục tốt. Những đứa trẻ mà cô cứu từ trong huyết tế đó đều rất tốt, có thể bồi dưỡng làm lô đỉnh, thế nên...

Nghiêm Lăng nhập ma, đại chiến với những tông môn đó, trở thành thế lực mạnh mẽ nhất, không gì trấn áp nổi, Thiên Đế vì thế cũng bị phế truất, đại sư huynh Nghiêm Quân được ủng hộ trở thành Thiên Đế, là người trẻ nhất nắm giữ chức vụ này.

Máu chảy thành sông năm đó, cũng là vì bọn họ.

Cô trở thành Ma tôn, là vì bảo hộ cho bọn họ.

Thẳng đến một ngày, Nghiêm Lăng bị trấn áp, vĩnh viễn rơi vào địa lao.

Tám người bọn họ không thể làm gì, vì thế lực quá non trẻ. Thiên Đế muốn động thủ, nhưng bị đám người bỉ ổi đó dọa sẽ đẩy Nghiêm Lăng xuống Tru Tiên đài.

Có lẽ, những ngày vui vẻ nhất của Nghiêm Lăng chưa từng tồn tại.

Chỉ có trách nhiệm.